Khi Từ Khải Sinh tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình anh.
Cầm điện thoại lên trả lời mấy cuộc gọi nhỡ, thấy cô gái kia đã được thêm vào vòng bạn bè tối qua.
Anh lười biếng tựa vào đầu giường, lướt xem vòng bạn bè của Tần Tình, đều là một số hình ảnh chia sẻ thức ăn đồ uống, đi chơi, thỉnh thoảng có vài tấm tự sướng. Không khác gì với các cô gái khác.
Nhưng không ai biết, cô gái này ở trên giường lại có bộ mặt khác.
Cầm điếu thuốc hít vào một hơi, khói thuốc từ từ tràn ra lượn lờ.
"Thật thú vị." Nhìn một mảnh hỗn độn trên giường, khăn trải giường còn lưu lại dấu vết hoan ái, Từ Khải Sinh càng thêm tò mò về cô gái điên cuồng này.
Anh chưa từng thấy cô gái nào như vậy, lúc đi học không có thậm chí ngay cả đi làm cũng không. Những người phụ nữ ấy rụt rè, e ngại, luôn dùng ánh mắt ái mộ với anh. Ở trên giường cũng không dám phóng đãng, vợ anh cũng vậy, những chuyện trên giường đều do anh kiểm soát mà tất cả bị cô gái phóng đãng đêm qua đảo loạn.
Vào phòng tắm, Từ Khải Sinh nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa, cũng không biết tiểu yêu tinh kia đi lúc nào. Anh càng cảm thấy tối hôm qua mình giống như con vịt bơi trong đầm nước.
Xoa xoa mi tâm, chuẩn bị đến công ty.
"Chào giám đốc."
Vừa ra khỏi thang máy đã có người chào hỏi, Từ Khải Sinh gật đầu rồi đi đến phòng làm việc.
"Lão Từ, cậu xem bản hợp đồng này một cái đi." Chưa kịp ngồi xuống, Triệu Lỗi đã vỗi vàng mở cửa đi vào.
Thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh nhấp cà phê, anh ta mỉm cười mờ ám: "Tớ nói tối hôm qua không tìm thấy cậu. Thì ra hahaha, cậu bị tiểu yêu tinh nào hút khô phải không?"
Từ Khải Sinh liếc anh ta không trả lời, uống ngụm cà phê, lát 2 giờ có cuộc họp phải lấy lại tinh thần.
"Cậu đưa cho Dương Phàm xử lí là được, ngày mai tớ đi đón Phương Nhiên, buổi sáng cậu thay tớ chủ trì cuộc họp." Từ Khải Sinh nhìn lịch trình nói với Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi ngồi xuống sô pha, "Vợ cậu lần này dẫn học sinh đi vẽ thực vật ở nơi xa xôi khỉ ho cò gáy, hình như đã hai tháng chưa thấy mặt mũi."
Thuận miệng ừ một tiếng, nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.
Triệu Lỗi thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại.
Từ Khải Sinh đang đánh máy, không khỏi nghĩ tới người vợ đã hai tháng không gặp. Anh và vợ gặp nhau ở buổi xem mắt. Qua lại chưa tới một năm vì gia đình hai bên hài lòng nên đã nhanh chóng ổn định cho bọn họ.
Từ Khải Sinh rất hài lòng với Phương Nhiên, cô là giáo viên mỹ thuật, một người phụ nữ trầm tính và tinh tế, thoạt nhìn giống như vợ hiền, mẹ tốt.
Không như tiểu yêu tinh đêm qua, khóe mắt, lông mày đều toát lên vẻ kiều mị câu dẫn người.
Đặc biệt sau khi bị thao càng phong tình vạn chủng.
Anh không khỏi nhíu mày, sao lại nghĩ đến cô ta, bực dọc nắm lấy cà vạt nới lỏng ra, vùi đầu vào công việc.
Nhà vệ sinh là nơi tốt nhất để phụ nữ buôn chuyện.
"Này, các cậu có chú ý không, trên cổ của giám đốc có một vết dâu tây." Một cô gái đang rửa tay quay đầu lại nói với các đồng nghiệp đang dặm phấn thoa son bên cạnh.
"Vợ anh ấy không phải đang đi công tác sao?" Một cô gái khác đóng lại hộp phấn, như phát hiện ra thế giới mới, vợ của Từ Khải Sinh thường thường sẽ đến đưa cơm cho anh nhưng dạo này không tới, nghe nói đã đi công tác.
Từ Khải Sinh đẹp trai nhiều tiền, trong công ty có rất nhiều cô gái mến mộ anh, sau đó biết anh có vợ có không ít tâm hồn thiếu nữ tan vỡ nhưng cũng có một số người chưa từ bỏ ý định.
"Mèo mả gà đồng." Người phụ nữ đang chỉnh sửa quần áo liếc mắt nói, "Đàn ông nào mà không ăn vụng."
"Không thể nào." Cô gái kia kinh ngạc nhìn qua, lúc vợ của Từ Khải Sinh đến đưa cơm cô cũng có nhìn qua, nét mặt dịu dàng tươi cười, tuy không thể coi là đại mỹ nữ nhưng nét mặt thanh tú, đàn ông vừa nhìn đã muốn lấy về nhà làm vợ hiền.
Cô không thể nghĩ ra, nếu như Từ Khải Sinh dể dàng bị câu dẫn như vậy. Trong công ty có rất nhiều người đẹp tại sao không ai thành công?
Trong đầu nghĩ sao nói vậy, ba người kia không nhịn được cười haha, vỗ vai cô gái nói, "Người ta gọi cái này là thỏ không ăn cỏ gần hang."
Cô gái lúng túng gãi đầu, kỳ thực cô cũng thầm mến giám đốc, lại phát hiện ra có rất nhiều tình địch, không dám bày tỏ. Sau đó nữa biết được anh đã kết hôn cô hoàn toàn chấm dứt ý nghĩ của mình.
Chưa đầy một năm sau anh đã vượt rào, nếu như vợ của anh biết, không biết sẽ nháo đến mức nào?
Cô lắc đầu, dù sao việc này cũng không liên quan gì đến cô, cứ chuyên tâm làm việc là được.