Sắc Hoa Anh Đào


Ngày hôm sau trên đường đến studio, bên tai Đàm Anh Anh vẫn còn quanh quẩn câu nói yêu em của người đàn ông kia, lỗ tai không chịu được có chút nóng lên, cô đưa tay xoa xoa vài cái.
Bởi vì công việc, nên cô luôn cảm thấy mấy lời thổ lộ dễ dàng nói ra thì rất buồn nôn, nhưng thực tế thì không phải vậy, nghe người mình thích nói ra những lời thổ lộ thật rất êm tai, mặc dù tối hôm qua lúc đó cô đang giả vờ ngủ.
Nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ ngọt ngào.
Đang định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, là nam diễn viên chính.
Lúc này anh ta gọi cho cô làm gì?
Cô vô thức nghĩ là chắc chuyện khẩn cấp, trượt nhận cuộc gọi.
"Anh Anh lão sư, sao cô còn chưa đến vậy?"
Đàm Anh Anh đang định nói sắp đến rồi, người đàn ông bên cạnh dường như nghe ra được đầu dây bên kia là ai, âm thanh cười lại phát ra không hề báo trước: "Anh ta ngay cả mười phút đồng hồ cũng không chờ nổi à?"
Cô nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc mới phản ứng được, cô nhắn lên nhóm chat là hôm nay chín giờ đến, bây giờ chín giờ mười phút, trễ hơn so với lúc hẹn khoảng mười phút.
Đàm Anh Anh: "Xe đang vào rồi, có chuyện gì gấp sao?"
"...Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi, sợ cô không đến, ha ha."
Cô có vẻ hơi kì quái mà cúi thấp đầu, mắt nhìn vào vào thời gian hiển thị cuộc gọi đến, một giây sau xe vững vàng đậu dưới một bóng cây, Phó Hoài thấp giọng: "Còn chưa hiểu ý tứ của anh ta à?"
Đàm Anh Anh vốn định tiếp tục đề tài này, nhưng giọng nói người đàn ông này lại hạ thấp hiếm thấy, ngay cả lần đó khi nói chuyện trong bãi đậu xe anh cũng không thèm nhỏ giọng, đương nhiên cô sẽ thấy hiếu kỳ về việc này hơn, hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên anh lại nói chuyện nhỏ như vậy?"
"Bởi vì muốn làm chuyện xấu." Anh nói.
Một giây sau đó, Phó Hoài thân thiết nhoài người qua, ngồi lên chỗ tay lái phụ vốn thuộc về cô, mà cô càng thêm thân thiết ngồi ở trên đùi anh.
Bây giờ là mùa đông, sáng nay Đàm Anh Anh lại lười, áo ngủ cũng chưa thay, chỉ khoác một chiếc áo lông to dài ở bên ngoài, đương nhiên áo ngực cũng sẽ không mặc.
Vì vậy trong nháy mắt áo lông của cô liền bị lột xuống, cúc áo ngủ cũng bị cởi ra chỉ còn một viên cuối cùng, cổ áo từ từ trượt xuống vai cô, lỏng lẻo rơi xuống khuỷu tay.
Cô không biết tại sao lại phát triển thành cái dạng này, khó khăn muốn cứu vãn: "Sáng nay em không mặc không phải là để cho anh thuận tiện đâu, cái này..."
"Ừm, anh biết." Nói xong người đàn ông ngậm lấy nhũ tiêm đỏ hồng đang run rẩy kia.
Đàm Anh Anh: "..."
Anh biết cái rắm á!!
Bởi vì là sáng sớm nên các giác quan của cô còn chưa linh hoạt để có thể đi vào tình huống hiện tại, nhưng người đàn ông rất kiên nhẫn, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve, giúp cô tìm thấy cảm giác.
Cuối cùng, chóp mũi với vành tai cô bắt đầu đỏ lên, người đàn ông hiểu ý, thấy đã đủ rồi, thế là đẩy quần lót của cô ra bắt đầu xoa nắn, đã đầy đủ ướt át.
Từ từ đi vào từng chút một, cô nhịn không được khẽ ngâm nga, đổi lấy một nụ cười trầm thấp của người đàn ông: "Còn chưa cúp điện thoại kìa."
!
Cô giật mình một cái, đột nhiên phản ứng kịp, nhìn về phía điện thoại bị ném ở bên kia, phía trên thời gian không ngừng tăng lên từng giây từng giây một.
Cô theo bản năng muốn đưa tay qua cúp máy, nhưng bị người đàn ông giữ lại, Phó Hoài hôn lên khóe môi cô: "Không cho phép."
"Anh làm cái gì thế __ Anh biến thái sao! Anh muốn để cho nam diễn viên kia nghe chúng ta yêu nhau qua điện thoại à??" Đàm Anh Anh không thể tin nổi, đùng ngữ khí điên cuồng trách anh: "Anh ta đã làm gì sai mà anh lại đối xử với người ta như vậy..."
"Anh bảo cậu ta có ý xấu với em." Phó Hoài nói: "Để anh ta nghe một chút, em kêu lớn tiếng chút."
Đàm Anh Anh nhìn anh một hồi, nhanh bị chọc tức mà cười, dừng một chút lại muốn hỏi nam diễn viên kia có chỗ nào có suy nghĩ xấu với cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa sổ bị người ta gõ hai cái.
"Anh Anh lão sư? Cô ở trong xe sao?"
Nam diễn viên đến rồi đó!!
Cô mở miệng: "Tôi __ Ưm!"
Người đàn ông dùng môi che miệng của cô lại, so với lần trước còn ác liệt hơn, anh thế mà lại dùng lực mạnh như vậy!! Cô đang cùng người khác nói chuyện, anh đây là muốn ra đòn phủ đầu cô đây mà!!
A A A A A Phó Hoài em có gõ cửa sao!!!
Trong lòng âm thầm phỉ nhổ ai kia, cơ thể với miệng cũng rất nhanh thành thật, cơ thể của cô hưởng thụ sự xâm lược cùng chi phối dịu dàng của anh ___ huống chi anh đã quá hiểu rõ cô, biết làm sao để lấy lòng cô, biết được từng điểm mẫn cảm nằm ở đâu, biết được chạm chỗ nào thì sẽ khiến cô run rẩy, liếm chỗ nào thì sẽ khiến cô nghẹn ngào, vê nắn chỗ nào thì sẽ làm cô mất hết khí lực...
Tất cả anh đều biết, vì vậy dù cho cô muốn kháng cự cũng không được.
Ở bên người diễn viên nam chính có chút lo lắng: "Sao thế?"
"Không có gì..." Cô hít hít cái mũi: "Tôi không cẩn thận đá trúng, ưm, đá trúng đầu gối."
"Vậy sao cô còn chưa ra?" Giọng nói bên ngoài có chút cao hơn: "Lâu rồi không gặp Anh Anh lão sư! Tôi thật nhớ cô ha ha ha cô nói xem có kì lạ hay không chứ! Muốn gặp cô, còn rất vui vẻ nữa!"
Cô không biết bên ngoài đang nói cái gì, khó khăn lắm mới giữ được một tia lí trí: "Tôi...!Vui__"
Phó Hoài cắn cắn lên đầu v* cô, cảnh cáo: "Không cho phép nói vui vẻ."
"..."
Cô thật muốn khóc: "Vậy anh muốn như thế nào đây, vậy tự anh trả lời anh ta đi, em nói sau, rồi nói muốn để lộ..."
"Cứ để lộ." Người đàn ông tận lực đẩy nhanh tốc độ, mạnh mẽ đâm tới: "Để cho anh ta nghe."
Cô đã hiểu___ Cô đã hiểu___ Người đàn ông này chính là đang cố ý.
Rốt cuộc là anh có cái loại đam mê gì vậy trời!!
Linh hồn Đàm Anh Anh bị kích thích không còn bị trói buộc, cô không cam lòng chịu yếu thế nâng tay lên, đưa tay đến chỗ cái nút nào đó: "Vậy anh cứ mở hẳn cửa sổ ra luôn cho anh ta nhìn chúng ta làm..."
Cửa sổ động hai cái, người đàn ông lập tức để cô ngửa ra sau, cơ thể trong nháy mắt bị anh ôm chặt trong ngực, che chắn cực kì chặt chẽ: "Em dám!"
Cô sao có thể mở cửa sổ được chứ, trong lòng cô còn gấp hơn Phó Hoài gấp vạn lần, nhưng mà cô cố ý mở cần gạt nước để thể hiện sự phản kháng chọc anh, ai biết được người đàn ông này lại bị kích thích đến chỗ nào đó, mặt đen lại, động tác càng thêm mãnh liệt.
Chân cô ở trên không trung bị đâm đến banh thẳng ra, mũi chân không có điểm tựa, ghế đang dựa ở bên cạnh lắc thành từng vòng đường cong.
Tiếng nước giao hợp không chút kiêng kị phát ra.
"Anh, cái người này điên à...!Em chỉ đùa chút thôi...!A ưm..." Trước mắt cô dần dần biến thành từng tia sáng trắng, cơ thể không kìm chế được mà co rút cực độ, nhỏ giọng phàn nàn: "Chỉ đùa một chút thôi...!Cũng không khép chân nổi..."
Sau khi qua trận mây mưa, Đàm Anh Anh vuốt đầu tóc lộn xộn của mình lại, sợi tóc ướt sũng dán lên mặt, tạo ra đường cong xinh đẹp lại thanh thuần, trong veo như nước.
Nam diễn viên kia không biết đã rời đi từ lúc nào rồi, chắc là do nhìn thấy được biên độ lắc lư của chiếc xe nên ý thức được cái gì đó, may mắn là xe có dán màng chống nhìn, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được bên trong.
Cô không chịu được nhăn mũi: "Sau này phải thật sự đề phòng tên cầm thú như anh mới được...!Lỡ như chuyện này mà lên báo thì xong rồi, anh tặng em một quả bom luôn là được, mẹ em sẽ đưa lễ vật tới nhẹ nhàng nhưng tình nặng, ngày hôm sau anh cũng chỉ có thể đi tế bái em thôi đó, hiểu chưa?"
Anh không nhịn được cười, vân vê vành tai của cô: "Anh làm sao biết được? Anh chỉ muốn cho anh ta hiểu rõ." Người đàn ông dừng lại một chút, nói: "Em là người của anh."
Nếu như đây là một kịch bản tiểu thuyết, thì một giây sau cô sẽ nhìn anh cưng chiều cười một tiếng, cũng nói lại "Anh đúng là tiểu yêu tinh mê người chết tiệt, lòng ham chiếm hữu", nhưng cô không làm vậy, cô rất có đạo đức nghề nghiệp, không phải lời kịch nào cô cũng có thể viết vô được.
Đàm Anh Anh: "Anh ta với em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, sao anh có thể nhìn ra người ta có ý xấu với em hay vậy chứ?"
Cô lại lẩm bẩm: "Sao em cảm thấy cả thế giới này đều là tình địch của anh vậy nha."
Anh không cách nào giải thích với cô về không khí giằng co cuồn cuộn sóng ngầm giữa đàn ông với nhau được, vẫn cười như cũ, rủ mắt nhìn dọc theo cổ cô.
"Đúng vậy nha, chính là sợ em bị người ta cướp đi mất đó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui