Ôm cô, Từ Khải Sinh lật người đổi tư thế,
"Nói cho anh nghe một chút về chuyện trước kia của em đi."
Cô và anh kém nhau cũng không ít tuổi anh đương nhiên càng muốn biết thêm về cô.
"Em à? Anh muốn biết chuyện gì?"
Thời gian còn sớm cô cũng không muốn ra ngoài, nằm trên giường tâm sự rất tốt.
Từ Khải Sinh suy nghĩ, ở cùng cô lâu vậy cũng không thấy cô gọi điện thoại cho người nhà, hơn nữa nhà chỉ có một mình cô ở, sợ đụng đến chỗ đau
"Cha mẹ em đâu?"
Tần Tình híp mắt, "Em không có cha mẹ, em là trẻ mồ côi."
"Mồ côi?"
Thấy anh trong trạng thái mơ hồ, Tần Tình giải thích đơn giản "Lúc em 3 tuổi, Tần Thì nhận về nuôi, cho đến 2 năm trước thì ông ta đã xuất ngoại, một mình em ở đây."
"Tần Thì?" Từ Khải Sinh lần đầu tiên nghe cái tên này "Ông ta là cha nuôi em?"
"Trên danh nghĩa thì đúng vậy, thực tế ông ấy không cho em gọi cha." Thời điểm đó Tần Tình không nhớ rõ lắm.
Từ trước đến giờ cô luôn gọi người đó là Tần Thì.
"Hiện tại ông ấy ở đâu?" Từ Khải Sinh tưởng tượng ra dáng vẻ Tần Tình đi phía sau gọi tên ông ấy.
"Không biết, đã lâu không liên lạc rồi."
Không phải cô không muốn tìm ông, năm 18 tuổi, ông nói cô đã lớn nên tự mình độc lập.
Để lại căn nhà và tiền để học xong đại học. Ông ấy liền biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Từ Khải Sinh không ngờ thân thế của cô so với anh tưởng tưởng phức tạp hơn nhiều.
"Anh có muốn biết lần đầu em tự an ủi là khi nào không?" Tần Tình cười giảo hoạt, ngón tay để trên ngực anh vẽ loạn lên xương quai xanh.
Nhìn đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, cô chậm rãi nói, "Từ lúc sơ trung, không nghĩ tới phải không?"
Lúc học sơ trung, cô có tham gia bơi lội, mỗi tuần đều đến câu lạc bộ.
Cô còn nhớ huấn luyện viên nắm tay cô chỉ cách bơi lội, điều khiển tay chân để không bị chìm. Mỗi động tác đều sửa cho đúng, không tránh khỏi sơ ý đụng đến cô.
Luyện tập trong sáng không chút gợi tình, nhưng cô rất dâm đãng, học xong, cô trốn ở phòng tắm tưởng tượng hắn tiến thêm một bước, dùng tay xoa nắn nhụy hoa, nghĩ đến tay của hắn làm cô đến cao trào.
Đáng tiếc, huấn luyện viên đó đối với học sinh trung học không hứng thú, không bao lâu hắn từ chức, cô không đi học nữa nhưng lại yêu chết tư vị mê hồn kia.
Nghe kể lại việc cô tưởng tượng tên huấn luyện viên kia, anh nhịn không được cắn lên vai cô để lại dấu răng,
"Sao lại tức giận?"
Tần Tình bị dáng vẻ ghen tuông của anh chọc cười không quan tâm vết cắn trên vài, tựa đầu lấy lòng anh mỉm cười
"Em đây chỉ có mình anh làm thôi, là của một mình anh đó, đồ nhỏ mọn."
Thấy cô lấy lòng, Từ Khải Sinh thấy hài lòng, bàn tay anh bóp nhẹ cái mông cô, xiết chặt tiểu huyệt, dâm dịch sắp bị anh làm làm chảy ra,
"Hai ngày nữa không có tiết, anh dẫn em về nhà anh ăn cơm. "
Cái tay nhỏ bé của cô định mò xuống dưới bắt lấy côn thịt, nghe anh lên tiếng.
Tần Tình không muốn đi lắm, cô không có trưởng bối, không biết cách cùng người lớn nói chuyện.
"Không đi có được không?"
"Em nói xem?" Từ Khải Sinh vỗ cái mông của cô
"Quyết định vậy đi, bây giờ, ngồi dậy rửa mặt hôm nay anh đưa em ra ngoài chơi."