Sắc Khí Tràn Đầy

"Vân Vân của chúng ta đúng là đối với ta yêu đến sâu thẩm, thâm trầm. Quả thật cho cùng vẫn là phúc phần của ta, cho nên ta quyết không để ai cướp nàng đi." Thẩm Ảm tưởng tượng một ngày hắn mất đi Thẩm Quân, đột nhiên lửa giận lại bạo trướng, nhất thời liền bùng nổ, lời Lâm Nguyên định nói ra tức thời bị đánh gãy.

"Khụ khụ...Tướng quân, chúng ta vẫn là nên nói về quan hệ của Ngũ tử và Sở Tuyết đi."

Những người khác đều thất thời sôi nổi gật đầu tán đồng. Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cho dù mọi người có nói thêm gì đi nữa thì tướng quân cũng như là gió thổi qua tai mà thôi.

"Cũng đúng, tương lai còn dài, ngày khác lại nói với các người chuyện của ta và Vân Vân."

"Khụ khụ..."

Xin lỗi, chúng thần không cần cái gọi là ngày khác này.

"Thanh Mông, sự tình sai ngươi điều tra, thế nào rồi?" Thẩm Ảm vẻ mặt thay đổi, hướng về người ngồi đối diện Trần Hồ, diện mạo có phần cương nghị.

"Hồi bẩm tướng quân, sau khi thần lên Kinh điều tra, Sở Tuyết kia bình thường có nhiều bạn tốt, đặc biệt nhất vẫn là nữ nhi của Giang Gia. Tiểu thư Giang Mộng Nhàn. Hai người cùng nhau gặp gỡ ở Thư Viện Thái Hòa, sau đó thường xuyên gặp gỡ, cùng nhau tới Thính Tuyết Lâu nghe thư uống trà." Thanh Mông nói.

"Thư Viện Thái Hòa? Thính Tuyết Lâu?"

Thẩm Ảm vừa lên Kinh mấy ngày, đối với vài tựu điểm trên hình như không có quá nhiều hiểu biết. Thư Viện Thái Hoà hắn quả thật có từng nghe nói qua, nhưng phần lớn những người tới đây học đều là con cháu của đại quan quý nhân. Cũng không biết có nên cho Thẩm Quân tới thư viện này học tập một phen không?


Ngôn thái phó là người của Thư Viện Thái Hoà, hai người họ quan hệ cũng không tồi, vẫn là nên đến đó bái kiến ông ấy một lần. Thẩm Ảm đầu óc chỉ màng đến việc làm sao có thể khiến Thẩm Quân vui vẻ, muốn Thẩm Quân có thêm kiến thức, muốn nàng đối với tương lai có ý tưởng riêng của mình.

"Uống trà ở nơi gọi là Thính Tuyết Lâu sao? Nơi đó còn có gì đặc biệt?" Thẩm Ảm hỏi.

Thanh Mông giải thích: "Thính Tuyết Lâu chi phí bình thường đều rất cao, người bình thường không vào được, nếu có ý định muốn vào trong nhất định phải ở đại sảnh cùng vài vị văn hào đấu văn."

Thẩm Ảm nghe tới đây đã không còn kiên nhẫn: "Hừ, bọn tiểu thư thiếu gia ở đây thật là rảnh rỗi ăn no không có chuyện làm. Điều tra được chủ nhân của nơi đây là ai chưa?"

"Thất hoàng tử, Thịnh Khiêm."

Thẩm Ảm tâm tình lúc này cũng buông lỏng: "Là hắn ta thì không có gì kỳ quái, bình thường đều chỉ biết vũ văn lộng mặc, không có để ý đến thế tục, càng không màn triều chính. Cùng với Ngũ hoàng tử đúng là hai phái đối lập hoàn toàn."

"Tướng quân, Thính Tuyết Lâu này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận điều tra cho thoả đáng."

Lâm Nguyên kiến nghị nói, trực giác nói cho hắn biết, lần này Thất hoàng tử cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài mà mang lên mình cái mặt nạ không màng phú quý như xưa.

"Ân." Thẩm Ảm trầm ngâm.

Thất hoàng tử trong Kinh luôn có vị trí rất thấp, đối nhân xử thế tuy ôn tồn lễ độ, chẳng lẽ lần này hắn muốn học Ngôn thái phó kia, lấy nhân xử thế, lấy nhu mà chế cương?

Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?

Sở Tuyết nằm liệt giường năm ngày, cuối cùng cũng hạ sốt. Trừ bỏ miệng lưỡi khô khốc, thân hình mệt mỏi thì không có gì đáng ngại.

Sở Tuyết vì muốn Thẩm Quân tin mình, một phần cũng là vì muốn rèn sắt khi còn nóng, nên chỉ âm thầm đem theo tấm thân mệt mỏi, mà tới cửa tìm Thẩm Quân.

Nếu không phải Thẩm Quân đã biết trước kịch bản, thì nàng quả thật bị nàng ta lừa gạt hoàn toàn.

Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau, ở trong phòng của Thẩm Ảm mà tâm sự.

Sở Tuyết hôm nay mặc một thân màu trắng, tố nhã thanh u, cùng với gương mặt tái nhợt, cả người trông giống như một đóa bạch liên...hoa...

"Ta nhiều ngày qua tuy nằm trên giường bệnh, nhưng nghĩ tới cảnh ngươi phải chịu khổ trăm bề, lại nhịn không được khó chịu đau lòng." Sở Tuyết kia lấy tay lau lau khoé mắt.


Thẩm Quân vẫn duy trì trạng thái sống không còn gì luyến tiếc, chua xót nói: "Nếu không phải ở đây gặp gỡ được ngươi, ta còn phải khổ sở hơn nữa. Sở cô nương, ta hy vọng ngươi có thể nhanh lên rời khỏi nơi này, thủ đoạn của Thẩm Ảm so với ngươi nghĩ còn tàn bạo hơn nhiều." Ở trên giường có thể dùng đủ loại tư thế, lăn lộn nàng đến không còn ra người ra ma.

Sở Tuyết lắc đầu, "So với lo lắng cho ta, ngươi vẫn là nên lo cho chính mình thôi. Mấy ngày không gặp, lại ốm hơn một chút, thực sự làm lòng người đau đớn."

Kỳ thật, Sở Tuyết nhìn thấy rất nhiều vệt đỏ trên cổ Thẩm Quân, nhưng không muốn nàng mất mặt nên đành nhịn xuống không nói.

"Ta quen rồi." Thẩm Quân trong mắt lóe ra tia đau lòng vô lực, quanh thân toát ra dáng vẻ tinh thần bị suy sụp nặng nề.

Một nữ tử xinh đẹp như vậy, giờ đây sinh hoạt bị cấm luyến hoàn toàn. Cả người bị áp bức khinh nhục, thật đáng buồn.

Đáng buồn đến phẫn nộ.

Cái gọi là chính nghĩa trong lòng toát ra, Sở Tuyết nói với Thẩm Quân: "Nếu như ngươi tin ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát khỏi đây, ta nhất định dốc hết sức lực để ngươi có được lại tự do."

Thẩm Quân trong mắt loé ra tia kinh ngạc, sau đó giống như tâm đã thành tro tàn, buồn rầu nói: "Ta không có gia đình, hiện giờ chỉ có thể ở đây trú thân, không tính đi ra ngoài, đừng nói đến việc, rời khỏi là không thể."

"Không có gia đình? Chẳng lẽ tên Thẩm Ảm kia hại người nhà mất cửa tan?" Ác ý của Sở Tuyết dành cho Thẩm Ảm lại tăng thêm một bậc.

"Không không không, ngươi đừng nghĩ nhiều." Thẩm Quân vội xua tay: "Chỉ là mẫu thân sau khi nuôi nấng ta nên người, tháng trước đã bệnh nặng không qua khỏi, sau đó ta tới An Châu này, rồi sau đó..."

Sau đó, chuyện thế nào xảy ra, buồn vui hay khổ sở, đều bị Sở Tuyết tự thân vận động, suy diễn ra thành một trò chơi cường đoạt dân nữ nhà lành.

An Châu là địa giới của Thẩm Ảm, hắn muốn cướp người, ai ở đó dám lên tiếng ngăn cản chứ?


"Tên Thẩm Ảm này thật đáng giận." Sở Tuyết nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thiến chết hắn. Làm hắn hảo hảo chuộc tội.

Thẩm Quân trước mặt, đang ở tuổi như hoa như ngọc, sinh hoạt nên vui vẻ thuận lợi mà trưởng thành, ước chừng nàng ta xứng đáng nhận được hạnh phúc gấp trăm ngàn lần.

Chi bằng nàng, sớm tìm cho Thẩm Quân một chỗ dựa tốt?

Sở Tuyết quyết tâm, sau đó lại nói: "Thẩm Quân, ngươi có muốn ra khỏi nơi này, tìm hiểu thế giới không?"

"Ta...Ta đương nhiên là hy vọng có thể."

"Vậy được, ngày mai ta sẽ nói với Thẩm Ảm, cho ngươi cùng với ta rời khỏi Thẩm Phủ, nếu như hắn cự tuyệt, ta sẽ bắt phụ thân tạo áp lực cho hắn. Hắn nếu như cho cha ta mặt mũi, ít nhất lần này cũng phải nhịn mà đáp ứng ta."

Sở Tuyết nói vô cùng chân thành, hai tay nắm chặt tay Thẩm Quân, trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán, có phần nước mắt cuồn cuộn sắp trào.

"Ngươi không cần phải mất công vì ta như thế, chỉ cần tới đây gặp ta, cùng ta trò chuyện, là ta cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi." Âm thanh nàng nghẹn ngào, cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên.

Sở Tuyết à Sở Tuyết...

Ta an nhiên ngồi đây đợi tin tốt của ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận