Lời thâm tình thốt ra có quá nhiều ủy mị.
Lăng Thế Nghiêm thoáng giật mình, bản thân anh cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại trơn tru nói ra được những lời như thế.
Không gian trầm lắng nhưng không hề tẻ nhạt, khi anh nằm xuống ánh đèn ngủ đã có thể vươn tới gương mặt thanh tú của Tiểu Nguyệt.
Cô gái này… anh gọi là người yêu.
Danh từ này có lẽ đã quá phô trương, bởi những vấn vương hay rung động mà cô và anh trao nhau dường như chưa tới cái ngưỡng được xưng gọi bằng tên ấy.
Anh không biết tình yêu được chia ra làm mấy loại, và chẳng biết có loại yêu đương nào mà một người thì thật lòng, còn một người thì gian dối hay không?
Anh đối với cô là gìn giữ, là trân quý, giống như một kẻ nghèo hèn may mắn tìm được một chiếc chăn giữa đêm đông giá lạnh.
Còn cô đối với anh là gì? Anh không muốn biết, cũng không muốn hỏi.
Anh hứa với em sẽ cho em một chỗ trú trong tim, nhưng em nấp vào đâu thì chỉ em mới rõ.
Tình cảm này đơn sơ đến mức anh chẳng dám chạm vào sâu hơn, bởi ở ngã đường cuối cùng anh rẽ trái, còn em thì rẽ phải.
Đêm thanh vắng, anh hướng về em.
Còn em hướng về đâu?
…
Hai ngày sau đó Tiểu Nguyệt đã có thể xuống giường nhưng chỉ là vận động nhẹ nhàng, dù đã trải qua quá trình huấn luyện thể chất nghiêm ngặt nhưng cơ thể của cô bây giờ khá yếu chỉ nhúc nhích thôi cũng thấy đau.
Trong thời gian này cô luôn quanh quẩn ở trong phòng, thỉnh thoảng cũng ra ban công quan sát kiến trúc của nơi này nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì có giá trị ngoài việc chiếc camera được gắn trước cửa phòng ngủ đã biến mất lúc nào chẳng rõ.
Mấy ngày nay Lăng Thế Nghiêm thường xuyên đi sớm về khuya, vì thế hai người bọn họ có rất ít thời gian chạm mặt.
Tiểu Nguyệt sống ở nơi này giống như lạc vào đảo hoang, không nắm được tình hình ở bên ngoài, càng không có bất cứ phương tiện nào để liên lạc với Lương Kha Vũ và đơn vị.
Chỉ có những lần vô tình nhìn thấy sắc mặt Lăng Thế Nghiêm mệt mỏi đăm chiêu, cô đoán là số hàng kia vẫn chưa tìm lại được.
Vụ việc chấn động vào tối đêm đó chắc hẳn đã đến tai cảnh sát, nếu nhờ vào số hàng ấy mà đơn vị dò tìm được nơi sản xuất thuốc phiện và xưởng chế tạo vũ khí của bọn chúng thì nhiệm vụ của cô sẽ chấm dứt.
Còn nếu như không được, thì cô vẫn phải đợi, đợi Triệu Khải và Lăng Nguyên tiếp tục xem mình là quân cờ để mồi nhử Lăng Thế Nghiêm sập bẫy.
Lăng Thế Nghiêm trở về lúc nửa đêm.
Như thường lệ anh tiến lại gần giường xem qua vết thương của Tiểu Nguyệt.
Thấy cô đã ngủ say nên động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhìn kỹ không có bất thường gì anh mới đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra Tiểu Nguyệt mới yên tâm mở mắt.
Lẽ ra cô phải tỏ ra đon đả nồng nhiệt để loại tình cảm đầy trái ngang này khắn khít hơn nữa, tăng thêm nhiều cung bậc nữa.
Nhưng giữa đêm chính là lúc mà con người ta yếu đuối nhất, nhạy cảm nhất, cô sợ ánh mắt hòa trong bóng tối không còn vẻ dịu dàng đằm thắm nữa, mà là tỏ rõ những hận thù chán ghét để anh xem.
Căn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Tiểu Nguyệt nhắm mắt giấu hết những suy tư vào trong thinh lặng.
Anh nhẹ bước tới ngồi xuống mép giường mang theo hương sữa tắm thoang thoảng dìu dịu.
Tiểu Nguyệt thừa nhận mình hận Lăng Thế Nghiêm đến mức muốn lập tức cầm khẩu súng găm vào đầu anh ta và ra tay hành hình trước khi diễn ra phiên tòa xét xử, nhưng có một điều mà cô không thể phủ nhận đó là mùi hương trên người anh rất dễ chịu, dễ chịu nhất so với những người mà cô đã gặp ở cái thế giới đầy rẫy tội ác này.
Tiếng bật lửa vang lên nhưng hồi lâu không có mùi thuốc lá quen thuộc, trong không khí vẫn là mùi hương thơm dịu trên người Lăng Thế Nghiêm.
Anh nhìn vào ngăn tủ mấy lần, gói xì gà vẫn nằm im lìm một chỗ, anh giơ tay ra đến giữa chừng thì rụt lại, mím nhẹ cánh môi đau, nhớ tới câu nói "em không thích ngửi mùi thuốc lá" liền dứt khoát đóng tủ lại rồi nằm xuống giường.
"Tiểu Nguyệt." Anh vuốt tóc cô, gọi khẽ một tiếng.
Cô gái nằm bên cạnh không trả lời, hai mắt vẫn nhắm chặt không nhúc nhích.
Lăng Thế Nghiêm thở dài, giơ ngón trỏ vuốt dọc theo sống mũi của cô, trong lòng có nhiều thứ muốn nói nhưng nghĩ mãi vẫn không thể sắp xếp được câu nào nguyên vẹn.
Ngón trỏ từ chóp mũi trượt xuống bờ môi, anh miết nhẹ nhàng rồi kề môi tới dịu dàng hôn xuống.
Trong đêm đen, giọng của anh nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Ngủ ngon."
Lăng Thế Nghiêm kề sát mái đầu gần Tiểu Nguyệt nhưng vẫn chưa ngủ ngay, lát sau điện thoại của anh run lên.
Anh không thích bị quấy rầy vào giờ này nhưng gọi vào giờ này chỉ có thể là chuyện quan trọng nên đành mang theo tâm trạng bất mãn xuống giường nghe điện thoại.
Người gọi tới là Nhị Đường, anh ta đang ở dưới nhà cần gặp anh gấp.
Anh quay lại giường đắp chăn cẩn thận cho Tiểu Nguyệt.
Thời tiết ở Cổ Thành vào nửa đêm nhiệt độ xuống rất thấp, phổi của cô đang không khỏe nên anh phải phòng ngừa tránh cho bệnh tình của cô nặng thêm rồi mới yên tâm rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Tiểu Nguyệt liền liền tốc chăn ngồi dậy, động tác của cô quá nhanh khiến vết thương cọ xát vào vải băng đau điếng.
Cô không dám rít lên chỉ có thể cắn răng nén đau lê lết bước chân lén lút ra khỏi phòng.
Lúc nãy cô loáng thoáng nghe được vài lời mà Lăng Thế Nghiêm trả lời với người ở bên kia đầu dây, họ gặp mặt nhau giữa đêm hôm khuya khoắt thế này chắc chắn là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Chuyện đó là gì? Có liên quan đến xưởng sản xuất thuốc phiện hay không?
Lăng Thế Nghiêm và Nhị Đường gặp nhau ở thư phòng, anh ngồi bên bàn làm việc nghe anh ta báo cáo:
"Anh Nghiêm, người của chúng ta ở Mao Khởi báo về đám người của A Phúc hình như đang có âm mưu gì đó.
Chiều nay bọn chúng cứ thập thò lảng vảng ở gần Thịnh Thế, chẳng biết là đang theo dõi cái gì, hành tung của chúng rất khả nghi, nói không chừng là đang nhắm vào chúng ta."
Chuyện lần trước Lăng Thế Nghiêm cứ ngỡ là do Triệu Khải giở trò hãm hại, nhưng qua sự việc này cho thấy kẻ đâm lén sau lưng anh vẫn là người cũ.
Có lẽ Lăng Nguyên đã gấp đến mức không đợi được đến lúc Triệu Bảng nhắm mắt xuôi tay nữa nên bày kế vu hại anh hết lần này đến lần khác.
Nói không chừng số ma túy kia trong nay mai thôi sẽ không cánh mà bay thẳng vào Thịnh Thế.
Lăng Thế Nghiêm cười nhạt, kế hoạch của Lăng Nguyên quả là hoàn hảo, một mặt cướp hàng, một mặt thì đứng ở giữa làm kẻ ngây thơ.
Nhưng việc Tiểu Nguyệt rơi xuống từ tầng hai của chiếc du thuyền ngày hôm đó cũng rất đáng ngờ, không phải tự nhiên mà cô lại rơi trước khi quả bom phát nổ, và vì họ rời đi trước nên Triệu Khải mới hùng hổ nói rằng anh chính là kẻ đã gài bẫy.
Có khi nào màn kịch xuất sắc ấy có cả Tiểu Nguyệt sắm vai?
Cơn đau đầu tái phát khiến anh mệt mỏi nhắm mắt tự chấn tỉnh bản thân.
Lát sau mở mắt ra dặn dò Nhị Đường:
"Cậu cho người bám sát bọn chúng, nếu chúng thật sự chuyển hàng tới thì tóm hết cả đám lại chờ tôi xử lý."
"Nhưng mà anh Nghiêm, chúng ta tàng trữ cái đấy… có làm sao không? Trước giờ em chưa bao giờ làm chuyện này cả."
Nhị Đường để ý rất kỹ đến từng phản ứng nhỏ nhặt trên mặt Lăng Thế Nghiêm, lúc bị anh nhìn thẳng lại thì chột dạ cụp mắt xuống.
"Ai bảo là chúng ta tàng trữ, tịch thu được hàng rồi thì bí mật đem tới Hồng Lam làm quà biếu, kiếp nạn này hắn bắt buộc phải gánh thay cho chúng ta."
Triệu Khải bắn vào vai Tiểu Nguyệt một viên đạn anh không thể để cho hắn sống thảnh thơi được.
Nghĩ đến đây đột nhiên khóe môi anh cong lên cười khổ, ngừa đông ngừa tây, nhưng bên cạnh anh cũng là "giặc" mà chẳng nỡ ngừa.
"Còn nữa, việc này đừng cho Tô Thiệu biết."
Nhị Đường ngẩn ra, sự tin tưởng đến từ Lăng Thế Nghiêm khiến anh hơi ngỡ ngàng, mà thứ ngỡ ngàng hơn cả là mối quan hệ giữa anh ta và những người thân cận.
Điều này càng khiến những nghi vấn trong lòng anh có thêm nhiều cơ sở để khẳng định hơn nữa.
Người ở bên trong đã bàn bạc xong, sợ bị phát hiện nghe lén Tiểu Nguyệt liền vội vàng nhón chân chạy lên lầu, vết thương âm ỉ trên vai bất chợt nhói lên liên hồi khiến cô toát cả mồ hôi hột.
Tiếng mở cửa vang ở đằng sau khiến cô càng hốt hoảng nhưng hai chân thì phản chủ không thể tăng tốc nhanh hơn được nữa.
Rất may là cửa phòng ngủ đã ở trước mặt, cô khẽ khàng đẩy cửa bước vào rồi nhanh chóng nằm xuống giường.
Ngay sau đó là tiếng bước chân quen thuộc truyền tới, nệm bị lún một bên, Lăng Thế Nghiêm ngồi xuống, im lặng một hồi rồi bất chợt lạnh lùng lên tiếng:
"Đừng giả vờ nữa?".