Lăng Thế Nghiêm không thích một kẻ đang thất thế lại cứng đầu chẳng hiểu chuyện, đã sớm biết trước thứ mình trông mong sẽ thất bại, sao còn cố chấp hy vọng để làm gì? Nói con người hay mơ mộng quả không sai, hão huyền quá lúc gặm nhấm hậu quả lại trách đời sao tàn nhẫn!
Anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc ở trên mặt, thương hoa tiếc ngọc là gì anh chẳng biết, một cô gái hay toàn bộ đoá hồng ở Thịnh Thế đối với anh cũng chỉ là công cụ để kiếm tiền, có kẻ bị bán, cũng có kẻ tự nguyện đến, nhưng chưa có người nào khiến anh xem là đặc biệt.
Nhìn máu vẫn đua nhau chảy xuống mi mắt của người trước mặt.
Ninh Tiểu Nguyệt! Tên cô gái thứ hai mà anh nhớ sau Mộng Hàm.
Duỗi thẳng mũi giày, Lăng Thế Nghiêm bước vào thang máy, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh còn vương lại.
Tiểu Nguyệt không quay đầu nhìn, cũng chẳng để rơi ánh mắt tò mò nào, chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong hương xì gà kia không hề trộn lẫn mùi thuốc phiện.
***
Ngày hôm sau Tiểu Nguyệt vẫn lên tầng hai để chia bài cho khách, những vết bầm tím và vết thương trên trán bảo vệ cô khỏi những gã khát dục thô lỗ.
Bọn họ có tiền đương nhiên sẽ thích lên giường với các cô nàng trắng trẻo mịn màng, má môi biết đưa đẩy nói lời ngon ngọt, còn Tiểu Nguyệt thì lại cố tình thu mình làm giảm đi sự chú ý.
Trong hai ngày có mặt tại đây, cô phát hiện ra bọn chúng không cho khách sử dụng ma túy ở nơi này.
Người em trai của Lăng Thế Nghiêm là Lăng Nguyên cũng không thấy đến, cô rất muốn biết so với ở trong ảnh hắn ở mức độ nguy hiểm nào?
Bước sang ngày thứ ba, thời hạn thỏa thuận với Lăng Thế Nghiêm đã hết, đừng nói là một trăm ngàn đô, nửa đồng cô còn không kiếm được.
Tô Thiệu đến tầng hai gọi cô khi hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà đã tắt và mặt trời đã ngả về Tây.
Thang máy di chuyển đưa Tiểu Nguyệt lên tầng cao nhất, cô không biết được kế hoạch của mình trong chốc lát nữa đây có thành công hay không, hay sẽ giống như cha nhận nhiệm vụ rồi một đi không trở lại.
Ông còn sống hay đã chết? Nếu đã tắt hơi thở rồi… tro cốt của ông nằm ở nơi nào trong tổ chức Hoàng Lăng?
Tô Thiệu dừng trước căn phòng cuối cùng ở tầng sáu, sau khi được người bên trong cho phép anh ta mới dẫn cô đi vào.
Vẫn là gian phòng thiếu sáng, vẫn hương trầm dìu dịu, người đàn ông đó vẫn ngồi trên ghế da, nhưng không rõ là có đang nhìn cô hay không.
"Ba ngày qua cô làm được những gì?"
Tiếng bật lửa vang lên, đốm nhỏ màu xanh lập loè trên đốt tay của Lăng Thế Nghiêm hết sáng rồi lại tắt, anh không hút thuốc, vậy nên càng khó nhìn ra sắc mặt đang chứa biểu cảm gì.
Tiểu Nguyệt đứng giữa phòng, lưng và chân đều thẳng tắp, tròng mắt màu nâu thu cái bóng của người trước mặt thật gọn gàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chia bài cho khách."
Lăng Thế Nghiêm dừng một chút để nhìn cô, tò mò hỏi: "Chia bài cho khách? Vậy cô kiếm được bao nhiêu?"
Anh đương nhiên biết cô không kiếm được tiền, cả một đồng bo cũng chẳng có, so với các cô gái ở Thịnh Thế, Ninh Tiểu Nguyệt rất vô dụng… Nhưng nhìn kìa! Cô chẳng sợ anh, hay nói đúng hơn là chẳng sợ chết!
Tiểu Nguyệt cười nhẹ, đuôi mắt thêm dài, ý tứ trong đầu không để lộ, cô hơi ngẩng mặt lên, chẳng chứa một điểm nào gọi là tuyệt vọng.
"Anh Nghiêm có cần người bồi thuốc hay chia bài cho mình không?"
Lăng Thế Nghiêm nghi ngờ mình vừa nghe xong một câu hỏi, mà cũng có thể hiểu là một lời đề nghị.
Ấn đường của anh hơi nhăn lại, chất giọng nhẹ nhàng của Tiểu Nguyệt lại cất lên.
"Tôi muốn tên của mình, cũng muốn kiếm một trăm ngàn đô, nhưng những gã khách ở dưới kia vô cùng tởm lợm, tôi có phục vụ bọn họ nát cả cái thân này cũng không kiếm đủ số tiền đó.
Nhưng anh thì khác, người nhiều tiền nhất ở đây chính là anh.
Vậy nên, anh có thể làm khách của tôi không?"
Cô ngửa mặt lên cao, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Một lần một trăm ngàn đô."
Anh có thể giữ tôi ở bên cạnh không? Cô còn muốn nói thế nhưng cảm thấy ý đồ lộ liễu quá nên dừng lại.
Tiếng lên đạn lại sát bên tai, Tô Thiệu lại chĩa súng vào đầu cô, lần này Lăng Thế Nghiêm không ngăn cản nữa.
Ở Thịnh Thế này chưa có một cô gái nào dám có ý nghĩ hay mong muốn được phục vụ anh, đương nhiên họ cũng sẽ có những ao ước.
Thế nhưng, anh nuôi điếm nhưng anh cũng hận nhất là điếm, bàn tay anh nhơ nhuốc nhưng còn họ thì bẩn toàn thân.
Nhìn những vết thương vẫn còn chằng chịt trên cơ thể mỏng manh kia, anh chợt nhớ tới một hình ảnh quen thuộc từ lâu lắm rồi, trước khi phó mặc linh hồn cho thần chết, con người thường vùng vẫy như vậy.
Thu lại chút tâm tư phức tạp ở trong lòng, Lăng Thế Nghiêm không nổi nóng, có lẽ anh vừa tìm thấy chút mới lạ.
Lấy ra hộp thuốc ném lên bàn, anh phất tay bảo Tô Thiệu cất súng, thư thả dựa lưng vào ghế da, đưa mắt ra hiệu cho cô "trổ tài" phục vụ.
Tiểu Nguyệt lặng lẽ nuốt khan, di chuyển vừa phải tới bên cạnh Lăng Thế Nghiêm, cầm lên hộp xì gà màu nâu nhạt, cô lấy ra một điếu, ngó tìm bật lửa ở xung quanh nhưng chiếc duy nhất đang nằm trên tay của anh ta.
Cô không suy nghĩ nhiều, vươn tay ra nắm lấy tay anh, đè lên ngón cái.
"Làm phiền một chút."
Ánh lửa loé lên, tạo thành một cái bóng trên gương mặt có phần non nớt của Tiểu Nguyệt, Lăng Thế Nghiêm nghiêng mắt nhìn, đánh giá độ bạo dạn của cô, các cô gái ở đây chẳng ai dám cả gan như thế!
Đốm lửa vụt tắt, hương xì gà len lõi lấn áp hương trầm, Tiểu Nguyệt quay mặt qua nhìn, tròng mắt cô trong veo, điếu xì gà vẫn ở trên tay cô, lướt qua chớp mũi của anh ta, cô cụp mắt xuống.
"Thuốc lá rất độc, đừng hút nhiều...!sẽ chết sớm đấy."
Tiểu Nguyệt nói rất chậm, đủ để Lăng Thế Nghiêm có thể nghe rõ từng từ, cô dựa vào cạnh bàn, sau lưng tiếng chửi thề của Tô Thiệu vang vang cùng với tiếng lên đạn, có vẻ như anh ta thích nhất là dùng súng.
Trong không khí có ba mùi hương: Trầm, xì gà và thuốc súng.
Cô hết sức bình tĩnh, chẳng để ý cái chết sắp đến gần, dù trăm ngàn lần không hề muốn chết tại đây.
Nâng điếu xì gà ngậm vào đầu lọc.
Bờ môi khô hơi đau, cô nhìn vào mắt anh rít một hơi thuốc, nhả ra một đường khói..