Ánh mắt của Tôn Dật Thần lộ rõ sự trốn tránh, rõ ràng là anh ấy đang cảm thấy có lỗi và áy náy, bởi anh đã thật sự quá ích kỷ.
Nhưng dù Tầm Vũ đã trực tiếp hỏi anh và muốn anh thừa nhận lỗi lầm, Dật Thần vẫn không có ý định nói gì.
- Tôn Dật Thần, anh không định giải thích gì với em sao? Em đã biết tất cả rồi, bây giờ...!em thật sự cần một câu nói của anh.
Em muốn biết tại sao anh lại làm vậy? Không phải em đã từng nói với anh rồi sao? Em muốn thực hiện ước mơ của bản thân, muốn trở thành một người có tiền đồ.
Anh như vậy...! em thật sự không hiểu.
Tôn Dật Thần mím chặt môi, từ từ xoay người lại và dùng ánh mắt chân thành nhất để nói với Tầm Vũ, giọng có chút khàn.
- Vì anh thích em.
Anh muốn em ở bên cạnh anh, càng không muốn em rời đi.
Lời nói này của Tôn Dật Thần khiến cho Tầm Vũ cứng đơ người, đồng tử giãn ra, có chút khiến anh không tin vì sự không chân thật này.
Thật ra Tầm Vũ đã chờ câu nói này của Dật Thần lâu lắm rồi, chỉ là...!không phải bây giờ.
Bây giờ thứ anh muốn nghe nhất chính là lời này.
Tầm Vũ không muốn phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, anh không muốn từ bỏ một trong hai.
- Anh thích em thì có quyền ích kỷ, có quyền quyết định cuộc đời em sao? Anh không hề nghĩ đến cảm nhận của em.
- Không phải vậy, anh...!anh chỉ là không muốn em rời xa anh, không muốn em rời khỏi căn biệt thự này.
Anh thật sự sợ, em biết không, anh rất sợ khi em đi rồi sẽ không trở lại nữa, em sẽ bỏ rơi anh.
Dật Thần hoảng lên, anh sáy nắm chặt hai tay của Tầm Vũ, chặt đến mức khiến cho Tầm Vũ cảm thấy đau.
Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất không phải là nỗi đau từ thể xác mà là ánh mắt đỏ ngầu, đang cố níu kéo của Tôn Dật Thần.
Tầm Vũ không ngờ đến, sẽ có một ngày anh có thể nhìn thấy mặt này của anh ấy, anh cứ tưởng Dật Thần sẽ luôn là một tổng tài bá đạo, xung quanh sẽ luôn có ánh hào quang, không sợ trời không sợ đất và chắc chắn không cúi đầu.
- Anh đang làm gì vậy chứ?
Trong khoảnh khắc này, lời tỏ tình không khác nào là một cái tù giam trói buộc Tầm Vũ, anh vùng vẫy, đẩy mạnh Dật Thần ra, nhưng càng đẩy anh ấy lại càng đến gần và siết chặt tay Tầm Vũ hơi.
Môi Dật Thần không ngừng mấp máy.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, là anh sai rồi, là anh ích kỷ, anh không nên làm vậy.
Em đừng đi, ở lại đây được không? Từ đây về sau anh sẽ một mực tin tưởng em, anh cứ việc đi làm, thực hiện ước mơ của em, còn anh sẽ luôn đứng ở sau cổ vũ, tiếp sức mạnh cho em, được không?
- Em...!không thể.
Tầm Vũ vừa dứt lời thì Dật Thần đã ôm chặt lấy Tầm Vũ.
Giọng Dật Thần vẫn trầm như vậy nhưng lại có chút run rẩy và gấp gáp đến lạ.
- Tại sao chứ? Em cũng thích anh mà, không phải sao?
- Đúng, em thích anh, nhưng tạm thời em phải có cuộc sống riêng của mình, em còn có công việc, còn có ba mẹ.
Chỉ một chữ thích thôi thì làm được gì chứ? Hơn nữa...!chúng ta...!tốt nhất vẫn nên có thời gian để suy nghĩ lại.
Nghĩ xem...!mối quan hệ này của chúng ta...!có thể kéo dài được mãi mãi không hay chỉ là nhất thời.
Bây giờ bản thân em đang rất rối, em thật sự cần rời xa anh để bình tĩnh lại.
- Có phải em trách anh? Trách anh không biết kiềm chế sự chiếm hữu cao của bản thân, trách anh không thể hiện rõ tình cảm với em?
- Em cũng không rõ, em mệt rồi, em lên lầu trước đây.
Nói xong, Tầm Vũ quay lưng bước một mạch lên lầu, chỉ một lần cũng không quay đầu lại, đầu óc anh hiện giờ thật sự rất mông lung, dù sao đây cũng là lần đầu anh yêu đương, còn là với một người đáng có nằm mơ anh cũng dám mơ đến.
Tương lai của hai người mờ mịt đến vậy, anh không thể hứa trước được điều gì, càng không thể hoàn toàn tin tưởng vào Tôn Dật Thần.
Sau khi Tầm Vũ lên lầu, Dật Thần vẫn đứng ở đó, buông lỏng hai tay cứ như một con rối, cảm xúc trong anh ấy vô cùng hỗn loạn.
Anh ấy muốn giữ chặt Tầm Vũ bên mình nhưng lại không thể, muốn lập tức công khai cho cả thế giới biết hai người yêu nhau nhưng lại không dám.
Suy nghĩ kĩ lại thì Tôn Dật Thần chỉ có lời nói chứ không hề cho Tầm Vũ cảm giác an toàn.
Tất cả đều rất mơ hồ, thậm chí chính Tôn Dật Thần cũng không biết mình có thể đường đường chính chính với tình yêu này không nữa.