Sắc giới

Gió mát thổi nhẹ, trăng treo trên cao, xung quanh yên tĩnh không có một bóng người, chỉ có tiếng côn trung kêu rả rích. Dục vọng vừa bị châm ngòi, thân thể ta vẫn còn nóng hổi, đi một mình ra ngoài gió, có chút khó chịu, giống như mất mát gì đó. Trong căn phòng ta vừa bước ra, bây giờ đang tràn đầy tiếng rên rỉ, làm cho bản thân mình cũng thấy thật khó mà tự chủ nổi. Nếu như có Cận ở đây thì tốt rồi. Cận………..Rất nhớ ngươi……….

Ta biết phía sau núi có một con suối nhỏ, cách chùa không xa. Xem ra tối nay khó nhịn nổi rồi, không bằng đi nơi nào đó giải nhiệt độ trong người. Kéo quần áo trên người, cầm theo vò rượu Nữ Nhi Hồng, nương theo ánh trăng, không lâu sau đã tới chỗ cần tìm. Bốn bề đều yên tĩnh, thật là lý tưởng.

Nhảy vào trong ao, làn nước ấm áp bao bọc lấy thân thể, thật thoải mái….Cầm bình rượu đặt trong làn nước ấm, cứ từng ngụm từng ngụm chậm rãi thưởng thức, hơi rượu nhập vào người, hảo ngọt a…….

Nữ Nhi Hồng, loại rượu bình thường người ta chuẩn bị cho con gái mình khi xuất giá………Hôm nay, Hân có quy túc, tin rằng Hàn Huyền Dịch sẽ không ngược đãi hắn, Phiên thì luôn là người nghĩ ra cách, tên ngốc tử Tần Nhạc kia chắc chắn sẽ phải đầu hàng rồi……Cận, ta đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ở bên chúng ta thật gần…….Ta thấy vui, nhưng lại cũng không dám tin tưởng…….Cận, chúng ta trước kia lúc nào cũng nói phải hạnh phúc, trong khi trong tay không hề có tia hi vọng nào, bây giờ lại thấy có ánh sáng le lói, ta không dám tin, hết thảy những việc này liệu có phải thật không? Ta chính là có chút sợ hãi…….Ngươi nếu ở bên cạnh ta thì tốt rồi, ngươi nhất định sẽ chê cười ta…….

“Giang Hiểu Phong! Vì sao qua tất cả mọi lần ngươi đều vô sự, thế nhưng những người khác đều bị dày vò tới chết!” Thật nhiều tiếng nói đang chất vấn ta.

Là ai? Tại sao lại nói chuyện đấy?

“Hừ, ta làm sao biết. Khách nhân đều thích bọn họ, không cần ta hầu hạ, ta có biện pháp chống đối sao?”

Cái gì……….Ta đúng là đang nói chuyện.

“Ngươi rốt cục đã dùng thứ quỷ kế gì??”


“Mặc kệ các người!”

Ta đã dùng cái quỷ kế gì sao? Ha Hả, hình như là một loại cỏ nước, mang theo người có thể đề phòng muỗi cắn, thế nhưng mùi thì cực kì kinh khủng, ở gần người là sẽ ngửi thấy. Nông dân vẫn thường hay dùng thứ này, nhưng mấy loại quan to quý tộc thì không chịu được…………Rất nhiều khách nhân lôi ta lên giường, ngửi thấy mùi này ngay lập tức một cước đá văng ta ra, ngược lại sẽ trút giận lên những người cùng hầu hạ bọn hắn……..Dùng cách này, ta tránh được rất nhiều loại khách nhân hung bạo, thế nhưng, những người bị triệu gọi cùng nhóm với ta, quả thực rất bất hạnh…………..Bọn họ bị khách nhân hành hạ thê thảm………..Các sư phụ dạy chúng ta rằng hầu hạ nhóm sẽ có thể chiều lòng khách nhân mà tìm đường chia cho nhau, sẽ dễ sống và ít đau hơn, thế nhưng…..Ta……Sợ……..Chạy trốn………..Mặc kệ đồng trang…….Sau một thời gian, không ai thèm ngó ngàng tới ta, khinh bỉ ta…..không ai muốn quan hệ……..chỉ cần có thể sống thêm một chút……..Dù cho ta có phải phụ lòng người trong thiên hạ, ta cũng vẫn muốn sống sót….

Không ai muốn cùng nhóm với ta khi hầu hạ khách nhân nữa! Ngày đó, cái người kia lại đến nữa! Cái tên đã làm cho đêm đầu tiên của ta trở nên kinh hoàng, một tháng không xuống được giường! Ta sợ muốn chết! Toàn thân run rẩy cả lên…

Ta nghe thấy được! Hắn cùng với mấy vị khách nhân khác đang nói chuyện về hồng bài của Tuý Phong Lâu, những người khác đều coi hắn là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, bởi vì chẳng có tư cách, tiền cũng không có, hồng bài của Tuý Phong lâu, Cận, Phiên, Hân, giá của bọn họ tới hàng vạn lượng, không có mấy ai dám vung tiền………..Ngươi muốn bọn họ sao?………Ta liệu có thể tránh được kiếp này không?…………….

Hân là người có lòng tốt, cùng với ta giao hảo rất thân, vừa vặn ngày đó Hân không phải tiếp khách,………..Thế nên…….Ta chỉ nghĩ tới việc muốn sống, muốn sống lâu dài thêm chút nữa……….

Ta im lặng ngồi trong một góc, Hân bị ta lừa lôi đến, đã bị người kia đè xuống cuồng bạo. Mắt ta nhìn hắn không ngừng giãy giụa, tai ta nghe thấy tiếng hắn hét chói tai, hình ảnh những đồng bạn trứơc đây bị cường bạo trong khi ta ngồi an toàn lại hiện lên trước mắt, lỗ tai ta nghe thấy những tiếng hét chói ta thống khổ quá nhiều đã muốn điếc mất rồi…..Lại nhìn thấy trước mắt có máu, thật nhiều máu……Càng không ngừng chảy ra…….Trong mắt ta chỉ còn nhìn thất một khoảng lớn nhiễm huyết……….Cực kì sợ hãi……….Cực độ hận thù………Tất cả đều quá to lớn…

Khi ta tỉnh táo lại được, nam nhân kia đã nằm trong vũng máu, đầu có một vết thủng lớn, hạ thân khốn nạn kia bị cắt rời một mảnh, ta chỉ nhìn chăm chú hai tay mình đang cầm một mảnh sứ lớn, dính đầy máu, cả của ta và cả của nam nhân kia………( có ai hiểu không? em Phong đã đập chết thằng ấy và đã thiến nó trong tình trạng không suy nghĩ => có tố chất điên)

Ta bị nhốt trong tù thất ba ngày trời, ba ngày, lặng lẽ, hắc ám, vắng vẻ, trầm mặc, băng lãnh…..

Ba ngày sau, ta được thả ra, ta không biết vì sao mà lâu chủ không nghêm phạt ta?


Ta tới nhanh Nhạc Âm cư, Hân đang nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, trong phòng ngào ngạt mùi thuốc bắc.

Ba! Cận hung hăng giơ tay cho ta một cái bạt tai.”Vì sao?”

Vì sao? Bởi vì ta không muốn chết! Dung mạo ta tầm thường, cầm kỹ cũng tầm thường, thi từ ca phú cũng tầm thường………Ta chỉ có thể chìa ra một thứ công cụ là cơ thể mình để hầu hạ khách nhân! Vĩnh viễn co ro, vĩnh viễn bị ăn đòn roi……….Thực sự đau lắm…………Các người là hồng bài sẽ không thể hiểu được đâu………

“Xin lỗi.” Ta xoay người rời đi, không dám đối diện nữa.

“Chờ một chút đã! Phong!” Đúng là tiếng của Hân. Giọng hắn khàn khàn, hắn ………….Hình như rất yếu…..

“Ngươi có biết bị bằng hữu phản bội, ta đau lòng như thế nào không! Ta bắt đầu hận ngươi! Nhưng khi chính mắt ta nhìn thấy thời điểm ngươi giết kẻ kia, ta không còn hận nữa……Ta đau, thực đau xót. Bằng hữu của ở ngay trước mặt, lại giống như Tu La, như là tên sát nhân, trông lúc ấy đáng sợ thế mà ngươi lại có thể cười! Khi ngươi tỉnh lại còn kinh hoàng hơn, không thèm đi kiểm tra người nam nhân kia còn sống hay tắt thở, lại còn cho…..Cho hắn thêm một đòn chí mạng! Ta không thể tin nổi! Người trước mặt kia mỗi ngày đều mỉm cười với ta, làm cho ta vui vẻ, là bằng hữu vẫn luôn cổ vũ ta phải sống kiên cường, người vẫn luôn khi đêm mưa bão lại chạy tới phòng ta nói dối là sợ sấm chớp để trèo vào ngủ với ta, người kia mỗi lần ta làm sai bị sư phụ mắng lại đàn cho ta nghe……Băng hữu tốt như vậy, đã thật lâu rồi không thấy ngươi cười, bây giờ lại như đang dần biến mất…….Ta biết ngươi ở bên ngoài kia đã phải hầu hạ đủ mọi loại khách nhân thực rất thê thảm, đã đau khổ nhiều, cho nên, Phong, ta không hận ngươi, không thể hận ngươi, ta không nói sự thật cho lâu chủ………….Phong, ta không hận ngươi,……….ngươi mau trở về với ta đi …….”

Phía sau truyền đến tiếng khóc nhỏ nhẹ. Hân vẫn là giống như trước đây, rất thích khóc, giống y như tiểu muội của ta vậy, cũng rất hay khóc…….Mỗi lần ta đều dỗ dành nàng, cho nàng nín khóc rồi cười, thấy khuôn mặt tròn tròn tươi cười, má hồng hồng, trông thật non nớt……..

Chỉ có điều, Hân, nhân sinh là như thế…….Thống khổ, phản bội, tranh đấu, tuyệt vọng, máu………..Rồi sẽ là chết………Bị quên lãng…………….Cái gì cũng không thoát………Hận cũng thế, không hận cũng thế………Kì thật chẳng có gì khác nhau………

Ta giống như thần trí bị phủ sương, rồi lại đột ngột thanh tỉnh………..Ở vườn cây nào đó…….Đã lâu, rất lâu………..Trên cây lá đều rụng hết, gió rất lớn, rất nhanh sẽ bị lãng quên……….


“Phong, ta không hận ngươi! Phong, trở về đi!”

Không cần gì thêm nữa, những người khác cũng đối tốt với ta như vậy có phải hảo không? Đừng gọi ta là Phong! Cái này không phải tên của ta! Cha mẹ ta đều gọi ta là Tiểu Ba! “Phong” là vào lâu rồi mới có tên này.

Ta trước kia sao lại cười được chứ? Ta trước kia vì cái gì mà nói:” Không sao đâu! Sau này còn phải sống thật tốt! Chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Ha ha ha ha ha……….

Lúc ấy đã ngu ngốc tới mức nào, chưa bao giờ nghĩ tới sống chết không hề giống nhau!

Chính là do ta sợ chết! Ta không muốn chết……Ta còn mơ được về nhà…….. Ăn trứng đánh đường của mẫu thân……….Mỗi lần sinh thần, mẫu thân đều làm cho ta ăn…………Ta mơ phụ thân sẽ dẫn ta đi săn thú, nghe ca ca mắng, thấy đệ đệ muội muội chơi đuổi bắt phía sau…………Chín tháng nữa ta mới mười bốn tuổi.

Về tới phòng mình, vẫn còn một đống hỗn độn……..Có mùi máu………..Có cả mùi tinh dịch tanh tưởi của nam nhân………

Bỗng nhiên nhớ tới nửa năm nay, tại nơi này ta đã bị bắt ép nuốt không biết bao nhiêu tinh dịch nam nhân…………..Ha ha ha ha a a……….Thế mà cái miệng này, sau đó vẫn có thể ăn cơm…………Thật sự khó chịu……………Dạ dày của ta không chịu được.

Oa……..

Cũng không thể nhịn nổi được nữa, thật khổ sở………..Ta muốn nôn tất cả những thứ không sạch sẽ ra khỏi bụng………..Vẫn nôn………Trong bụng đã trống rỗng rồi cơ mà……….Màu đỏ……Có máu……Dù cho có là gì, con người sinh ra ắt phải chết đi………Sao ta lại cố gắng chống đối? Chẳng phải kết quả đều như nhau ư? Làm bao nhiêu chuyện dày vò lương tâm như vậy vẫn là cuối cũng phải chết cơ mà……..


“Đi lấy nước!” Có tiếng người ở bên ngoài đang kêu to.

Có cháy ư? Nghe nói rằng ở địa ngục có nghiệp hoả………Ông trời cho ta tịnh thân nhanh vậy ư? Sinh mệnh ta……….Đến lúc dừng rồi sao………….

“Đồ ngốc, vì sao không chạy đi?” Nhìn…..Cận…………Rất tức giận……Nắm lấy hay vai ta không ngừng lắc.

“Không đi được, không còn hơi sức………Ở bên ngoài đau khổ như thế …………Không bằng cứ  dừng ở đây………..rất an tĩnh…………”

Ba! Lại một cái bạt tai nữa!

“Là ai vẫn thường xuyên nói với ta nhất định phải sống sót? Là ai nói muốn báo thù thì phải có bản lĩnh? Là ai nói sẽ phải về đoàn tụ với gia đình bằng được? Giang Hiểu Phong, ngươi là đồ nhu nhược! Đại hỗn đản! Ngươi nói muốn kiếm một đại gia phải đợi cơ hộ tốt! Phải kiên trì! Vì sao lại chạy trốn một mình? Vì cái gì mà bỏ lại bằng hữu? Ngươi luôn nói chỉ cần nỗ lực sẽ có hi vọng mà?”

Cận đừng khóc, đừng khóc, ta vẫn còn sống mà….

“Muốn sống cần phải nỗ lực hơn! Mong muốn thay đổi số phận cần cố gắng! Không được chạy trốn một mình! Không được bỏ lại bằng hữu! Không được bỏ lại ta!”

Cận xoay lưng bế ta ra khỏi đám cháy……….Ta nằm hôn mê ba ngày……Khi tỉnh lại, câu đầu tiên là nghe Phiên nói với ta:” Cái tên Phong vô dụng nhà ngươi! Để chiếu cố cho cái tên ngốc tử như ngươi, ta sẽ dạy ngươi mấy môn tuyệt chiêu bí thuật của phòng the. Đây là chính do lão nương cùng các vị sư thúc đúc kết nhiều năm tâm đắc để lại. Ngươi nhất định phải hảo hảo học!”

Kỳ thực, địa ngục với thiên đường cách nhau không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận