Sắc Dụ


Lời khen ngợi ý vị sâu xa của ông Thường khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi cười nói rằng làm sao tôi có thể yêu kiều được như hoa, chỉ có vợ lẽ của ông Thường mới xứng với lời ngợi ca này.
Nhắc đến vợ lẽ, vẻ mặt của ông ấy có chút tế nhị: “Cẩm Lệ và Kiều Dĩ Thương đang ở đặc khu, nếu bọn cô có gặp nó thì có nói với nó chuyện tôi mời đại sư không.”
Tôi thành thật trả lời, tôi chúc mừng trước cho ông ấy sớm sinh quý tử, bỗng nhiên ông ấy “hừ” lạnh một tiếng: “Trong nhà có nhiều vợ lẽ, nhưng chẳng có cái bụng nào chịu ngồi yên mang thai, cũng không biết có phải tuổi cao rồi nên không mang thai được hay không.”
Tôi nói cô vợ tư mới ngoài đôi mươi, với thể lực khoẻ mạnh của cô ấy thì chắc chắn có thể.
“Cô ấy không thể.” Ông Thường thở dài: “Trong nhà có nhiều đàn bà, các bà lục đục thế nào tôi đều biết rõ, tính cách của cô vợ tư rất lạnh nhạt, không tranh giành sủng ái, nên dù có thì cũng không giữ được.”
Ông ấy trầm ngâm nheo mắt: “Tuổi trẻ khoẻ mạnh, thông minh, nhanh nhẹn, có thể bảo vệ bản thân ở Thường phủ, lại bao dung, tôi rất muốn một người phụ nữ như vậy.”
Ông ấy nhìn tôi cười: “Chỉ là những người phụ nữ như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”
Tôi cười không nói gì, tôi cảm thấy bản thân như bị ông già bảy mươi tuổi này nắm thóp vậy, dù là lời nói trong hay ngoài thì đều ám chỉ tôi, đúng là kiểu người cả đời đi chèn ép người khác, vợ nhà người khác cũng không tha.
Lần trước khi rời đi, Chu Dung Thành nói rằng những bà vợ lẽ trong nhà đều là do ông ấy cưỡng ép cưới về, lần đầu gặp ông ấy vợ ba vợ tư chỉ mới tuổi đôi mươi, đã có bạn trai phù hợp từ sớm, ông ấy cũng không quan tâm người nhà có tán thành hay không, giống như bắt buộc phải lên giường cùng ông ấy vậy.
Người nhà của vợ tư còn đến cục công an làm loạn, nhưng cục công an vừa nghe đến tên ông Thường là ra sức từ chối can thiệp, sự trong trắng của cô gái cũng bị chà đạp, ông Thường bằng lòng bỏ ra hàng chục triệu làm tiền sính lễ, cuối cùng người nhà cũng chỉ có thể bỏ mặc cô gái ấy.
Nhưng một cô gái không cam chịu bước chân vào Thường phủ ăn ngon uống đã, dù chỉ là vợ lẽ cũng vô cùng danh giá, ai lại nỡ từ chối một cuộc sống tốt đẹp như vậy chứ.
Tôi nâng ấm trà lên, đổ đầy nước vào cốc: “Ông nhất định sẽ gặp được, số phụ nữ hâm mộ ông Thường nhiều như vượt sông, ngài mà chọn là phải chọn người có đôi mắt hoa đào.”
Ông Thường nhìn sâu vào tôi: “Không biết có phải tôi may mắn gặp được người phụ nữ như cô Hà hay không, người có thể khiến các cô vợ của tôi đều bị lu mờ.”
Bị ông ấy nhìn khiến tôi mất tự nhiên, vừa cười vừa uống trà che mặt, bỗng có tiếng đón cửa ở tầng hai vang lên, guốc thuỷ tinh “cộc cộc” giẫm xuống sàn, mỗi lúc thêm gần chỗ này.
“Mùi thơm gì đây, ông chủ lại mang phụ nữ về đấy à?”
Dường như người phụ nữ vừa ngủ dậy, giọng nói vang lên mang theo chút lười biếng, cùng với một tia ghen tuông, tôi thuận mắt nhìn sang thì thấy một thân hình cực kỳ đầy đặn đang uốn éo đi xuống cầu thang, đây đúng là cực phẩm hiếm thấy trên thế giới, tròn trịa thông suốt, ưỡn lên căng đầy, nhiều một chút thì khoẻ quá, ít đi một chút thì lại gầy quá, bước đi rất hút hồn.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngủ lụa màu trắng sữa, tôn lên dáng vẻ lung linh như ẩn như hiện, dùng dáng người này trên giường tuyệt đối có thể khiến đàn ông say như điếu đổ.
Người phụ nữ vừa vuốt ve mái tóc dài, vừa nhìn quanh phòng khách với vẻ mặt nịnh nọt, cô ta thấy tôi ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi đàng hoàng, giữ khoảng cách khá xa với ông Thường, cô ta hiểu ra tôi không phải vợ lẽ mới, lập tức nở nụ cười: “Ông chủ, khách tới à.”
Ông Thường hỏi sao mà cô ta ngủ trưa lâu như vậy.

Cô ta uể oải ngáp một cái: “Gần đây em mệt rã rời, cũng lười nữa.

Ông chủ đừng trách em, chẳng phải chỉ cần buổi tối em hầu hạ ông chủ chu đáo là được rồi sao.”
Cô ta vừa nói xong, cô vợ hai đầu cuốn đầy lô lặng lẽ đẩy cô ta ra rồi bước xuống, khiến vợ ba sợ mất mật, mặt tái mét vuốt ngực.
Cô ta kỳ kỳ quái quái nói rằng đây là bà vợ của cục trưởng Chu, đừng có đứng đó mà khoe khoang lẳng lơ thất lễ, đàn ông còn nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút, chứ chẳng có tác dụng gì với phụ nữ đâu.
Cô vợ ba tức giận: “Ồ, đây chẳng phải là cô vợ hai trăm công nghìn việc sao, vợ cả bị bà chèn ép đến nỗi không muốn ra khỏi phòng, nhưng mà tôi rất lễ độ cung kính nha, vẫn là không chứa nổi tôi mà.”
Cô vợ hai lạnh lùng cười ai không chứa nổi cô, cô là người kiêu ngạo nhất cái nhà này.
Cô vợ ba khoanh tay, vênh váo nói: “Vậy thì tôi chọc tức cô rồi, lần sau cô mà còn nhúng tay vào thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ, tôi đã chặn cái những lời hay ý đẹp từ cái miệng của cô rồi, nếu không phải đang có khách, lần này đừng hòng tôi bỏ qua cho cô.”
Nói xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lộ ra một nụ cười thanh tú: “Chẳng phải tối qua ông chủ ngủ ở trong phòng tôi sao, trông cô có vẻ tức giận nhỉ.

Vậy chẳng phải do ngài ấy tự đến sao, tôi không có mất liêm sỉ như cô, người đâu rình rập khung cửa để cầu xin người ta, nhưng đừng có ôm thù hằn gì với tôi.”
Cô vợ hai đảo mắt không thèm để ý, lúc đi ngang qua tôi còn chào hỏi, nũng nịu nhào vào vòng tay của ông Thường, hỏi ông ấy hôm nay có rảnh không, cô ta muốn ra cảng ăn đồ nướng trên du thuyền.
Ông Thường nói rằng thịt nướng khiến thân thể bị tổn thương.
“Ôi chao, có thể dùng bếp điện mà, ăn một ít đồ chay nữa, ngài nhìn dáng vẻ đáng thương của em đi, ngài thực sự không muốn chiều em nữa sao.”
Ông Thường không thể chịu nổi kỹ thuật nũng nịu của cô vợ hai, ông ấy nói được rồi được rồi, e rằng hôm nay muộn rồi, mai anh đi cùng em.
Cô vợ hai được đằng chân lên đằng đầu nói chỉ có hai người bọn họ thôi, đừng mang theo người khác lên làm gì cho vướng đường ra.
Cô ấy vừa nói vừa nhìn về sau lưng, cô vợ ba đã ung dung bước xuống lầu, nhìn cô ta ở khoảng cách gần như vậy, tôi chợt nhận ra rằng cô ta có đôi môi dài hình cánh cung.
Loại môi này có khoé miệng hướng xuống dưới, giống như con thuyền nhỏ sắp chìm, không cười thì giống như khóc, là tướng cực khổ của phụ nữ, đáng tiếc cho thân hình hồ ly tinh bao nhiêu năm nay của cô ấy, cái miệng này dìm nhan sắc xuống không ít, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta vẫn rất có tiềm năng trở thành mỹ nhân, mị lực của cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ đó rất xứng tầm với cô vợ hai.
Cô ta bình tĩnh đi đến chen vào cô vợ hai đang quấn lấy ông Thường, dùng cặp mông căng tròn trực tiếp đẩy, cô vợ hai không để ý thủ đoạn này, suýt nữa thì cắm đầu xuống, sắc mặt liền trở nên khó coi lên mấy phần.
“Rất có lực nha, người ta nói mông to có thể sinh con, đã bao nhiêu năm rồi, tôi hầu hạ ông chủ cũng chỉ có bảy tám lần một tháng, sao không thấy cô bọc một đứa nhỉ, đất bị nhiễm mặn chung quy cũng là do đổ nhiều phân hoá học quá, cỏ không thể mọc được nữa.”

Cô vợ ba trừng mắt ngoảnh lại, định xông vào đánh nhau, ông Thường không chịu được nữa, hét lớn tất cả đều cút hết lên trên lầu, không được làm mất mặt ở chỗ này.
Hai cô vợ lẽ bị doạ đến sợ, cả hai mím môi không ai nói lời nào.
Sắc mặt ông Thường tức giận: “Cứ đụng mặt nhau là rùm beng hết lên, vẫn là không phải lo lắng về cô vợ tư nhất.”
Cô vợ hai bĩu môi: “Nhưng không lo về cô ta thì không biết suốt ngày cô ta đi đâu, một tháng thì tiêu nhiều gấp hai ba lần số tiền em tiêu.”
Ông Thường ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em chỉ giỏi ghen bóng ghen gió.”
Cô vợ ba đắc ý cười, cô ta ngồi trên tay vịn ghê sô pha cạnh ông Thường: “Ngày mai, ngài đi làm đồ nướng cùng cô vợ hai, còn tối nay ở phòng em nhé.”
Ông Thường nói rằng tối nay ông ấy sẽ đến khu vườn sau của Thường phủ với cô Hà, mệt rồi thì nghỉ ngơi ở phòng làm việc, không đến phòng ai cả.
Hai bà vợ lẽ dùng ánh mắt sắc bén như dao phóng tới tôi, như thể muốn chọc thủng một lỗ trên mặt tôi.

Tôi không muốn khiêu khích những người phụ nữ động vào là phát nổ này, nhanh chóng đứng dậy, lập tức chào tạm biệt rời đi.
Ông Thường không có ý định để tôi đi, ông ấy sẽ vừa đấm vừa xoa giữ tôi lại ăn tối, tôi từ chối nói rằng do còn có việc phải làm, ung dung dạo quanh khu vườn, ngày nào đó Dung Thành lại ghé thăm, tôi lại đi cùng thưởng thức cũng không muộn.
Ông Thường thấy tôi không có ý thoả hiệp một chút nào, ông ấy cũng không muốn thúc ép tôi quá, ông ấy rất không hài lòng nói vậy ngày khác, lần sau dù có thế nào thì cô Hà cũng không thể từ chối tôi.
Tôi rời khỏi Thường phủ, lần đầu tiên ông Thường tiễn tôi đến sân, tận mắt nhìn thấy tôi lên xe rồi mới xoay người, nam tài xế nói ông Thường rất coi trọng cô Hà, đây là lần đầu tiên ông ấy tiễn khách đến tận cửa.
Tôi miễn cưỡng cười, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Về đến biệt thự, tôi thấy Chu Lâm đang ngồi một mình trên thảm chơi xếp hình.

Cậu bé sửng sốt khi nhìn thấy tôi, mong chờ nhìn về phía sau tôi, khi phát hiện chỉ có một mình tôi, không có người quen của cậu, biểu cảm khuôn mặt cậu dần trở nên lạc lõng.
Tôi dịu dàng gọi tên cậu bé, ngồi xổm trên mặt đất và đưa tay ra với cậu, cậu bé chần chừ một lúc, ném những mảnh xếp hình đi, đi tới bên tôi và trao bàn tay nhỏ bé cho tôi.
“Lâm nhớ ba rồi phải không.”

Cậu bé gật đầu, tôi nói rõ ràng rằng chúng tôi sẽ quay trở về sớm thôi.
Cậu bé ngập ngừng hỏi tôi liệu có thể gặp mẹ lần nữa không.
Tôi xoa đầu cậu bé nói: “Dì Hà sẽ cố gắng thoả mãn yêu cầu của con, con vui là được.”
Hiếm khi cậu bé nở nụ cười với tôi.
Bạn của Chu Dung Thành đi từ tầng hai xuống, ông ta liếc nhìn cái chuông treo sau ghế sô pha: “Đi lâu như vậy, Dung Thành không có ở đây, ông Thường mời em đến làm gì.”
Tôi nói đại khái tình hình cho ông ta, tránh một số chi tiết xấu hổ, đầu óc người đàn ông kinh doanh thông minh biết bao, ông ta nhận ra ngay, cười nói: “Không phải do rượu, là do sắc đẹp.”
Tôi nắm tay Chu Lâm ngồi xuống tấm thảm: “Anh chê cười em.”
“Sao có thể.” Ông ta đi tới, khoanh chân ngồi đối diện với tôi, chơi xếp hình cùng Chu Lâm: “Chẳng qua anh cảm thấy Dung Thành rất tinh mắt, có mắt nhìn người, nhặt được về nhà một bảo bối.”
Tôi không nói chuyện, ông ta cúi đầu vỗ vai Chu Lâm hỏi dì Hà có tốt không.
Chu Lâm cầm một mảnh hình ghép im lặng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, tôi mỉm cười, ôm lấy cậu bé, hôn lên đỉnh đầu cậu bé.
Sáng hôm sau, tôi đưa Chu Lâm trở lại đặc khu, lúc xuống tàu, cậu bé năn nỉ tôi có thể đến nhà mẹ trước không, thời gian Chu Dung Thành và Chu Lâm sống chung với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, đối với cậu bé cũng không tính là thân thiết lắm.

Dù sao cũng là bà ta tự mình nuôi lớn cậu bé.
Tôi không ngăn cấm, ra lệnh cho tài xế đưa Chu Lâm đến biệt thự của Thẩm Quỳnh Tư, đợi lúc nào cậu muốn về thì đón cậu.
Hai tháng sau, khoảng thời gian trước năm mới, đất của Chu Dung Thành nhanh chóng được đặt móng xong, tôi không cùng ông ta đến lễ cắt băng khánh thành, gần đây đầu gió thịnh quá, tôi không muốn lộ mặt, Các bà lớn trong giới thượng lưu đã rất không hài lòng với tôi rồi, bình quân các bà đều đã bốn mươi lăm tuổi, tôi nào có thể bì nổi, bị tôi cướp hết ánh đèn sân khấu, đổi thành bất kỳ ai thì cũng sẽ không vui.
Nhưng tôi cũng không có rảnh, tôi đến một cửa hàng hàng hiệu cao cấp để chọn quà cưới cho Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ.
Tôi nghe một số quan chức và vợ của họ nói rằng bọn họ thậm chí đã gửi tiền mừng rồi, tôi còn chưa chuẩn bị quà mừng, Chu Dung Thành giao chuyện này cho tôi, tôi không thể làm hỏng chuyện được.
Tôi lật tung trung tâm mua sắm tầng năm lên, đi đến nỗi các ngón chân bị phồng rộp lên, vất vả lắm mới tìm được một đôi ngọc như ý.
Như ý dự báo trước những điều tốt đẹp, chất liệu ngọc cũng tốt, giá cả lại đắt đỏ, tặng cho Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ để giữ thể diện đúng là không có gì thích hợp bằng.
Tôi cầm hộp quà đi ra khỏi trung tâm mua sắm, sáng sớm trước khi đi ra khỏi cửa, Chu Dung Thành bảo tôi mua xong rồi thì tặng cho Kiều Dĩ Thương luôn, không thể trì hoãn được nữa, tôi vốn định để ông ta đi, nhưng ông ta bận quá, từ chối thì lại sợ ông ta nghi ngờ, chỉ có thể đồng ý.
Tôi lên xe rồi gọi cho Kiều Dĩ Thương, bên ông ta rất yên tĩnh, nhưng khi ông ta nói, tiếng thở nặng nề phát ra từ cổ họng, lúc trầm lúc bổng, thỉnh thoảng còn kèm theo một tiếng rên rỉ kiềm chế, đàn ông mà phát ra âm thanh như vậy thì tám chín phần mười là đang làm tình, mà lại còn làm tình rất thoải mái, chắc là lên đỉnh rồi, ông ta thật giỏi nha, bị gián đoạn như vậy mà còn có thể làm hai việc cùng một lúc, sau một hiệp, rất nhiều đàn ông sẽ đuối ngay.
Tôi hỏi địa chỉ rõ ràng rồi cúp máy.
Tôi vội vã tới sòng bạc Hoa Chướng, Hoàng Mao đón tôi ở cửa, tay anh ta để trong túi quần, cũng không nói chuyện với tôi, đưa tôi thẳng đến văn phòng của Kiều Dĩ Thương.

Vừa đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh nồng nặc dâng lên, tuy rằng Kiều Dĩ Thương rất khoẻ, cũng không đến mức làm đứt ruột của phụ nữ, tôi nhìn chằm chằm vào bóng người hơi đung đưa sau bàn làm việc, cánh tay áo phải của ông ta co lại đến bả vai, lộ ra một cánh tay đẫm máu, trong tay đang cầm băng gạc và thuốc mỡ, đang tự mình xử lý vết thương, tôi có thể nhìn rõ đó là một vết sẹo dài khoảng năm đến sáu centimet, đâm rất sâu, da thịt đã toạc ra, nhìn qua mà thấy giật mình.
Tôi không thể tư duy được điều gì đã xảy ra.
Hoàng Mao nói: “Buổi trưa anh Thương đi công tác ở ngoại thành, trên đường đi bị ám sát.

Một cô gái bị đám lưu manh đuổi theo, đập cửa kính xe anh Thương.

Anh Thương vừa mở cửa xe thì cô gái đó xông đến đâm anh Thương, may mắn thay, anh Thương phản ứng nhanh nhạy, đổi lại là người khác thì tiêu rồi.”
Đoán chừng đối phương là do các tổ chức băng đảng phái đến để giao chiến với Kiều Dĩ Thương, biết rằng dùng dao và súng thật thì không thể thắng được, thế là dùng phụ nữ làm mồi nhử để ông ta giảm cảnh giác trước cuộc tấn công bất ngờ.
Kiều Dĩ Thương nói với giọng không thể vui mừng hơn: “Vẫn tốt, vài ngày trước tôi và cô Hà càn rỡ hoan ái một lần, là lần mà tôi bắn ra được nhiều nhất và lâu nhất trong nhiều năm như vậy.

Để dưỡng thương, tôi tạm thời không thể chạm vào phụ nữ trong một hai tháng, tôi cũng chịu đựng được, nếu không sẽ gây ra nội thương.”
Hoàng Mao liếc tôi một cái, xoa xoa mũi không nói gì, tôi nhìn vết thương thối rữa của ông ta, rời tầm mắt sang một cái hòm ở góc tường, cái hòm bị khoá, được phủ lại bởi một tấm lụa màu bạc, bên trên có hai hộp bao cao su nằm rải rác, có vẻ như cố ý che tai mắt, Kiều Dĩ Thương tuyệt đối sẽ không ngủ cùng phụ nữ ở sòng bạc.
Tôi thu ánh mắt lại, hỏi Hoàng Mao tại sao không đi bệnh viện, Hoàng Mao nói rằng anh Thương có thân phận đặt biệt, ngay cả khi bị đạn bắn cũng chỉ có thể bí mật tìm bác sĩ, nếu không bầu trời Quảng Đà sẽ rung động, những đối thủ ẩn nấp trong bóng tối sẽ làm loạn.
Tôi cố tình trêu chọc ông ta: “Bản lĩnh và lòng dạ của anh Kiều còn có thể để một đứa con gái nắm thóp như vậy.”
Kiều Dĩ Thương quấn băng gạc xong, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi không thể chống lại được mọi thủ đoạn hạ lưu.

Ví dụ như cô Hà, lợi dụng lúc tôi đang cao trào đột nhiên cắt đứt gốc rễ của con cháu tôi, tôi không thể vì chuyện cỏn con này mà không làm nữa.”
Vốn dĩ tôi có chút thương xót cho những vết thương của ông ta, ông ta lại thốt lên những lời trêu chọc, tôi hờ hững và nói rằng thật đáng tiếc khi cô gái đó không giết chết ông ta.
Ông ta phất tay ra hiệu cho Hoàng Mao ra ngoài, móc ngón tay với tôi, tôi mặc kệ ông ta, trực tiếp lấy ra đôi ngọc như ý: “Quà mừng.”
Ông ta bảo rằng ông ta không nhìn rõ, mang nó lại gần đây.
Tôi duỗi tay ra nhưng ông ta vẫn bảo không nhìn rõ.
Tôi ném thẳng vào người ông ta, ông ta bật cười: “Cô là phụ nữ sao, tôi đang bị thương, cô còn dã man như vậy.” Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Tôi thích sự dã man của cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận