Đường Tổ Trữ nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, mặt cũng cau lại, cũng không thèm nhìn tới những nội dung đáng lưu tâm trên đó.
Nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy danh thiếp kia liền hoảng sợ: mẫu danh thiếp quen thuộc như danh thiếp mình hay dùng, kiểu mẫu giống nhau như đúc. Cả hai đều là nhân viên cùng công ty.
Dexton Instruments trung tâm Á Châu buôn bán và vận chuyển R&DDept. CEO giám đốc điều hành Jason Lin Lâm Kiệt, trên danh thiếp chỉ có địa chỉ công ty, cùng điện thoại là khác nhau, Lâm Kiệt ở thành S, mà hắn ở thành T.
Tuy rằng khác chi nhánh, nhưng tên này là người lãnh đạo trực tiếp của Đường Tổ Trữ! Hắn nào dám đi tìm người ta báo thù a?! Sớm biết vậy, ngày đó trước hết cùng gã làm một chút, trước đánh gã hai quyền thì mình cũng sảng khoái. . . . . . Sớm biết vậy, hắn tại phố người Hoa của nước Mỹ gia nhập hắc bang, hiện tại tùy tiện chi ít tiền cũng có người sẽ đến giúp hắn báo thù. . .
. . . Ô. . . . . .
Hắn là gặp phải cái vận cứt chó gì đây?! #%&**[email protected]!!! Đây là nỗi khổ do không có người chống lưng sao?
Dexton Instruments chuyên sản xuất các loại thiết bị sản phẩm như mô hình máy bay cỡ lớn, công ty gồm ba mảng trọng yếu: thứ nhất là tiếp thị, thứ hai là phòng R&D nghiên cứu và phát triển sản phẩm, thứ ba là dịch vụ chăm sóc khách hàng. Những bộ phận khác đều là theo này ba bộ phận duy trì chính này. Vừa thấy liền biết rằng công ty lấy khách hàng làm hướng phát triển chính.
RD lại là công ty đại bộ phận thứ hai, Lâm Kiệt thoạt nhìn tuổi thực trẻ, trên dưới không quá ba mươi, thế nào đã là CEO của RD trung tâm vận chuyển buôn bán Á Châu!?
Ai! Không cần phải đoán mò, nhìn xem bộ mặt vô tình của hắn khi chỉnh mình cũng đoán được hắn thế nào để ngồi trên cái vị trí kia, hừ!
Đường Tổ Trữ âm mưu hòng lật tẩy tất cả hành vi của tên kia.
Báo thù!
Hắn chính là một nhân viên bán hàng, làm việc phiên dịch tiếng Anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với nhân viên ngành RD nào. Huống chi RD ở thành S, còn bọn họ việc tiếp thị và dịch vụ khách hàng lại ở thành T, không có nguyên nhân đặc biệt cũng không họp cùng một chỗ, ngay cả tiệc cuối năm của công ty cũng tách ra hai. Này. . . . . . Hắn nên như thế nào. . . . . . Như thế nào để trả thù đây?
Có khi nào người ở công ty không biết hắn là đồng tính?
Có lẽ ta phải đi gửi thư nặc danh tiết lộ hắn là đồng tính, làm cho mọi người khinh bỉ hắn! Làm cho mọi người phỉ nhổ hắn! Ha ha! Làm cho hắn ở công ty ở cũng không được mà đi cũng chẳng xong!
Chỉ có điều, nếu ta làm như vậy, gã ngược lại khắp nơi nói ta có dụng ý xấu bôi bác gã, nói ta bừa bãi theo đuổi người đẹp bị gã ngăn lại ta mới trả thù, đồng nghiệp ở công ty sẽ đối xử với ta thế nào?
Đường Tổ Trữ phiền muộn cào cào một bên tóc rối của mình.
Phiên dịch chính là phiên dịch, suy nghĩ không biết tùy tình hình mà thay đổi. Nghĩ nửa ngày không ra biện pháp thiết thực không phải lỗi của ngươi, Đường Tổ Trữ, mà là ngươi đáng thương. . . . . . A-men!
Đường Tổ Trữ lại không muốn đem việc này nói cho bạn tốt đáng tin cậy của mình, thật sự rất mất mặt! Đi theo đuổi người đẹp ngược lại囧囧囧 bị ăn luôn? Thật sự là mất mặt đến tận trời Tây!
Kỳ thật, Đường Tổ Trữ rời đi khách sạn buổi chiều cùng ngày với Lâm Kiệt, đau đớn ở mông cũng đỡ hơn, điều này làm cho hắn có chút hoài nghi. . . . . . Không thấy heo đi đường cuối cùng cũng nếm qua thịt heo. . . . . . Người hiện đại phải nói như vậy mới đúng! Hắn biết lần đầu tiên 0 bị cái kia XX cũng không thể một cái buổi chiều là có thể khỏi hoàn toàn, đau nhức ít nhất khiến người ta hai ba ngày không thoải mái, đây là nghe bạn bè hắn từng trải qua mới biết. Hơn nữa, nơi đó của Lâm Kiệt lớn như vậy, nếu thực là cái đó, chính hắn không thể có một buổi chiều vô sự . . . . . .
Nhưng làm người ta như nhục nhã như vậy, là nam tử hán thì phải báo thù!
Lâm kiệt ở thành S. . . . . . Việc trả thù rốt cuộc nên tiến hành như thế nào đây. . . . . .
Được rồi! Trước tiên gửi email quấy rối hắn! Làm cho hắn chịu không nổi! Hừ!
( Đào: Trữ Trữ ngốc, một chút sáng kiến cũng không có! )
※※※ Lâm Kiệt mỗi ngày đi làm đều có thói quen kiểm tra email trước, bởi vì có rất nhiều công việc, từ các nơi trên thế giới gửi mail đến, ngay cả đơn đặt hàng cũng vậy.
Tất cả thư tín, người gửi từ đơn vị khác nhau, gã phân loại theo người nhận mà cho vào thư mục riêng, nhưng giữa đống thư vẫn là có một số thư không thể phân loại được.
Thư gửi hôm nay cũng bình thường như mọi ngày, không hề có bức thư nào bị xen lẫn. Có một phong không biết từ đâu gửi đến, ý nghĩa chính của những chữ đen thô to táo bạo kia khiêu khích Lâm Kiệt: Tử Biến Thái!
Lâm Kiệt đầu tiên sửng sốt.
Nếu là trước đây, gã không gặp phải sự kiện kia cùng Đường Tổ Trữ, mọi thư tín lai lịch vừa không rõ ràng vừa không đáng giá đều bị gã hướng thùng rác trực tiếp vứt bỏ như nhau, nhưng sau sự kiện kia, loại này thư tín làm Lâm Kiệt nhớ tới, rất có thể là con dê nhỏ không hề bị ăn tươi gửi tới. Ngẫm lại không khỏi nhíu mày, ngày đó gã thật sự rất hy sinh . . . . . . Làm cho người ta thích như vậy để làm chi? Tuy rằng A Trữ van cầu xin tha cùng dáng vẻ cao trào thực mê người làm cho người ta đui mù con mắt . . . . . . Uy! Lâm kiệt! Bình tĩnh!
Lắc lắc đầu, xua đuổi bộ dáng cao trào của A Trữ ra khỏi đầu. Lâm Kiệt hứng thú dạt dào mở thư.
Nội dung thư từ trên đi xuống là ba chữ to “Tử” “Biến” “Thái”, từng chữ lớn chiếm cả màn hình, chữ “tử” từ rất nhiều chữ nhỏ hợp lại thành, cũng như thế, hai chữ lớn “biến thái” bằng màn hình cũng từ hai chữ “biến” và “thái” hợp lại thành.
Chỗ người gửi lại kí tên “Nổi danh không triệt để”, điểm bắt đầu nội dung nổi danh không triệt để, phát hiện tài khoản kia đúng là có tên của công ty mình ở cuối trong địa chỉ hòm thư: tang. [email protected] 囧囧囧. Lâm Kiệt thiếu chút nữa cười phá lên, Đường Tổ Trữ nguyên lai là nhân viên của công ty bọn họ ư? Này ngu ngốc a! Đây là cái hắn gọi là trả thù sao? Như thế nào mà lại ngốc vậy, ngốc đến sử dụng tên công ty ai cũng biết mà gửi thư nặc danh cho hắn, lại còn nổi danh không triệt để! Sao lại không tự tạo một hòm thư công cộng mới a? Tùy tiện liền đem danh tính của mình tiết lộ, chẳng lẽ không sợ gã tìm ra cửa?
Này là thư gửi cho gã, không có bản sao gửi cho người khác, cũng không xuất hiện đồng thời địa chỉ thư của người khác, không có bản sao ẩn, Lâm Kiệt nhìn cũng không ra, bất quá cho dù có, trên lá thư này chỉ có ba chữ cực đại, cũng chưa nói tử biến thái là ai, nhận được thư này sẽ mắng chết A Trữ đi. . . . . .
Loại báo thù này. . . . . . Có phải là quá trẻ con không, A Trữ?
Với tâm trạng vui vẻ, xem hết những bức thư khác, còn đem những thư tín công việc đóng dấu đi ra sau, Lâm Kiệt khoái trá mà bắt tay vào công việc.
Ngày thường làm việc với giám đốc Lâm lạnh lùng, nhưng hôm nay lại vui vẻ khiến toàn bộ nhân viên cấp dưới cảm thấy không rét mà run