Sắc giới

“Đương nhiên là chém giết người khác rồi.”

Cười cười xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, nhìn binh lính cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, ta cười càng thêm sáng lạn.”Xin cho bản hầu rửa mặt chải đầu một phen đã.”

Trở lại tẩm cung, lấy ra bộ áo choàng lộng lẫy đẹp đẽ quý giá nhất màu đỏ thêu chỉ vàng, thay vào người. Ngồi ở trước gương, cẩn thận chải chuốt, mạt phấn miêu mi. Nhìn vào giương chỉ thấy yêu nghiệt, ta cười đến cực kỳ vui vẻ.

Yêu nghiệt a.

Nguyên lai ta toàn hồ đồ như thế.

Chỉ là, không muốn chết. Không có dũng khí tự sát.

Ta vì cái gì mà phải chết? Vì cái gì mà mạng của ta không do ta nắm giữ?

Rời đi thì sao? Không có Cận, ta phải đi chỗ nào chứ? Chùa miếu sao? Ta đây đau khổ chống chọi là vì cái gì chứ?

Yêu nghiệt.

Người người đều nói ta là yêu nghiệt, vậy ta sẽ cho các ngươi thấy rõ ràng cái gì mới là là yêu nghiệt.

Mở hộp thuốc ra, lấy “Ái mộ” cổ độc đệ nhất Nam Cương.

“Cận, ngươi nếu ngươi thật sự yêu ta, vậy phải chứng minh cho ta xem.”



“Hầu gia, các đại thần đều trong triều đình đều nhận đầu hàng. Ngươi cũng nên đi.” Một gã giáo úy khách khí áp giải ta đi ra trước triều.

“Phong. Ngươi…” Cảnh Rừng ngồi ở trên long ỷ, nhìn ta, lộ ra một mặt cười thảm.”Ta còn tưởng rằng ngươi…”

“Bởi vì còn có một chút sự không thỏa đáng… Không đi nổi…” Hướng đến hắn cười cười, ta đi lên long thai, ngồi trên ghế thái sư của chính mình.”Ta không thể hoàn thành hứa hẹn hảo hảo chiếu cố ngươi với tỉ tỉ ngươi. Thực xin lỗi quá.”

“Không. Ngươi đã cố hết sức. Hết thảy, đều là vận mệnh của chúng ta cả rồi.”

“Nếu ta muốn sửa đổi vận mệnh này, ngươi có theo ta hay không?”

“… Cám ơn.”Cảnh Rừng kinh ngạc nhìn, cuối cùng cười cười lắc đầu: “Ta xuất thân tại Hoàng gia, cũng phải ở trong này sống hết quãng đời còn lại. Tốt nhất phải làm cho hết thảy đều chấm dứt đi. Hoàng huynh nhất định đang ở Hoàng Tuyền chờ ta, xem tính tình của hắn, nhất định sẽ tra hỏi ta vì sao lại phản bội hắn… Kỳ thật ta cũng không biết. Hận hắn bao nhiêu năm, sau này mới phát hiện, nguyên lai hắn bảo hộ ta nhiều năm như vậy, là hắn… Ngươi nói có buồn cười không cơ chứ…”

“Buồn cười… Nhân sinh trên đời có lẽ cũng chỉ là một hồi chê cười mà thôi.”


Chúng ta không nói nữa, nhìn bên ngoài điện, nhìn binh lính dũng mãnh của Chiêu quốc tiến vào đại điện. Trần Kính, Lôi Táp, Hàn Huyền Dịch, Trấn Nam vương, Nhiễm Du Nguyệt… Toàn là những gương mặt quen thuộc, vây quanh vị quân chủ tương lai cao cao tại thượng kia,  đi vào điện. Cận, cũng đi theo bên cạnh hắn.

Đủ loại quan lại quỳ xuống cung nghênh bọn họ.

Cơ Hạo Lôi thấy ta, lắp bắp kinh hãi, lập tức cười rồi nhìn Cận liếc mắt một cái.

Cận, ngươi thắc mắc ta vì cái gì không đi sao? Ta nói rồi đó, ta không quay đầu được… Không chiếm được, thì ta tình nguyện chết.

Cảnh Rừng cầm thật chặt tay của ta, mặt không có chút máu. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cười cười, rồi lại buông tay của ta ra, đứng lên, rút bảo kiếm ra.

“Cảnh Rừng!”

“… Ta vốn chủ ý đã định vậy mà. Ngươi không cần nhiều lời đâu…” Dứt lời, hắn bước đi về phía trước, nhìn chăm chú vào tuấn mỹ nam nhân mắt xanh ánh ngọc kia, chậm rãi nói: “Phượng Cảnh Rừng làm sai  rất nhiều sự, thẹn với tổ tiên. Nước mất nhà tan, không dám sống tạm bợ, nguyện lấy máu tươi của chính mình đổi những ngày thái bình kế tiếp.”

Kiếm đặt trên cổ, run nhè nhẹ. Tất cả mọi người nhìn hắn, mặt không chút thay đổi. Người kia cũng nhìn chăm chú  hắn thật lâu, cuối cùng nghiêng đầu đi, hai mắt nhắm nghiền.

Loảng xoảng vang một tiếng, kiếm rơi xuống đất. Huyết phun xa tới vài thước ở cạnh. Lúc sau, thân mình mềm nhũn ngã xuống, theo bậc thang lăn dần.

Ta……..Không hề nhắm mắt.

Ta phải ghi nhớ kỹ chính mình phạm tội lỗi gì, về sau vào địa phủ, chậm rãi còn ăn năn. Nhưng mà trước khi chết, ta không cam lòng… Ta khẩn cầu nguyện chịu tam sinh tam thế tra tấn để đổi lấy hạnh phúc của kiếp này thôi… Giang Hiểu Phong cũng không có ý hại người, tại sao lại thành cái tình trạng hôm nay?

“Từ công công, thay điện hạ chuẩn bị hậu sự thôi. Trương đại nhân, đem hàng thư trình cho hoàng tử Chiêu quốc. Chiêu cáo thiên hạ, Tây Phượng… Vong quốc.”

Trong Đại điện có người nhỏ giọng khóc lóc. Thật sự là một đám người nhát gan. Các ngươi là vì Cảnh Rừng mà khóc, hay là vì mình mà khóc? Đây là sự thật, làm sao phải giả dối như thế.

Ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế không hề động. Những người khác đều nhìn chăm chú vào ta, là muốn xem ta chết kiểu nào sao……….

“Tiêu Dao Hầu, làm nhiều việc ác, thiên lý không dung tha. Ngươi tự sát đi.” Cơ Hạo Lôi dùng một ánh mắt ý bảo, Trần Kính cầm một thanh bảo kiếm đi tới.

“Điện hạ!” Cận ngăn cản hắn, mắt thẳng tắp nhìn vào Cơ Hạo Lôi.”Ngài đã đáp ứng vi thần, sẽ bỏ qua cho hắn.”

“Vì thiên hạ thái bình, bổn vương không thể làm việc thiên tư.” Cơ Hạo Lôi tức giận nhìn ta một cái.”Huống hồ bổn vương đã cho hắn cơ hội, là chính hắn không biết quý trọng thôi.”

“Điện hạ!”

“Cận, tránh ra!”


“Muốn giết hắn, trước hết giết ta đi.”



“Đem Tô Mộc Cận bắt lại!”

Chung quanh bọn thị vệ có chút chần chờ, Cận nhân cơ hội vọt ra, chạy thẳng đến đến trước mặt của ta, nhìn ta một cái thật sâu, xoay người, cầm kiếm che chở  cho ta.

“Tô Mộc Cận, ngươi thật sự muốn phản bội ta?” Trong ánh mắt Cơ Hạo Lôi tràn ngập ý nổi giận, hắn đi từng bước một đi tiến lên.”Ngươi có nhớ hay không ngươi đã phát hạ lời thề với ta? Ngươi nguyện cả đời trung thành vì ta. Nhanh như vậy đã chuẩn bị phản bội ta rồi sao?”

“Điện hạ, ngươi không được tiến lên nữa. Nếu không…”

“Nếu không  thì như thế nào? Cận, ngươi cho là mình có thể bảo vệ hắn rồi giết ta sao?”

Cơ Hạo Lôi tiếp tục đi tới gần, các tướng lĩnh phía sau hắn cũng chậm rãi theo đi lên. Thân thể Cận khẽ run, tay đã phát ra run rẩy, vô lực nhìn Cơ Hạo Lôi rút kiếm ra, hướng ta định đâm tới.

Đinh…

Tiếng đao kiếm khua lên, trong nháy mắt, bọn họ đã so vài chiêu. Thể lực Cận giống như chống đỡ hết nổi, không kết thúc được, rất nhanh đã bị bức trở về, thối lui đến bên cạnh ta.

“Cận, ngươi vẫn là không chịu nghe sao? Xem ra đêm hôm qua giáo huấn ngươi còn chưa đủ?” Cơ Hạo Lôi cười lạnh nhìn ta.”Giang Hiểu Phong, ngươi cũng bản lãnh thật, một cái tai họa, làm phiền hà tới người nhiều khác như vậy, còn dám ngồi ở đây cơ đấy.”

“Điện hạ!” Cận đột nhiên quỳ ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, mang theo vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Cơ Hạo Lôi.”Điện hạ, Tô Mộc Cận đã phát lời thề thì một câu cũng không dám quên. Nhưng ngài muốn lấy tính mạng của Phong…Không thể được. Ta nợ hắn quá nhiều, kiếp này cũng còn không trả hết được. Cầu điện hạ buông tha hắn đi!”

“Tô tướng quân, Giang Hiểu Phong là tội nhân của Tây Phượng quốc, không giết hắn không thể xoa dịu oán hận của dân. Ngươi vì sao còn giúp hắn cầu tình!” Trấn Nam vương nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy oán hận cùng ngoan độc.”Tiện nhân này đã hại chết bao nhiêu người! Quyết không thể buông tha!”

“Vương gia!” Hàn Huyền Dịch cùng Lôi Táp đều lên tiếng ngăn hắn lại. Lôi Táp xoay người, nhìn ta một cái, nói với Cơ Hạo Lôi: “Điện hạ, không bằng nể mặt mũi của Tô tướng quân để cho người này sống thêm một tháng. Một tháng sau trảm thủ thị chúng.”

“Một tháng? Nếu hắn chạy mất thì ai trong các ngươi thay hắn đền mạng?” Hắn một tiếng hừ lạnh.”Cận, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Lại đây!”

“Điện hạ…” Cận cắn chặt khớp hàm, run run, nhịn thật lâu sau, buông rơi trường kiếm trong tay, đứng dậy, chậm rãi đi tới bên hắn.

Cơ Hạo Lôi nhìn ta cười. Ta cũng cười nhìn hắn, nhìn sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên xanh mét.

“Cận, ngươi thật sự  vì  hắn mà phản bội ta!” Chủy thủ sắc bén đặt trên cổ của hắn.

“Tô Mộc Cận, ngươi dám làm hại bệ hạ sao? Còn không mau dừng tay!” Mọi người chung quanh đều rút kiếm ra hướng vào hắn. Nhưng thật ra Cơ Hạo Lôi lại cực kì bình tĩnh.”Yên tâm đi! Hắn sẽ không giết ta. Đúng hay không?”


“Cận, ngươi không phải nói với ta rằng sẽ phụ trợ ta trở thành một minh quân tạo phúc cho thiên hạ, thề sống chết nguyện trung thành vì ta sao? Ngươi không phải muốn cùng Nhiễm Du Nguyệt trở thành nam tử hán đại trượng phu sao? Ta chết, Tây Phượng quốc lại lần nữa rung chuyển bất an, mà ngươi chính là tội nhân thiên cổ vạn đao, ngươi dám sao? Ngươi thực sự có khả năng mang theo hắn chạy trốn sao? Giang sơn này không  bao lâu sẽ trở thành của ta, các ngươi có năng lực chạy trốn tới chỗ nào đây?”

“Ha hả…” Cận cười khổ một tiếng.”Ta bị ngươi dùng độc dược khống chế thân thể, có thể chạy trốn tới chỗ nào đây? Không tồi, ngươi nói cũng không sai, ta thật sự không dám động thủ. Chính là…” Cận nhìn ta, mỉm cười.”Nếu mà Phong đã chết, ta cũng không muốn sống nữa…. Điện hạ, ta cái gì cũng có thể nghe lời ngươi, cầu ngươi, buông tha cho hắn đi.”



“Vì cái gì? Vì cái gì trong lòng của ngươi chỉ có hắn? Ta đối với ngươi còn chưa đủ sao? Công danh lợi lộc, ta cái gì cũng có thể cho ngươi. Ta muốn cùng ngươi bách niên giai lão… Vì cái gì lòng của ngươi chỉ có hắn?” Cơ Hạo Lôi thần tình thống khổ, trừng mắt nhìn ta như là muốn ăn thịt người.

“Có thể là từ nhỏ cũng nhau lớn lên, vĩnh viễn quên không được. Điện hạ, ngươi có thể  hưởng cả giang sơn, cần gì phải cưỡng cầu?” Cận hít một hơi, dừng một chút.”Phong, còn không mau đi đi!”

Ta nhìn hắn, không nhúc nhích.

“Ha ha… Cận, ngươi liều lĩnh vì hắn, nhưng hắn cũng không lĩnh ý của ngươi a! Nhìn ngươi một cái xem… Với hắn, hắn bị ngươi lừa thảm như vậy, như thế nào có thể tiếp tục tin tưởng ngươi? Đổi lại là ta bị người trong lòng lợi dụng như thế, ta cũng sẽ không cam tâm. Cận, chỉ sợ uổng phí khí lực của ngươi rồi. Hắn sẽ không tha thứ cho ngươi đâu…”

“Phong, mặc kệ ngươi căm thù ta tới đâu, hiện tại đi mau! Cầu ngươi!” Cận thần tình vẻ thống khổ, không ngừng thấp giọng cầu xin ta.

Những người khác cũng đều nhìn ta. Hàn Huyền Dịch, Trần Kính, đều lộ ra một đường đi, ý bảo ta đi mau. Nhìn thần sắc trên mặt bọn họ phức tạp, ta không khỏi cười lên thành tiếng.

“Lục hoàng tử Chiêu quốc, thật sự là lợi hại. Ta thua rồi a! Tâm phục khẩu phục.”

Đứng lên, từng bước một vừa cười vừa hướng bọn họ đi tới. Lôi Táp nhanh chóng ngăn ở trước người bọn họ, phòng bị nhìn ta. Cận gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng thúc giục ta chạy nhanh khỏi đây.

“Điện hạ nói rất đúng. Ta hận hắn, sẽ không tha thứ hắn. Ta lưu lại, chỉ là muốn cùng điện hạ nói mấy lời cuối.” Ta cười, thật quyến rũ, xoay người dạo qua một vòng.”Điện hạ, ngài thấy ta hôm nay ăn mặc một thân xiêm y xinh đẹp như vậy có được không? Ta chính là cố ý ăn mặc thật đẹp vì muốn lấy lòng ngài. Cận là một tên ngốc, cùng hắn ở một chỗ thực sự không thú vị mấy, không bằng để cho ta thay thế hắn hầu hạ điện hạ đi.”

“Phong!”

“Ta bất quá chỉ là một nam sủng hèn mọn, cầu điện hạ khoan hồng độ lượng, tha ta một mạng đi. Những ngày sau này Giang Hiểu Phong nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ.” Rút đai lưng, để cho tấm áo choàng rơi xuống mặt đất, bên trong nội y chỉ dùng để mặc tạm nên là sa voan mỏng manh, nhìn một cái đã không sót gì, ta rất biết cách nên làm như thế nào cho bọn họ buông rơi phòng bị mà.

“Phong!” Cận không dám tin nhìn ta quỳ trên mặt đất, chậm rãi bò tới bên chân Cơ Hạo Lôi. Những người khác đều lộ ra tiếng cười khinh thường. Không sao cả, ta ôm đùi Cơ Hạo Lôi, ngẩng đầu, câu dẫn hắn.

“Điện hạ, cầu ngươi!”

“Ha ha ha ha ha…” Cơ Hạo Lôi ngửa mặt lên trời cười dài.”Cận, ngươi yêu một người như thế này cơ a!”

Hắn dùng ngón tay miết lên cằm của ta, ta thuận theo đứng lên, hít lên cổ của hắn, vươn cái lưỡi lên tiến tới môi hắn. Không hề bị cự tuyệt, ngược lại hắn ôm thật chặt lấy ta, hôn nồng nhiệt triền miên làm càn không sao kềm chế được. Ở trước mắt mọi người, tà áo mỏng manh bị xé thành từng mảnh nhỏ. Chung quanh phát ra một trận cười man rợ tiếu ý, ta nghe thực thoải mái, càng thêm ra sức khiêu khích hắn thêm.

“Ngươi vừa rồi cho ta nuốt cái gì?”

Cơ Hạo Lôi hổn hển đẩy ngã ta xuống đất, bộ mặt tức giận cùng hối hận.

Ta liếm liếm nướt bọt bên miệng, không nhanh không chậm địa đứng lên, nháy mắt mấy cái với hắn: “Đó là cổ độc thần tộc, tên là “ái mộ”, nữ tử thần tộc dùng nó cho người yêu để biểu đạt tình yêu chí tử của nàng. Để cho tình nhân ăn vào hùng cổ, chính mình tự ăn thư cổ, cả một đời, đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn cùng nhau. Ta là thật tâm yêu Điện hạ phát điên lên được, muốn cùng ngài đầu bạc đến già, cho nên đã đem thư cổ đặt vào trên người điện hạ. Điện hạ yên tâm đi, thư cổ ở trong người của ta, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ mình, để cho điện hạ bình an mãi mãi.”

“Ngươi! Hảo, hảo……….. Yên tâm đi, ta nếu không thể giết ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, bi thảm sống sót bằng từng hơi tàn.”


“Ôi, ta thật là khổ sở a, lòng ta đau quá, điện hạ đối xử với ta như thế, thật sự làm cho ta sống không bằng chết sao, điện hạ, ngươi có hay không cảm nhận được đau lòng giống ta không?”

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng run rẩy nói không ra lời, ta hảo tâm giúp đỡ hắn, đỡ hắn ngồi trên long ỷ.

“Điện hạ, ngài không có việc gì chứ.” Thuộc hạ của hắn đều gấp đến độ muốn hướng đến đây. Ta ngồi ở trên đùi hắn, nhặt trường kiếm  trên mặt đất lên đặt trên cổ của hắn, dùng ánh mắt ý bảo những người đó không được hành động thiếu suy nghĩ.

“Điện hạ còn đau lòng không? Kỳ thật chúng ta có thể tâm linh cùng đau, điện hạ hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ. Tin chắc điện hạ còn nhớ rõ những nữ nhân nhà đại thủ lĩnh Nam Cương kia cả một nhà tự tử cùng nhau. Hiểu thấu nội tâm nhau, ba ngày ba đêm vật vã đau đớn mới có thể chết. Ta thật sự không muốn phải cho điện hạ chịu loại đau đớn này đâu.” Cười cười hôn lên mặt của hắn.”Cho nên, trong lòng ta đang suy nghĩ gì, điện hạ chắc chắn hiểu được. Chúng ta nhất định rất đẹp đôi, tương phùng nhau a!”

“Ngươi dám giết ta.” Hắn oán hận trừng mắt nhìn ta, dùng hết khí lực thốt ra một câu như vậy, đổi lấy là tiếng cười ha ha của ta.

“Ta như thế nào để ngài chết chứ? Ngài đã chết, ai sẽ bảo hộ ta với Cận? Ai nuôi  chúng ta? Ai cho chúng ta bạc trắng, cho chúng ta chu du thiên hạ đây? Điện hạ, tánh mạng ngài đối chúng ta thực ra rất là quý giá, ngài yên tâm, nhưng ta nghĩ những người muốn uy hiếp chúng ta đều đã diệt trừ cả rồi.” Ta dừng một chút, ý còn chưa hết: “Hơn nữa, điện hạ vất vả như vậy mới có được thiên hạ, sao có thể nói chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn được?” Nhìn sắc mặt của hắn thay đổi không ngừng, ta càng cười đến đắc ý: “Điện hạ, long ỷ này tư vị như thế nào? Thực thoải mái đúng không? Nếu  ngài gặp phải bất hạnh gì, ta tin tưởng các huynh đệ của ngài rất thích tiếp quản hết thảy đó… Điện hạ không nói lời nào, ta đây sẽ coi như là ngài gật đầu đáp ứng rồi nha.” Ta in lại trên mặt hắn một cái hôn thật kêu, lại cười cười tiếp đón Cận.”Cận, mau cùng điện hạ nói lời từ biệt đi. Còn nữa, làm phiền điện hạ sai người đem giải dược đưa đến đây đi.”

“Các ngươi đừng nghĩ…”

“Điện hạ còn muốn gì nữa, ta tự  hạ độc trên người mình không chỉ một loại độc dược đâu, bất luận ngươi muốn tra tấn ta hay giam lỏng ta, chỉ cần chính ta không muốn sống nữa, ai cũng không cứu nổi ta đâu. Trên đường xuống Hoàng Tuyền có thể có điện hạ làm bạn, ta sẽ không sợ tịch mịch nữa.” Lạnh lùng nhìn thanh kiếm mọi người đặt trên cổ Cận, ta cười cười.”Rất nhanh thôi! Mấy thứ  độc nặng sẽ phát tác. Điện hạ có muốn thử một chút tư vị phế tâm tán hay không đây? Ta nhớ ra rồi, Hàn Tướng quân từng thử qua cái đó rồi đấy, ngài muốn hỏi hắn một chút tư vị xem như thế nào hay không?”

“Ngươi, thật ác độc!” Cơ Hạo Lôi ôm ngực, đau đến rúm người lại. Cơ thể của ta cũng bị phế tâm tán tra tấn, mồ hôi lạnh ứa ra, cắn chặt khớp hàm đau khổ chống chọi.

“Điện hạ.” Lôi Táp và Nhiễm Du Nguyệt đều chạy lại, ba chân bốn cẳng xem xét thương thế của hắn, nhưng thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp.

Cận ôm ta, chậm rãi ngồi trên mặt đất, đưa cánh tay lau nhanh máu của ta bên khóe miệng, là do ta cắn vào.

“Phong, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Ta cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể nặng nề mà cắn cánh tay hắn.

Đau quá, thật sự đau quá!

“Điện hạ tính xem như thế nào đây?” Chờ dược tính phát tác chậm, ta lại giả bộ không chút sợ hãi đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn giãy dụa, oán hận trừng mắt nhìn ta, không nói nổi lời nào. Làm cho một đám đại tướng bên cạnh lo lắng đến độ nói không ra lời. Thật lâu sau, hắn nhắm nghiền hai mắt.

“Ngươi thắng.”

“Tạ ơn điện hạ đã thành toàn cho ta. Cận, tới cầm giải dược đi. Chúng ta đi thôi.”

Cận đỡ lấy ta, chậm rãi ra khỏi đại điện, đi qua bên người Hàn Huyền Dịch, hắn không nói gì, chỉ đem tấm áo choàng ta vứt trên mặt đất nhặt lên cho ta phủ thêm.

“Hàn Tướng quân, hảo hảo chiếu cố Hân. Sau này sợ không tái ngộ.”

“Ân.”

Đi tới cửa đại điện, phía sau còn truyền đến tiếng kêu gào không cam lòng của Cơ Hạo Lôi.

“Ngươi chớ có đắc ý. Chờ bổn vương giải được cổ độc, nhất định đem các ngươi bắt về rút gân bác cốt.”

Ta hướng hắn phất tay một cái, ngay cả đầu cũng lười không thèm quay lại:”Những lời này vẫn là thỉnh điện hạ giải được cổ độc trên người đi rồi nói sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận