Phòng của anh ở lầu hai nằm phía đông, ánh sáng rất tốt. Khi mở cửa sổ đập vào mắt là một hàng cây xanh yên tĩnh.
Phòng rất đơn giản, trắng đen phối hợp hài hòa. Phòng của anh lớn gấp đôi phòng cô lại có nhà vệ sinh riêng. Lúc đầu ở chung thấy nhà cô hơi nhỏ, định gọi cô dọn đến chỗ anh, nếu vậy thì xa trường quá nên không di chuyển.
Vào cửa Tần Tình đã nằm lăn lộn trên giường
"Khi nào chúng ta về?"
Phòng anh ở trong góc, không có thói quen khóa cửa, Từ Khải Sinh tiện tay khép cửa, cùng cô nằm lên giường
Anh tháo đôi dép đang đung đưa trên chân cô, xoa đầu nói:
"Hôm nay chúng ta ở lại đây một bữa đi."
Quả nhiên cô gái nhỏ bỉu môi "Em không muốn nhìn thấy Đái Di Yên."
Đem chuyện hôm đó nói cho anh nghe như trẻ con tố cáo chuyện xấu.
Không ngờ hai người đã gặp nhau. Đái Di Yên tuy nhanh mồm nhanh miệng nhưng không đến nổi tranh giành với người khác.
"Em có nhận lầm người không? Anh và cô ta quen biết nhiều năm, cô ta cũng không giống loại người như thế."
"Hứ, cái miệng nhô ra của cô ta rất dễ nhận ra, giống như hàm răng của Hoàng Phi Hồng!" Cô lắc đầu trốn vào trong chăn tức giận
Từ Khải Sinh bị dáng vẻ miêu tả của cô chọc cười, Đái Di Yên hô thật, nhưng cũng không đến nỗi đó.
Anh còn cười, cũng không tin cô! Vừa nghĩ đến anh và cô ta sớm đã quen biết nhau, cô phát cáu, "Bỏ đi!"
Sao lại giận rồi, Từ Khải Sinh thấy mình thật vô tội. Anh chỉ nói một câu cũng chọc tới cô
"Ngoan, anh sai rồi tiểu tâm can của anh." Từ Khải Sinh kéo cô từ trong chăn ra ôm
Anh nhận sai trước là được, tay vuốt tóc và xoa đầu cô.
Tần Tình nghe anh nói thế hơi xấu hổ
Anh lớn hơn cô, thành thục ổn trọng. Hai người không khắc khẩu, mỗi lần anh tặng quà cũng rất hợp ý cô.
Từ khi được anh cưng chiều, che chở. Tính tình cô ngày càng xấu.
Cô chột dạ ôm lấy hông anh "Sau này không được nghi ngờ em, em sẽ không nói dối mà."
Từ Khải Sinh sợ tiểu tổ tông nổi giận, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lát sau, Tần Tình có chút mệt mõi
"Em muốn ngủ."
"Em tắm trước đi, trong nhà vệ sinh có áo tắm đó."
"Trên mặt em vẫn chưa tẩy trang."
Ngoài miệng nói không muốn nhưng trước khi đi rất nghiêm túc trang điểm. Không nghĩ sẽ ở nhà anh ngủ, nên không đem theo nước tẩy trang.
"Vậy anh ra ngoài mua?"
"Vậy không bằng trực tiếp chở em về."
Từ Khải nghe vậy nên thôi, "Mẹ anh bình thường cũng không trang điểm chắc sẽ không có."
Tần Tình có chút dỗi: "Làm sao bây giờ, để lớp phấn trên mặt ngủ sẽ không tốt."
Từ Khải Sinh không thể giận người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại này
"Vậy em muốn thế nào?"
"Em muốn về nhà."
Tần Tình tươi cười, cô không muốn ngủ ở đây, phòng này cách âm không tốt. Lỡ như đêm nay anh và cô làm tình bị nghe thấy thì sao
Ở nhà mình mới có thể thoái mái phóng túng.
Từ Khải Sinh không cho rằng mình là người mềm yếu, thế nhưng bây giờ bị Tần Tình ăn triệt để. Buộc phải nhường cô
"Được rồi, ngồi một lát nữa anh đi nói chuyện với mẹ."
Hoan hô một tiếng, bị anh nhào vào hôn.
Ngoài cửa Đái Di Yên thiếu chút nữa bóp nát cái khay trong tay. Định vào đưa hoa quả cho anh, không ngờ nghe được hai người nói chuyện
Ở trước mặt người đàn ông mình thích bị công kích nhan sắc, cô hận không thể tát Tần Tình một cái
Xuyên qua khe cửa, Đái Di Yên thấy trên giường lớn, Từ Khải Sinh bị Tần Tình đè, hai chân dạng qua ngồi trên người anh
Nhắm mắt lại hít sâu, nén giận, bưng khay hoa quả xoay người rời đi.