Sáng nay Lăng Thế Nghiêm còn có việc quan trọng cần làm nên không thể ở lâu cùng Tiểu Nguyệt được.
Anh gọi Trình Tiếu vào thăm nom vết thương cho cô, cũng căn dặn dì Thẩm phải coi chừng cô thật tốt.
Lúc nói chuyện sắc mặt anh rất uể oải, nhìn vào quầng thâm màu nâu nhạt dưới mi mắt và những tơ máu giăng đầy trong tròng trắng cũng biết anh đang thiếu ngủ rất trầm trọng.
Khoác một chiếc suit jacket màu đen ở bên ngoài, Lăng Thế Nghiêm đứng bên mép giường nhìn Tiểu Nguyệt, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Dù đã thổ lộ với nhau những lời ái ân vượt qua ranh giới nhưng giữa hai người vẫn có thứ gì đó ngăn cách.
Có lẽ khởi đầu vốn đã có chủ đích nên nhất thời khó mà thật lòng thật dạ được.
Tiểu Nguyệt bây giờ thảm hại như tờ giấy ướt, Trình Tiếu nói ngoài hành sốt do vết thương ra cô còn bị viêm phổi nên cơ thể cô nặng nề không thể nhúc nhích nổi.
Chút sức lực hiếm hoi cũng đã dùng hết vào việc cầm khẩu súng của Lăng Thế Nghiêm.
Cô nâng nửa mi mắt lên, lờ đờ gật đầu với anh.
Lăng Thế Nghiêm chưa đi ngay mà cứ đứng đó nhìn cô, dường như anh muốn làm gì đó nhưng không biết phải nên làm cái gì? Có lẽ những ai mới bắt đầu yêu cũng đều sẽ như vậy, bất kể lúc nào cũng thấy thiếu nhưng không biết đong đầy ở đâu, hoặc là biết nhưng vì sĩ diện nên không dám tới.
Nghĩ tới đây đột nhiên anh hơi giật mình, yêu hay rung động vẫn còn mơ hồ lắm, cả cô gái trước mặt anh cũng rất mơ hồ.
Cuối cùng Lăng Thế Nghiêm rời đi với đôi tay trống trải, bước ra tới cửa, anh sờ lên môi mình lúc này mới biết là đang thiếu cái gì.
Bát cháo của dì Thẩm còn nghi ngút khói đặt ngay trên đầu giường, mùi thịt và hành lá rất thơm nhưng Tiểu Nguyệt đang nhạt miệng nên không muốn động tới.
Cô nhìn Trình Tiếu đang đứng bận rộn chia thuốc cách đó vài bước chân, thều thào hỏi:
"Chắc là anh đã chăm sóc cho không ít bóng hồng của anh ấy nhỉ?"
Động tác chia thuốc của Trình Tiếu vẫn tiếp tục, đầu anh hơi cúi xuống cười xùy một tiếng: "Anh Nghiêm ấy à? Nói không chừng còn chưa biết yêu ai."
"Có thật không vậy? Trái tim của đàn ông các anh có nhiều ngăn hơn người bình thường cơ mà, anh ấy nuôi nhiều mỹ nữ như vậy chẳng lẽ chỉ để ngắm thôi sao?"
Giọng điệu của Tiểu Nguyệt giống hệt như mấy cô nàng hay ghen tuông nhưng lại vớ phải một anh chàng đào hoa được nhiều cô nàng theo đuổi.
Trình Tiếu phì cười, chẹp miệng nói: "Đó là người ta, còn anh Nghiêm thì khác, nói tới chuyện tình trường thì anh ấy còn trắng hơn cả tờ giấy."
Nói tới đây đột nhiên Trình Tiếu ngưng bặt, anh nghiêng đầu qua quan sát biểu cảm của Tiểu Nguyệt, thấy gương mặt của cô vẫn chỉ mang vẻ tò mò bình thường mới thầm thở phào một hơi.
"Cô Nguyệt này, hiện giờ cô là người tiếp xúc với anh Nghiêm nhiều nhất, cô có thể giúp tôi khuyên anh ấy bỏ thuốc lá có được không?"
Lúc bước vào đây anh đã để ý gạt tàn trên bàn đựng đầy đầu lọc, Lăng Thế Nghiêm hành hạ bản thân mình như thế chẳng khác nào đang tự dùng dao rạch vào da thịt để máu chảy ra đến khi nào cạn thì thôi vậy.
"Tại sao? Chẳng phải đàn ông các anh đều dùng nó để giải sầu à?"
Trình Tiếu hơi lúng túng, có lẽ là đang tìm lý do sao cho thỏa đáng.
Tiểu Nguyệt nhìn anh, cắt ngang trước:
"Anh ấy có bệnh sao?" Hút thuốc có hại đấy, nhưng Lăng Thế Nghiêm còn rất trẻ trông chưa đến nỗi vì thuốc lá mà chết sớm được, chỉ có thể là mắc bệnh trong người nên phải cữ kiêng thôi.
"Không phải, công việc của anh ấy phải thức đêm nhiều, ngày nào cũng hút thuốc dồn dập, tôi sợ không bệnh cũng thành bệnh."
Trình Tiếu lảng tránh ánh mắt không tin tưởng của Tiểu Nguyệt, anh đặt nắm thuốc ở đầu giường: "Tôi ở ngay dưới lầu có việc gì cô cứ gọi."
Cửa phòng được đóng lại.
Tiểu Nguyệt hơi ngửa đầu nhìn ráng mây buổi sớm in trên kính cửa sổ, một cảm giác lạc lõng tẻ nhạt theo kim truyền dịch chạy dọc khắp người cô.
Cứ ngỡ thông tin mà trinh sát gửi về đã đầy đủ về con người của Lăng Thế Nghiêm, nhưng càng tiếp xúc lâu cô càng thấy mọi thứ rất mờ mịt.
Cô nhớ về "trận chiến sinh tử" tối đêm qua, nhớ tới gương mặt đầy mâu thuẫn của Lăng Thế Nghiêm ở cả hai lần cô suýt phải chết, rồi lại nghĩ đến số hàng bị đánh cắp, rốt cuộc nó là gì? Đạn dược hay ma túy? Nếu tìm được, nó sẽ đi về đâu?
Và cô...!cũng sẽ về đâu?
***
Hôm nay Lăng Chấn gọi Lăng Thế Nghiêm tới nhà lớn để bàn về số hàng bị mất.
Từ tối đêm qua tới giờ anh chỉ để ý đến một mình Tiểu Nguyệt, đến bây giờ mới nhớ chuyện xảy ra tối đêm qua.
"Hai tên lái ca nô đêm qua đâu rồi?"
Tô Thiệu vừa lái xe vừa đáp lại: "Thưa, một tên bị lão đại đưa về địa bàn, tên còn lại đang ở chỗ chúng ta, nhưng hắn rất cứng đầu bị đánh thế nào cũng không khai.
Hiện giờ ông chủ đang cho người ráo riết truy lùng số hàng bị mất."
"Hàng bị mất là cái gì?" Nói xong câu này Lăng Thế Nghiêm mới cảm thấy rất dư thừa, vốn dĩ chuyện này không liên quan tới anh, càng không phải là điều mà anh nên biết.
Tô Thiệu ở đằng trước cũng hơi lúng túng, anh ta lén nhìn Lăng Thế Nghiêm qua chiếc gương ở trên đầu, thấy anh không có vẻ gì là quan tâm tới đáp án mới lén thở dài rồi im lặng tập trung lái xe.
Nhà lớn Lăng gia thực chất là bình phong để che mắt thiên hạ, người ngoài nhìn vào thường hay cảm thán dòng họ này rất giàu có, nhưng sự vinh hiển ấy đều được tô dát bằng những món lợi do phạm tội mà nên.
Nó còn là nơi che giấu những đòn roi hay cuộc giáo huấn máu rơi đầy đất, mà người phải gánh chịu sự dạy dỗ ấy chỉ có một mình Lăng Thế Nghiêm.
Thư phòng của Lăng Chấn không có những quyển sách dày cộm, cũng chẳng có những món cổ vật quý giá, chỉ có chiếc ghế dát vàng hình rồng uốn lượn và vô số những chiếc roi dài đủ các chất liệu từ da ngựa đến da voi, mỗi một món được trưng bày ở đây đều đã được nếm qua mùi thịt da của Lăng Thế Nghiêm, có chiếc roi còn nguyên vệt máu của anh chưa phai dù đã trải qua nhiều năm tháng.
"Con đến rồi thưa ba."
Lăng Thế Nghiêm bước vào thư phòng đứng trước mặt Lăng Chấn.
Căn phòng này không hề nhỏ, nhưng vì bên cạnh có cả Lăng Nguyên nên rất ngột ngạt.
"Tối qua con làm cho ta rất thất vọng." Lăng Chấn vuốt sợi roi màu nâu ánh vàng trong tay, trông nó khá mới có lẽ là hàng mới nhập về.
Lăng Thế Nghiêm thôi nhìn nó, anh cúi đầu xuống: "Là con không biết xoay trở tình hình, ba cứ tùy ý trách phạt."
Chẳng biết bao nhiêu năm rồi, mỗi lần phạm lỗi anh chẳng bao giờ van xin tha thứ.
Sự cứng đầu này của anh khiến Lăng Chấn vô cùng chướng mắt, mà nhìn vào gương mặt của anh càng khiến ông ta muốn trút giận hơn.
"Chỉ vì một con đàn bà mà con suýt khiến ông nội đoạn tuyệt quan hệ, ông ấy còn ở đó con lại dám chĩa súng vào đầu Triệu Khải.
Chẳng lẽ con lại quên mất mình là ai rồi sao?"
Ngữ điệu của Lăng Chấn rất chậm, tựa như đang dùng dao xẻ thịt Lăng Thế Nghiêm ra rồi nhồi nhét vào bắt anh phải nhớ cho bằng được.
Nhưng câu hỏi của ông ấy rất khó để đoán, anh thật sự không biết ông đang nhắc đến con người nào của anh.
Là trước đây, hay của bây giờ?
Vì khó quá nên anh không thể trả lời, mà điều này vô tình lại khiến Lăng Chấn nổi lên cơn thịnh nộ.
Ông ta thẳng tay vụt mạnh chiếc roi xuống, lần này thịt da trên thân không rướm máu chỉ có vành môi dưới của anh bị nứt ra, máu chảy xuống, anh mím môi nuốt lấy không than van, cũng không tránh né.
"Nhớ cho kỹ, con được như bây giờ không phải tự nhiên mà có, Hắc Long còn đó, kẻ muốn lật đổ Hoàng Lăng cũng còn đó, nhất cử nhất động của con phải hết sức cẩn trọng.
Con nhỏ tối qua và Triệu Khải có vấn đề, không phải tự nhiên mà nó tốt bụng tha cho ả ta một mạng, chơi gái phải biết cái nào nên che nên đậy, để nó tìm được sơ hở thì dù con chỉ còn nửa cái mạng ta cũng chẳng tha đâu!"
Hiếm khi Lăng Chấn không vừa vụt roi vừa mắng chửi, nếu như không phải vài hôm nữa sẽ tới gặp Triệu Bảng thì lúc này Lăng Thế Nghiêm đã đứng không vững nữa rồi.
"Con biết phải làm thế nào thưa ba."
Lăng Chấn đảo mắt đi nơi khác, không muốn nhìn đến bộ dạng nhu thuận kia nữa.
"Chuyện số hàng bị mất ta sẽ tự tìm về, mấy ngày này con cho người giả vờ lùng sục ở bến cảng tránh cho bọn Triệu Khải nghi ngờ, những việc còn lại cứ để ta lo.
Về đi."
Cuộc gặp gỡ lần này yên bình hơn Lăng Thế Nghiêm nghĩ, anh cúi đầu lần nữa rồi lui ra, người vừa đi khuất Lăng Nguyên liền lên tiếng không phục.
"Sao ba không để anh hai tự tìm? Ít nhất cũng phải để anh ấy ra dáng người đứng đầu một chút chứ."
Không phải Lăng Chấn không nhìn thấu suy nghĩ của con trai, ông cũng biết Lăng Nguyên bất bình chuyện gì, nhưng ngoài bản thân mình ra ông ta chẳng tin tưởng ai cả.
Đưa bàn tay đã trổ vài nốt đồi mồi vuốt cái râu rồng sáng loáng, đôi mắt thâm sâu nổi lên những tia thâm độc.
"Ở đời nuôi bất kể con gì nó cũng có thể quay lại để cắn chủ, nếu không đề phòng thì bị nó nuốt chửng lúc nào chẳng hay.
Lão già đó không còn sống được bao lâu nữa, con có gấp cũng phải chờ không được làm bậy, lão ta nằm xuống rồi thì cái gai dư thừa kia muốn sống muốn giết ba cho con toàn quyền quyết định.".