Lăng Thế Nghiêm kết thúc câu và không có sau đó nữa.
Trong đêm tối tăm ánh mắt anh như bị pha loãng đi, trắng và đen không rõ ràng, chỉ có tuyệt tình là chân thật.
Tiểu Nguyệt hụt hẫng xuôi xuống bàn tay chưa kịp nắm níu, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt lúc này cũng giống hệt như cô, ngoài mặt luôn làm bộ làm tịch nhưng trong thâm tâm thì nung nấu một ý nghĩ xa vời khác.
Chỉ là cô biết mình đi theo lẽ phải, còn anh thì vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả tính mạng của một người vừa được anh kéo về từ cửa âm ty.
Tiểu Nguyệt chẳng có lý do gì để trách móc, nhưng ngàn vạn lần cô không muốn chết ở đây.
Giữa một rừng người đang trông chờ vào loạt đạn kết liễu, cô đưa đôi mắt thất thần nhìn Lương Kha Vũ ngồi ở xa xa, gió tạt mạnh quá nên cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ lờ mờ trông thấy cái lắc đầu đầy bất lực.
Lực lượng nằm vùng thưa thớt chưa tới năm người, nếu vì cô mà manh động thì họ sẽ có chung kết cục giống như cô.
Sẽ không có ai vì cô mà đứng ra làm anh hùng, lúc này Tiểu Nguyệt chỉ có thể trông mong vào một người duy nhất, chính là Lăng Thế Nghiêm.
Thật buồn cười khi cô còn muốn hy vọng vào anh, nhưng đến bước đường cùng chạy trốn hay van xin đều không làm được, thì cô chỉ còn biết trông mong vào sự thương hại của người đàn ông mà mình căm hận nhất trên đời.
Nuốt dòng khí lạnh và đắng ngắt xuống cổ họng, đảo đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn anh, đôi môi nhỏ đã trôi mất màu son, cong một đường thật nhẹ.
"Được, tôi trả lại cho anh."
Lồng ngực Lăng Thế Nghiêm chợt nhói lên đau điếng, dưới khoang tàu anh đưa tay ra bóp chặt bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Nguyệt.
Cô cụp mắt lảng tránh ánh nhìn đầy rối rắm từ anh, làn mi dài rũ xuống giống như thất vọng, cũng giống như buông xuôi khiến thần trí anh vốn rất vững vàng bây giờ đã mất bình tĩnh.
Lăng Thế Nghiêm không buông tay Tiểu Nguyệt, thậm chí còn lợi dụng bóng tối lần lên đến cổ tay cô rồi nắm chặt lại, chuẩn bị cho một cuộc đào tẩu.
Đôi mắt thâm trầm quan sát thật kỹ cổ tay điều khiển họng súng của Lăng Chấn, anh cược là ông sẽ không nổ súng vào chỗ hiểm bởi anh biết rõ để Tiểu Nguyệt sống sẽ có lợi cho ông.
Nhưng với sức ép của Triệu Khải và đồng bọn thì ván cược này anh không dám nắm chắc phần thắng.
Triệu Bảng vẫn ngồi im không lên tiếng, họng súng của Lăng Chấn vẫn hướng thẳng ngay tim của Tiểu Nguyệt.
Bốn phía đều bị bao vây không tìm được kẽ hở để lẩn tránh.
Sắc mặt Lăng Thế Nghiêm trắng bệch, mắt khẽ nheo lại nhìn ngón trỏ của cha mình đang chậm rãi co vào cò, anh đang tính toán xem khoảng cách gần như vậy, nếu kim hỏa vừa chọt vào đít đạn anh liền xoay người nằm úp lên người Tiểu Nguyệt thì liệu có kịp hay không?
Pằng!!!
Suy nghĩ vừa dứt, một tiếng nổ chát chúa vang lên ngay sát bên tai, máu bắn ướt nửa bên mặt của Lăng Thế Nghiêm khiến anh bàng hoàng quay đầu lại.
Viên đạn vụt ra khỏi nòng súng của Triệu Khải găm thẳng vào vai phải của Tiểu Nguyệt, máu chảy loang lổ đổ ướt ngực áo màu trắng, hai mắt cô trợn trừng nhìn thẳng vào mắt anh đầy phẫn uất.
Ngay tại khoảnh khắc này Tiểu Nguyệt biết mình sẽ không phải chết, còn Lăng Thế Nghiêm thì đã sớm chết lặng con tim.
Anh tính toán trước sau cuối cùng vẫn khiến cô vì anh mà chịu đau đớn.
Tiểu Nguyệt kiệt sức ngã xuống, sắc mặt cô trắng như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại thở thoi thóp giống như sắp chết tới nơi.
Cô từng nằm sương nằm gió ở thao trường, nhưng chưa từng nếm cảm giác bị trúng đạn, không ngờ lại nhức buốt thịt da đến như vậy.
"Đây chỉ mới là cảnh cáo, nếu ba ngày nữa mày không có lời giải thích cho số hàng bị mất, thì thứ tao cần là cái mạng của mày!"
"Thằng chó! Mày dám uy hiếp cả tao?" Lăng Thế Nghiêm đột ngột đứng phắt dậy cướp khẩu súng trong tay Triệu Khải dí thẳng vào đầu hắn, máu của Tiểu Nguyệt chảy xuống khoé miệng, anh nuốt lấy, tay cho vào cò súng, muốn bắn chết hắn ngay tức khắc.
Trong bóng tối, sắc mặt Lăng Thế Nghiêm dữ tợn đáng sợ khiến sống lưng Triệu Khải đổ đầy mồ hôi, hắn và những người có mặt đều không thể ngờ có mặt lão đại ở đây mà anh lại chẳng nể nang dám găm họng súng vào đầu người thừa kế duy nhất của Hắc Long.
Bầu không khí căng thẳng tưởng đã lắng xuống lại đột ngột tăng lên, khẩu súng trong tay Lăng Thế Nghiêm dí mạnh xuống khiến thái dương của Triệu Khải hằn sâu một lõm, anh mất bình tĩnh đá mạnh vào khuỷu chân khiến hắn ngã xuống, nửa thân trên ở dưới nước, nửa trên boong tàu, tư thế vô cùng chật vật.
Anh giẫm bàn chân lên ngực hắn, dí họng súng vào ngay cổ, nếu không có người lên tiếng can ngăn kịp thời thì có lẽ anh đã nổ súng.
"Đủ rồi! Anh em tương tàn còn ra thể thống gì nữa không?"
Triệu Bảng gõ mạnh cây gậy cẩm thạch xuống khoang tàu khiến nó vỡ ra một góc, hành động lỗ mãng của Lăng Thế Nghiêm khiến ông khó mà chấp nhận được.
Nhưng vì chút tình nghĩa, cũng vì thể diện mà đành nhắm mắt bỏ qua.
"Chúng ta cũng không muốn làm khó con, nếu con chứng minh được mình thật sự vô tội thì coi như chuyện lần này không truy cứu nữa." Triệu Bảng híp cặp mắt đầy nếp nhăn lại, nhấn mạnh thêm một câu:
"Đây là lần cuối cùng ta trả ơn cho con!"
Lăng Thế Nghiêm quay ngoắt mặt lại nhìn bộ dạng già nua của Triệu Bảng khiến ông ta đột nhiên lạnh người, khẩu súng trong tay anh vẫn trơ trơ không nhúc nhích, thậm chí còn găm xuống sâu hơn.
Lăng Chấn sợ anh làm càn liền quát lớn nhắc nhở:
"Thế Nghiêm! Mau cảm ơn ông nội."
Cảm ơn bọn họ? Lăng Thế Nghiêm nhếch môi cười lạnh.
Ơn nghĩa của ông ta đã dứt rồi, còn cái ơn của anh thì bao giờ mới có thể trả dứt đây? Máu của Tiểu Nguyệt còn vương trên đầu lưỡi, vị mặn của nó khiến anh chợt nổi lên một suy nghĩ vô cùng lập dị, không biết máu của Triệu Khải có vị mặn giống như máu của Tiểu Nguyệt hay không?
"Thế Nghiêm!" Lăng Chấn đứng lên, ông ta thấp thỏm hệt như đang cầm hòn lửa nóng trong tay, chưa bao giờ Lăng Thế Nghiêm dám cãi lời ông vậy mà hôm nay lại cả gan lờ đi vì một con đàn bà.
Lúc này Tiểu Nguyệt ho khẽ một tiếng, động tác cứng nhắc của Lăng Thế Nghiêm cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Anh nhấc chân lên, ném mạnh khẩu súng vào mặt Triệu Khải, do bị mất thăng bằng nên súng và hắn đều cùng rơi xuống nước.
Trở về dáng vẻ dửng dưng như cũ, anh nhìn Triệu Bảng hết sức cung kính:
"Cảm ơn ông nội."
Triệu Bảng không trả lời, cũng không ai trả lời, đám người xung quanh kéo Triệu Khải lên rồi khởi động ca nô để quay về bờ.
Tên gian tế trên chiếc ca nô của Lăng Thế Nghiêm bị Tô Thiệu dí súng vào đầu bắt hắn cầm lái nối đuôi theo sau.
Lăng Thế Nghiêm xé một góc áo cầm máu cho Tiểu Nguyệt, anh ôm cô vào lòng, liên tục hối thúc phải tăng tốc nhanh hơn, anh sợ thân thể nhỏ bé này sẽ không thể chống chọi nổi.
Trong lúc mơ màng, Tiểu Nguyệt cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của Lăng Thế Nghiêm gần sát bên tai, anh liên tục xoa tay cô, gọi tên cô.
Trước khi bất tỉnh cô còn loáng thoáng nghe được một câu "xin lỗi".
Chẳng biết là giả hay thật? Và chẳng biết là thực hay mơ?
Trở về bờ, Lăng Thế Nghiêm không dừng lại từ giã Triệu Bảng mà nhanh chóng ôm Tiểu Nguyệt lên xe.
Lúc anh nói ra câu tuyệt tình ấy với cô, anh đã lo nghĩ chu toàn cho chuyện của sau này, nếu anh ra mặt bảo vệ cô thì hết phần đời còn lại anh và cô đều phải sống trong sự áp đặt, cô sẽ trở thành quân cờ để đám người đó lợi dụng và uy hiếp anh.
Chẳng qua lúc đó anh tin chắc rằng Lăng Chấn sẽ không giết chết cô, nhưng khi cô ngã xuống trước mắt anh, máu của cô trôi vào cổ họng anh, thì anh đã không còn nghĩ phải sống cho vừa lòng ai nữa.
Vết thương của Tiểu Nguyệt khá nặng nhưng bọn họ không thể tới bệnh viện, súng ống bị cấm sử dụng, nếu đưa cô tới đó sẽ vướng vào rắc rối.
Trên đường về lại biệt thự Lăng Thế Nghiêm gọi điện cho Trình Tiếu bảo anh mau chóng tới nơi chờ sẵn.
Xe vừa chạy vào cổng anh liền đạp tung cửa xe bế Tiểu Nguyệt lên phòng, vừa đi vừa dặn dò thím Thẩm chuẩn bị nước ấm và nấu cháo cho cô.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ viên đạn trong bả vai Tiểu Nguyệt mới được lấy ra, cô vẫn mê man chưa tỉnh, người còn hơi bị sốt.
Lăng Thế Nghiêm thay quần áo xong thì ngồi bên mép giường để đợi, Trình Tiếu nhắc anh uống thuốc mấy lần anh vẫn cầm điếu thuốc lá trên tay không nhúc nhích.
Tới khi trời gần sáng, đầu lọc đã chất đầy gạt tàn Tiểu Nguyệt mới tỉnh lại, anh cúi người xuống thấp, vuốt mấy sợi tóc con khỏi trán cô, khẽ hỏi: "Em thấy thế nào rồi?"
Nghe thấy giọng nói mà mình căm hận Tiểu Nguyệt rụt người lại tránh đi, nhưng cơn đau truyền tới dữ dội khiến cô nhăn mặt rít lên.
"Đừng cử động.
Em muốn gì cứ nói với tôi."
Tiểu Nguyệt mở mắt nhìn anh, có lẽ là chưa tỉnh hẳn cộng với cơn sốt nên cô uể oải không muốn nói chuyện.
Lăng Thế Nghiêm hít sâu một hơi, hạ giọng xuống thấp hơn:
"Có đói không? Tôi lấy cháo cho em."
"Lăng Thế Nghiêm…" Tiểu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, giọng nói thều thào rất khó nghe.
Lăng Thế Nghiêm nhìn cô không nói gì.
Cô nhìn vào đôi mắt giăng đầy tơ máu của anh, ấm ức nói:
"Tôi và anh không còn nợ nần gì nhau nữa."
Không ngờ sau khi tỉnh dậy cô sẽ nói với anh câu này, Lăng Thế Nghiêm trầm mặc nhìn cô, đáy lòng vô cùng day dứt.
Anh không trả lời mà quay lưng lại mở ngăn tủ ở đầu giường lấy ra một khẩu súng lục đặt vào tay cô.
"Vết thương này tôi trả lại cho em, còn món nợ kia...!thì giữ lại đi, em đừng vội trả."