Sắc giới

Hôn lễ tổ chức cực kì long trọng, tuồng xướng liền ba ngày ba đêm, văn võ bá quan đều tới chúc mừng cả, trước cửa Hàn phủ ngựa xe như nước. Hơn nữa Hàn Huyền Dịch mới lập chiến công ở Bắc cương, thăng quan tiến chức, trong nhất thời, hắn thành người tân quý trong triều, thanh thế không hề thua kém ai cả.

Sáng sớm ngày thứ tư, toàn bộ nô bộc trong phủ đi bái kiến công chúa, ta đứng ở hàng sau, không thể nhìn thấy mặt, thế nhưng nghe nói vị Công chúa này đức hạnh vô cùng, hoàng hậu rất thương yêu. Chạng vạng, ta bị gọi đến tây buồng của công chúa, Hàn Huyền Dịch với Hân không biết đã đi đâu mất rồi.

“Tiểu nhân Giang Hiểu Phong xin bái kiến công chúa, thiên tuế.”

“Ngươi mau đứng lên đi, tất cả mọi người đều là người một nhà cả, sau này ngươi không cần dùng đại lễ quỳ lạy gì nữa. Phò mã đã đem chuyện của các ngươi nói cho bản cung cả rồi,từ nay về sau hai ngươi hãy hảo hảo cùng nhau thị hầu Phò mã. Phò mã bây giờ là trọng thần của triều đình, bình thường công vụ đã rất bận rộn rồi. Dù cho có chuyện gì, các ngươi cũng phải chuẩn bị cho thỏa đáng, đừng có làm cho Phò mã phiền lòng.” Cảnh Nguyệt công chúa quả nhiên giống như lời đồn, ôn nhu hiền đức, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, mỉm cười nhàn nhạt, cũng không hề toát ra khí chất vương giả hoàng gia. Chỉ tiếc, một nữ tử chỉ mới có hai mươi xuân xanh, mà có càm giác lòng đã già lắm rồi, khi ta ngẩng đầu lên, chỉ phút chốc rồi tránh đi. Trong đôi mắt ấy, chỉ thấy một sự thanh thản nhàn nhạt, như thể con mắt của một lão niên đã từng trải nhiều lắm rồi, không có lấy một gợn sóng sợ hãi.

“Tuân lệnh.” Ta rốt cục cũng yên tâm rồi, ta tin vị Công chúa này nhất định sẽ không hại Hân.

Sau đó vài ngày, đúng như ta đã đoán, mọi việc hoàn toàn bình thường. Cảnh Nguyệt công chúa thật sự là thận trọng lễ nghi trong từng lời nói hay việc làm, không hề có một ý xúc phạm coi thường ai, rất nhanh chóng đã chiếm được sự tôn kính từ trên xuống dưới của mọi người trong Hàn Phủ. Bất quá cũng có người khinh thường không hiểu chuyện, tỉ như chuyện Hoàng đế ban mỹ nữ cho Hàn Huyền Dịch, tên gọi Như Ý, là một người trông thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhắn ngọt ngào, rất ngây thơ, thế nhưng ỷ vào chuyện Hàn Huyền Dịch đã từng một thời sủng ái cô ta tại Viên Trung mà cực kì ngang ngược, không chỉ không tôn kính với Công chúa, mà còn rất hay khi dễ Hân. Ở sau lưng thường xuyên cười nhạo công chúa tướng mạo bình thường, không bằng cô ta, thế nên với loại nam thiếp từ nam kĩ trong lâu như ta và Hân thì lại càng thêm khinh miệt. Vậy mà nàng ta vẫn luôn vô sự là nhờ trong bụng còn đang mang thai hài tử của Hàn Huyền Dịch, thứ mà các thị thiếp khác vẫn luôn phải ước ao.

Một ngày, sau giờ Ngọ, ta đang cùng Công chúa ở tại Mạc Trai đọc sách, thì có một tỳ nữ chạy lại báo: “Công chúa, không hay rồi, Hân công tử bị ngã xuống ao.”

“Có phải Như Ý lại xung đột với hắn, không cần thận bị ngã hả?” Nàng cũng không hề ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.

“Dạ thưa, không phải ạ, Như Ý phu nhân bước đi không cẩn thận bị ngã xuống ao trước, Hân Công tử đang ở gần đó chạy lại cứu, kết quả là bị kéo ngã theo.”

“Diệp Hân không có chuyện gì chứ?”


“Hân công tử được cứu ngay, chắc là không có xảy ra chuyện gì. Bất quá là Như ý phu nhân đã bị động thai, hiện tại đang la hét đau bụng không ngừng.”

“Đã biết. Ngươi xuống phía dưới đi.” Nàng khép lại quyển sách đang xem, đặt lên bàn, tiện tay lại lấy một quyển khác ra xem tiếp.

“Công chúa, nô tỳ phụng mệnh của quản gia sang mời Phong công tử qua gấp giúp bắt mạch cho Phu nhân.”

Cảnh Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cẩn thận gấp quyển sách trên tay lại.”Đi xem sao đi.”

“Vâng. Hiểu Phong xin cáo lui.”

Vội vội vàng vàng chạy tới Đông Sương Các của Như Ý, thấy trước cửa đã tụ tập rất nhiều người. Lưu bá chạy ra đón ta vào trong. Như Ý sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, hạ thể đã xuất huyết. Ta ngồi xuống bắt mạch cho nàng ta. Lưu bá ở một bên cuống cuồng hỏi ta tình trạng của thai nhi.

“Không tốt rồi, Nàng ta mang thai mới có hai tháng, không cẩn thận, lúc này rất dễ bị sẩy thai. Huống chi Phu nhân dạo gần đây hình như không kị chuyện phòng the, ảnh hướng lớn tới thai nhi. Ta chưa bao giờ chữa trị cho phụ nữ có thai, nên thực sự không dám tùy tiện. Thỉnh ngài mau đi mời một vị đại phu giỏi về để chữa trị.” Ta không thể ra tay cứu Như Ý, sở dĩ ông trời có quyết định cứu nàng ta hay không thì mặc kệ, ta không muốn.

Đại phu rốt cục cũng tới, nhưng bất quá lại tới chậm, cuối cùng không bảo trụ nổi cái thai kia. Như Ý khóc lóc lăn lộn không ngừng, ta có nói nhiều cũng vô ích, đành phải quay về chỗ công chúa phục mệnh. Công chúa vẫn ở tại Mạc Trai lẳng lặng đọc sách, bên người chỉ có một hạ nhân hầu hạ. Đó là nô bộc cùng ở bên công chúa từ nhỏ, là tâm phúc duy nhất của nàng.

“Công chúa, Như ý đã không giữ nổi cái thai.” Ta đứng bên cạnh công chúa cung kính trả lời.

“Vậy sao? Ngươi thế nào lại không ta tay cứu nàng vậy?” Nàng vẫn không buông quyển sách trên tay, không hề thay đổi thần sắc, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.


“Những chuyện công chúa không thích, Hiểu Phong cũng thực không dám làm. Huống chi, cái kia đích xác không phải năng lực của ta. Ta nghiên cứu y thuật chỉ để tự bảo vệ mình, không phải để cứu người.”

“Phò mã đúng là nói chẳng sai, ngươi quả nhiên thông minh hơn người. Ma ma, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện mấy câu với hắn.”

“Tất cả mọi người đều nói cha mẹ dựa nhờ vào con cái, sở dĩ tâm tư công chúa không hề khó đoán.” Ta rốt cục cũng đợi được tới ngày nói ra điều kiện của mình rồi.

“Ngươi sai rồi, là con cái cậy nhờ vào cha mẹ.” Nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà. “Ngồi xuống đi. Thân thể ngươi đang không hảo, không thể chống đỡ lâu được. Trong thời gian gần đây ngươi càng lúc càng nhợt nhạt, có tô son hồng lên cũng không thể che giấu được nhiều.”

“……..Công chúa, người sơ với tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn nhiều. Hiểu Phong thực xấu hổ, vốn nghĩ rằng có thể ra điều kiện được với công chúa, kết quả lại thành một điểm ưu thế cũng không có.” Không thể ngờ rằng nàng ta cũng tinh thông y lý, ta chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.

“Ta tinh thông y lý, có điều gì kì quái đâu. Ta không phải vừa mới nói sao, con cái cậy nhờ vào mẹ. Hậu cung của đế vương có tới ba nghìn mỹ nữ, đến nay hoàng đế mới chỉ có bốn vị hoàng tử, năm vị công chúa. Các loại nguyên do khác, có người chưa sinh ra đã sẩy thai chết, có ngươi sinh ra rồi cũng vô lý do mà chết. Chỉ còn lưu lại bốn vị hoàng tử là Nhị hoàng huynh Cảnh Hãn, mẫu thân là Chu quý phi, con gái của thừa tướng đương thời, Tam hoàng huynh Cảnh Tiêu, có mẹ là  Lâm quý phi con gái của Nam Vương hệ trấn, Lục hoàng huynh Cảnh Hạo, vốn do chính cung hoàng hậu sinh ra, chỉ tiếc là trong hậu cung hoàng hậu hoàn toàn thất thế, vậy nên rất khó sắc phong thái tử, bất quá cha con Hàn gia còn là chỗ dựa cho hắn. Cuối cùng là Thập hoàng tử Cảnh Rừng, là song sinh với ta, chúng ta chỉ là con của một cung nữ bình thường, mẫu thân ta cũng luôn tâm niệm cha mẹ nhờ cậy con cái, kết quả……..Chính chúng ta đã ra đời tại lãnh cung, sở dĩ phụ hoàng không sắc phong cho mẫu thân, nên chẳng có mấy ai biết tới chúng ta tồn tại, tới tuổi trưởng thành phụ thân mới sắc phong, chúng ta bắt đầu trở thành tầm ngắm cho bao người, không thể không học chút hảo công phu mà tự bảo vệ bản thân, bất quá khi đó mẫu thân ta cũng đã qua đời, vô phúc hưởng thụ. Tỷ đệ chúng ta đánh phải tự mình hành sự mà sống, cố gắng không gây sự chú ý, đệ đệ ta từ nhỏ đã nhược thể đã bệnh, các thái y đều nói hắn sống không quá hai mươi tuổi, bay giờ cũng chỉ có mỗi cái mạng mà thôi. Ta để coi sóc hắn, mà ra sức học tập y thuật, coi như cũng có ít công phu. Thế nên mới nói, Như Ý dù có sinh ra đứa trẻ kia, cũng không có tác dụng gì đâu. Bất quá, ta chỉ không muốn có nữ nhân nào sinh con nối dõi cho Hàn phủ, bằng không tương lai hài tử của ta được kế tục sự nghệp của Hàn gia sẽ gặp không ít khó khăn, tuy rằng sẽ không ác liệt như cuộc chiến chốn thâm cung kia của ba vị ca ca ta, thế nhưng vẫn thập phần đáng ghét. Tiếc rằng, Phò mã có quá nhiều thị thiếp trong phủ như vậy, tất cả lại toàn do phụ hoàng ban thưởng cho chàng, vô duyên vô cớ không thể phế bỏ các nàng đi. Thế nên………”

“Thế nên Hiểu Phong có thể trợ giúp công chúa giải quyết bớt phiền não trong lòng.”

“Ta cũng không hề muốn đoạt mệnh các nàng, chỉ mong sao họ không đụng chạm tới mình là tốt rồi. Trong phủ này ta chỉ tin tưởng mình ma ma của ta, tất cả mọi người đều biết đó là tâm phúc của ta, rất khó mà hạ thủ. Chỉ có thể dựa vào ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho Hân. Hắn tâm tính lương thiện hiền lành, tuyệt đối không đáng lo với ta. Huống chi hắn có chỗ đứng trong lòng Phò mã, đối tốt với hắn thì ta mới có lợi.”

“Công chúa, lời người nói đã tỏ lòng ta, thời gian ta còn lại không nhiều, chuẩn bị hậu sự dần dần cũng nên….Hơn nữa…….Người không cần phải nói nhiều, ta tất cả đều minh bạch.” Ta chỉ có thể bội phục khả năng nhìn thấu tâm can người khác của công chúa, nói điều gì cũng thực đúng.


“Lòng ngươi không ở tại chốn này, thân thể cũng không hảo mà chống cự được bao lâu nữa, còn có, ngươi không hề dễ dàng tin người quyền quý, ta nếu sai khiến ngươi việc gì, chi bằng thẳng thắn nói rõ, thì xem ra ta có thể an tâm chờ ngươi hành sự, sẽ không để lại bất luận một chút dấu vết vào chứ?…………..Kỳ thực, ta ngoài trừ thân phận công chúa này ra, hoàn toàn chẳng còn gì. Phụ hoàng còn chẳng nhớ tới người công chúa như ta, ta sở dĩ được hoàng hậu thương yêu vì người không có nữ nhi, ta được mượn hơi tâm phúc. Phò mã cưới ta chỉ vì ta mang họ Phượng (ý chỉ họ hoàng tộc), là đương kim cửu công chúa, thành ra mở rộng con đường tiến vào hoàng tộc của hắn. Song lớn hơn tất cả đó là quyền lực. Mà đối với Nhị hoàng huynh cùng Tam hoàng huynh mà nói, ta là chướng ngại vật, đã năm lần bảy lượt phái người ám sát ta, những tưởng phá hư hôn sự của ta, bởi vì bây giờ chỉ có hai vị công chúa đã đi xuất gia, một là ta, một là Thập tứ công chúa Cảnh Trân, mà nàng ta tuyệt đối không thể so sánh với ta………..Phượng Cảnh Nguyệt, chỉ là thứ tượng tương cho thân phận của ta, tuyệt đối không phải con người ta.”

“Công chúa………..” Nhìn khuôn nàng vô cùng bình tĩnh, lòng ta nặng trình trịch, nói không ta lời.

“Liệu ngươi có thấy con người của ta rất đê tiện không? Giả vờ đáng thương để kiếm sự đồng cảm của mọi người?” Rồi nàng thản nhiên mà cười, tựa như đang giễu cợt với chính ta.” Ta nghĩ rằng lòng ngươi rất mềm yếu, sở dĩ chắc cũng hay sử dụng tới khổ nhục kế đấy, thế nhưng….Những thứ quỷ kế ở trong cung tựa hồ mỗi ngày đều phải dùng tới, lúc nào rảnh rỗi để ta dạy cho ngươi. Ngươi ngoại trừ hay diễn trò trước mắt Phò mã, còn đâu bình thường rất là tùy hứng, nếu mà sống trong cung chắc đã chết lâu rồi, bởi vì ngươi không biết ai có thể tin tưởng được, mỗi giờ mỗi khắc là đều phải đeo mặt nạ giả tạo.”

“Công chúa……Cảm tạ người, ta sợ rằng mình chẳng có cơ hội mà dùng đến……”Nhìn thần thái hăng hái bừng bừng của Công chúa, thực làm cho ta dở khóc dở cười,.” Kỳ thực thiếu gia là một đại trượng phu, chỉ bất quá là tương đối đa tình. Công chúa sống cùng hắn một thời gian nữa sẽ minh bạch điều này. Thiếu gia sẽ không vô tình với nàng đâu.”

“Hắn đích thật là một bậc quân tử. Ta vẫn còn tốt số, được gả cho một vị phu quân tốt. Vinh nhục cả đời này đều gắn cả với hắn………Kỳ thực ta với ngươi đều giống cả nhau, đều như con chim bị người khác điều khiên, không thoát khỏi bàn tay chủ nhân, đáng thương cảm làm sao………..Luận tới tài học, các vị hoàng huynh chẳng ai bằng ta, thế nhưng mỗi lần giáp mặt lại phải ngây ngốc giả ngu làm trò vui cho bọn họ. Nữ nhân vô tài mới là người tốt số, đó chính là vận mệnh của ta.” Mặt trời chiều chiếu lên người nàng ta, ảm đạm một điểm hồng quang, không có chút tia tức giận.

“Công chúa việc gì mà phải nghĩ bi quan như vậy? Còn hơn những người khác, nàng đã rất là may mắn rồi. Ta đã thấy rất nhiều người cơ khổ,  chết đói có, chết lạnh có, mệt mỏi mà chết cũng có, cùng đường tự sát cũng có, bị lăng nhục mà chết cũng có…………Công chúa vẫn còn cao cao tại thượng không phải lo cơm ăn áo mặc, phu quân là một nam nhân tốt, tương lai sinh nhi dục nữ, như thế nào lại không hài lòng mà sống?”

“Ý ngươi nói là ta có lòng tham?”

“Đã là người ai chẳng có lòng tham. Bất quá, có đôi khi sẽ thấy với mình là đủ rồi. Công chúa, người nói có đúng không?”

“Vậy là ngươi thấy được mệnh mình sẽ không dài? Đã thấy đủ với ngươi rồi sao?”

“Ai mà chẳng mong muốn mệnh mình đủ dài. Chỉ bất quá, ta hiện tại đã ngẫm ra, không còn có gì phải lo lắng nữa, có ra đi, cũng không có gì đáng tiếc.”

“Kinh mạch của ngươi bị hao tổn, độc tố tích tụ lại trong lục phủ ngũ tạng, đã có chuyện gì thế?” Cảnh Nguyệt bắt mạch, cau mày hỏi ta. Không biết vì cái gì ta lại có thể thoái mái thẳng thắn nói chuyện cùng với nàng, cho nên không hề giấu diếm nàng ta.


“Trước đây ta có một bằng hữu khi luyện công thì bị tẫu hỏa nhập ma, ta vì cứu hắn mà lại thành đả thương chính mình. Bởi vì vô pháp có thể học võ lại, thế nên ta đành phải học độc phòng thân, bao nhiêu lần thử độc mà chút nữa giết chết chính mình. Bao lâu rồi không có sự gì cả, thân thể cũng rất khỏe mạnh. Lần trước đi bắc cương ta đã thấy phát tác nhưng không để ý tới, nào ngờ về tới Kinh thành lại càng trầm trọng hơn, tới mức không thể khống chế nổi. Chỉ có thể trách mình y thuật không tinh tường, tới chính mình bị bệnh mà vẫn không phát hiện ra sớm một chút.”

“Ngươi đối với bằng hữu thật là quá tốt, Diệp Hân cũng thật may mắn có hảo hằng hữu như ngươi, có thể không tiếc bản thân mà hi sinh cứu người khác.”

“Bởi vì hắn là người quan trọng với ta.” Ta biết vị Công chúa này hoàn toàn hiểu lòng ta.”Người bên ngoài ai ai cũng nói ta thương yêu hắn, đối với người khác luôn quyến luyến không thôi. Yêu một người, chỉ nhớ tới mình hắn, bảo hộ hắn, làm cho hắn hạnh phúc. Thế nhưng ta không thể, ta chỉ biết làm điều mình có khả năng làm. Thế nên a, ta thực không có tâm đi yêu thương kẻ nào cả………Chỉ là, hắn với ta vô cùng trọng yếu, ta tuyệt đối không thể trợn mắt trừng trừng mà nhìn hắn vong mạng……”

“Ta cùng từng có hai người mà quý hơn cả tính mệnh mình, để bọn họ có thể suốt đời thấy hạnh phúc, ta thậm chí không tiếc điều gì. Bất quá bây giờ cũng chẳng còn ai, chuyện nhân gian như nhau, ngươi ắt thấu hiểu lòng ta.” Nàng thực sự trông rất thương tâm, từ từ nhám hai mắt, cố ngăn cho nước mắt trào ra.

“Công chúa…………….” ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng,”Đừng thương tâm nữa. Chuyện cũ vốn như làn gió, có đuổi theo cũng không thể trở về. Chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước thôi, có thương tâm thì hãy giải thoát ra ngoài, đừng có làm khó chính mình.”

“Ngươi nói rất đúng, Chúng ta đều không thể quay đầu lại được,chỉ có thể hướng tới phía trước mà thôi. Cảm tạ ngươi, ngươi là bằng hữu đầu tiên ta có mà có thể nói hết lòng mình ra.” Nàng nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, rồi mau chóng khôi phục lại dáng dấp..

“Có thể thành bằng hữu của công chúa là dung hạnh của tại hạ.” Ta không khỏi thở dài, vì chính ta cũng rất hợp tình tình với công chúa.

“Nhân sinh trên đời, có một người tri kỉ cũng là có bao nhiêu hạnh tai! Yên tâm đi. ta chắc chắn sẽ hảo hảo trị liệu cho ngươi. Chỉ cần có muội hi thế dược liệu ta có thể hảo hảo trị liệu ngươi chóng khỏi.”

“Các thứ linh chi ngàn năm trên tuyết sơn đã là khó kiếm, chứ đừng nói mấy thứ khác. Tấm lòng của Công chúa, Hiểu Phong cảm kích vô cùng.”

“Yên tâm đi, ta đường đường là Công chúa nên nhưng dược liệu đó không phải không thể tìm được. Trong kho thuốc hoàng cung có nhiếu thứ dược liệu thần kì, để không tại đó cũng thực là đáng tiếc.”

“Vậy ta xin đa tạ người.” Mỉm cười, thật ngoài ý muốn, dĩ nhiên lại có thể cùng nàng kết tình bằng hữu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận