Đàm Anh Anh ngồi ở bên ghế phó lái, lại nghe ngươi đàn ông ngừng lại một lát nói.
Phó Hoài vuốt vuốt sợi tóc cô, sau khi ăn no vẻ mặt có chút lười biến, trong giọng nói lại bao bọc thêm mấy phần chân thật: "Có nghe hay không? Bọn họ đều thích em, đều không phải là vật gì tốt, cách xa bọn họ một chút.
"
Cô chỉ cảm thấy bộ dáng của anh cực kỳ thú vị, là bởi vì quá để ý, nên mới có thể lộ ra bộ dáng thảo mộc giai binh*.
*Thảo mộc giai binh: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi.
Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc (Theo Lạc Việt)
Đàm Anh Anh cũng không giận anh, cười sờ mi tâm của anh: "Vậy anh thích em sao?" Lại nhấc lông mày lên hơi chế nhạo: "Anh cũng đâu phải loại tốt lành gì nha?"
Mắt thấy đuôi mắt người đàn ông vểnh lên một cái, cô lập tức thu lại khoé miệng đang đùa cợt, cảm giác có nguy cơ lại bị lột sạch lần nữa, tranh thủ thời gian xuống xe: "Em cảnh cáo anh đó, xe đã đậu được một tiếng rồi, không cho anh cơ hội lần nữa đâu!"
Đàm Anh Anh nhanh chóng nhảy xuống xe, sợ mình lại bị anh bắt lại "Trừng phạt", cũng may hôm nay người đàn ông này làm người, chỉ là mỉm cười chỉnh nút áo lại đàn hoàng, sau đó xuống xe theo cô, đi về phía studio.
Trên đường đi, không biết là khi nào đã nắm chặt tay cô, cô cũng không phát hiện ra.
Hai người vừa bước và studio, Đàm Anh Anh còn chưa kịp mở miệng, nhân viên công tác đã nhao nhao đứng lên gọi "Phó tổng", xem ra tin tức của bọn họ còn nhanh hơn cô.
Cô run lên một cái, nhưng lại nhanh chóng nghĩ ra chuyện như vậy ước chừng cũng không phải là bí mật gì, trước kia hẳn cũng có không ít người biết, nhưng do Phó Hoài cố tình muốn giấu diếm cô, nên mọi người đều ngậm miệng ai cũng không đề cập tới, vài ngày trước người đàn ông này ngã bài với cô, những người này cũng không cần giấu diếm nữa, chuyện lớn như thế hẳn là đã truyền khắp đoàn làm phim.
Nghĩ như vậy, gò má Đàm Anh Anh không khỏi nóng lên.
"Sau này vẫn phải hiểu rõ hơn về mấy chuyện này.
" Cô bỉu môi nói: "Nếu không có người xoay quanh nịnh hót cũng không biết là tại sao.
"
"Hiểu qua cũng không nhất định biết, bởi vì nguyên nhân hồi còn bé, anh lại ít lộ diện trước truyền thông.
"
"Mà em yên tâm.
" Người đàn ông đưa mắt nhìn về phía trước, chậm rãi: "Ngoại trừ dụ dỗ em trên giường, những chuyện khác anh đều chẳng muốn làm.
"
"! "
Mọi người đã sớm nhìn thấy bọn họ rêu rao nắm tay nhau đi, nhưng cũng không có nhiều người đến phá đám, phần lớn đều là cười mờ ám một tiếng, nhìn về Đàm Anh Anh nháy mắt, hoặc là trưng ra gương mặt ranh mãnh, ám chỉ không có chút tốt lành.
Phó Hoài giương mắt tìm, không biết là đang nổi lên cái gì.
Thật vất vả, rốt cuộc nổi lên mạng 2G, mới lạ nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của bọn họ, hỏi: "Aizz ___ Cái này là có ý gì nha?"
Một người bên cạnh vội vàng đẩy cánh tay người kia, ý bảo người đó đừng làm anh mất hứng, đợi xíu nữa sẽ giải thích riêng cho người đó.
Ai ngờ Phó Hoài khẽ nhướng mày, như là miễn cưỡng làm, thật ra là âm mưu đã lâu, nhếch môi: "Là bạn gái của tôi.
"
Biểu cảm Đàm Anh Anh phức tạp, ngẩng đầu nhìn vào anh.
Phó Hoài nghiêng đầu, hỏi lại người kia: "Không hiểu sao?"
Người đó lắc đầu, nghĩ thầm đã nói vậy mà sao không hiểu được, chẳng qua là lực tác động quá lớn nhất thời không phản ứng kịp ——
Người đàn ông đúng là vô cùng kiên nhẫn, nói lại một lần nữa: "Là yêu đương.
"
Đàm Anh Anh:?
Phó Hoài dừng một chút, không kiểm soát được mà nhếch môi, tiếp tục bổ sung: "Là cái loại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết ấy.
"
"! ! "
Mãi cho đến khi hai người đi về phía cảnh của trường quay, người đó mới muộn màng phản ứng lại, tức giận nắm chặt nắm đấm: "Cơm chó, là cố ý cho tôi ăn cơm chó?! Khi dễ tôi không có bạn gái sao!!!"
Cứ như vậy, cho dù còn một giờ nữa mới tới nghỉ trưa, Phó Hoài vẫn nắm tay cô như vậy dạo quanh hết một vòng trường quay lớn, phát cơm chó hơn một giờ, không một người độc thân nào có thể may mắn trốn thoát được, đối lập với vẻ mặt tương đối vui vẻ của người đàn ông là một đám chó độc thân cắn chặt răng chịu đựng.
Hình tượng Đàm Anh Anh cất công xây dựng mấy tháng nay chỉ một phát đã bị phá hủy, toàn bộ đều do người đàn ông này ban tặng, hiện tại cô cảm thấy cả ngân hà đều có thể đọc câu "Chúng tôi đang yêu nhau lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết" trôi chảy.
Trận khoe khoang phách lối này kéo dài hai tuần liền, và cũng không bởi vì thời gian trôi qua mà khiến cho tình cảm suy giảm, mãi cho đến khi Phó Hoài kết thúc phần diễn, ngày cuối cùng quay phim, toàn bộ đoàn làm phim đều khóc.
CMN rốt cuộc cũng không cần nhìn giám đốc ân ái nữa ô ô ô ô ô
Nhưng Đàm Anh Anh lại nghĩ hợp lý rằng mọi người sẽ thấy thật tồi tệ.
Bởi vì khi Phó Hoài bận bịu công việc không thể đến studio mấy ngày liền, mọi người giống như như những quả cà tím bị đánh tan trong sương giá vậy, nhao nhao hỏi cô khi nào có thể nhìn thấy được màn yêu đương ngọt ngào để kéo dài tính mạng.
Đàm Anh Anh:! ?
Cô còn ở đoàn làm phim để làm vài việc, ban đầu nam chính nhìn thấy cô với Phó Hoài còn tránh né, biểu lộ nhàn nhạt co quắp cùng xấu hổ, nhưng sau này thì dần dần thoải mái hơn, cũng hùa theo mọi người cùng nhau trêu chọc Đàm Anh Anh, nói Phó Hoài đối xử với cô thật tốt, muốn ngôi sao không cho lại tặng cho mặt trăng, một loại tốt hơn.
Đàm Anh Anh trên mặt cười nói phải, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như anh ấy không đè cô ra làm ở trên xe thì chắc hẳn tốt hơn nữa.
Sau đó Úc Văn có một lần đến đoàn phim, trong ngữ điệu giận tím người, muốn nói chuyện với Phó Hoài một chút, nhưng người đàn ông nửa cái ánh nhìn cũng không không cho cô ta.
Qua mấy câu ngắn ngủi của Úc Văn, Đàm Anh Anh có thể đoán ra được nội dung câu chuyện: Đại khái là lúc trước khi Úc Văn lừa gạt cô thì Phó Hoài đã từng nhắc nhở cô ta, nhưng người phụ nữ này lại không nghe, ỷ vào lợi ích của hai nhà có liên quan với nhau, ngược lại còn làm chuyện to hơn.
Cũng không lâu sau đó, Phó Hoài liền cứng rắn lạnh lẽo kết thúc việc hợp tác của Phó gia với Úc gia đã duy trì mấy đời, không để lại một chút xíu mặt mũi nào cho cô ta, Úc Văn tổn thất nặng nề, danh tiếng cũng tuột dốc không phanh.
Những vấn đề trong đó Đàm Anh Anh không biết rõ, nhưng cũng hiểu được tổng thể là Phó Hoài đang giúp cô hả giận.
Chính anh còn không nỡ nói một câu nặng lời với cô, thì làm sao cho phép người khác làm tổn thương cô được.
Vào tháng hai đoàn phim hoàn thành các phần diễn, mọi người đóng máy, lại qua quá trình biên tập, thẩm tra, lên thời gian, vào thời điểm cuối năm sẽ được phát sóng.
Hiệu quả ngoài ý muốn lại rất tốt, nam nữ chính có cảm giác Couple, ngoại hình nam hai là đẹp trai nhất, huống chi trong đó còn có rất nhiều cảnh ăn dưa, quần chúng say sưa hóng drama, Đàm Anh Anh cũng bị đẩy lên hot search mấy lần.
Bộ phim cực kỳ hot trong một thời gian, lúc lướt Weibo đều thấy thảo luận của mọi người, thậm chí độ nóng thảo luận về hậu trường vẫn tăng lên không hạ, và nó trở thành web drama nổi nhất trong năm đó.
Sau giai đoạn đó Phó Hoài cũng nhận được vô số lời mời, anh không có Weibo, cũng không có người đại diện với phương thức liên lạc, những bưu phẩm kia đều gửi đến hòm thư của công ty, các nhà sản xuất vì muốn mời được anh mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, càng khoa trương hơn là trực tiếp mời anh với Đàm Anh Anh đóng vai chính trong phim của họ.
Người đàn ông đen mặt, anh lôi trong đống tài liệu đủ loại màu sắc kia ra một tập kịch bản, Đàm Anh Anh ở một bên cười đáp không thể nào tự lo liệu được.
"Nói về một giám đốc xuống dốc ___" Cô nhìn về phía anh chớp mắt rất đáng ăn đòn: "Phó tổng nhà chúng ta khi nào lại đến lượt anh đi bán sắc, hả?"
Phó Hoài thấy cô cười rất vui vẻ, không khỏi nắm lấy cằm cô, đưa cái kịch bản ra:"Anh cảm thấy cái này rất tốt, chọn cái này nha?"
"Không phải anh nói không quay phim nữa sao?" Đàm Anh Anh đứng xuống đất: "Cảnh diễn gì có thể khiến anh đặc biệt muốn vậy? Nó nói về cái gì?"
Phó Hoài: "Không biết nó nói về cái gì, nhưng cảnh trên giường có 31 cảnh.
"
"Phó Hoài có phải anh có sở thích xấu không hả!!"
Cũng không lâu sau đó đoàn phim mở lễ chúc mừng, khi đó cũng là lúc hoa anh đào nở rộ, Đàm Anh Anh ăn không bao nhiêu, vì từ chối tiếp rượu nên rất nhanh đã ăn no, cô đi ra bên ngoài ngắm hoa.
Người đàn ông ở một bàn khác, thấy cô rời đi, cũng không nán lại lâu mà đứng dậy đi tìm cô.
Phía sau nhà hàng là một vườn hoa đào do ông chủ đặc biệt trồng, hoa đào nở rộ cả một vùng, Phó Hoài đi bộ mười mấy phút vẫn không tìm thấy cô.
Thế là người đàn ông tuỳ ý tìm một gốc cây dựa vào, cúi đầu xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Nhưng trong một tích tắc kia, có người từ phía sau cười híp mắt che mắt anh lại: "Đang tìm gì thế?"
Anh kéo tay người kia xuống, sau đó ôm vào lòng: "Đang tìm em.
"
Người đàn ông chầm chậm đưa tay xuống, tìm tời lòng bàn tay của cô, chậm rãi nắm chặt lại.
"Vẫn luôn tìm em.
"
Tìm từ rất lâu, từ giữa mùa hè cây lá rậm rạp chín năm trước, đến bây giờ là đầu mùa xuân anh đào đã nở rực rỡ.
Từ trong thế giới hỗn độn, bước ra ánh sáng, đi đến trước mặt em.
Anh rủ mắt xuống, cầm tay cô vòng qua bên hông mình.
"May mắn, đã tìm được.
"
Có cơn gió nhẹ thổi qua, những cành hoa anh đào đung đưa để những cánh hoa anh đào từ từ rơi xuống, trắng hồng rực rỡ, anh nghe thấy cô ngẩng đầu lên thở dài nói thật là đẹp.
Nhưng nhan sắc của cô càng đẹp hơn, vào năm ấy, phía sau sân bóng rổ bị bỏ hoang của Trường Thạch, anh đã sớm được nhìn thấy.
Lúc đó cô lấy dây cột tóc ở trên đầu xuống, làn tóc tùy ý xả trên vai, cô cúi đầu nói chuyện với anh, ở trong thế giới mơ hồ, cô gái nhỏ môi hồng răng trắng, lúc miệng khẽ nhếch lên, sẽ khiến cho tim người ta đập rộn nhịp khó mà kìm được.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Mềm mại ấm áp, đôi mắt sáng nhìn anh.
Sau đó, mười năm này, anh đã không còn gặp qua cái gì có thể đẹp hơn so với cô.
- *Hoàn 《 Sắc hoa anh đào 》 *-.