Sắc Màu Quân Nhân

Cảnh giới của lầu Liên Hạo Đông ở được nới lỏng, không có chiến sĩ đứng gác nhưng có thể có người gác dưới chỗ binh sĩ hạt giống canh gác, đi xuống thế nào là một vấn đề. Còn phải tránh cả tuần tra ban đêm duy trì trật tự, sau đó mới có thể lên tới chỗ khu ở của sĩ quan của Liên Hạo Đông. Lúc lên lầu có tiếng vang quá lớn, cách tốt nhất là leo tường, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của bọn họ là leo núi hoặc là leo tường bằng thang.

Bọn họ leo lên dưới bệ cửa sổ như con mèo, nhìn hai đội tuần tra duy trì trật tự đi qua, lập tức hành động. Bọn họ muốn trước khi đội tuần tra thứ hai tới thì nhảy xuống lầu, tránh khỏi lính gác, sau đó d'đ'l'q'đ xông qua bằng tốc độ nhanh hơn, leo lên tầng bốn Liên Hạo Đông ở.

Ở đây bất kể là khu nhà ở của thủ trưởng hay là ký túc xá của binh sĩ cũng đều là mặt hướng về hành lang dài. Một mặt là để dễ tập hợp, mặt khác là cũng để dễ phơi quần áo. Cho nên nguyên nhân Liên Hạo Đông sợ bị nghe tường là đây. Hành lang dài dằng dặc có thể chứa được rất nhiều người.

Mười mấy binh sĩ hạt giống lần lượt bò lên tầng bốn như kiến bò lên dây leo, đạp bệ cửa sổ, vô cùng cẩn thận. Thắt lưng cong như mèo đi ban đêm, một người tiếp theo một người, vô cùng có trật tự, dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên thành công nhanh nhất là mục đích của bọn họ.

Từng gặp Spider Man chưa? Bây giờ những người này là một đám Spider Man ngoài thực tế, tay chân như xúc tu động vật, bò, bò, bò, nhảy lên. Chỉ lát sau toàn bộ mấy người bọn họ đã nhảy tới ngoài cửa phòng Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông đã tắm xong. Anh vừa lừa được Trần Hiểu Sắt để kỳ lưng giúp anh. Lúc đó anh làm thế nào? Lúc toàn thân anh ướt nhẹp đi vào phòng ngủ, định lên giường thì bị cô ngăn lại, hỏi: "Sao anh không lau đi? Anh nhìn xem, toàn là nước."

Liên Hạo Đông nói: "Ở đây anh luôn như vậy. Em quen là được thôi." Quan trọng là Trần Hiểu Sắt người ta đã tắm xong, bôi kem dưỡng da. Lúc anh lên giường thì nhất định là muốn ôm người ta ngủ. Ướt nhẹp như vậy đáng ghét biết bao nhiêu. Cô đành phải chủ động lau giúp anh. Anh vuốt đầu người ta, nhắm mắt lại, hưởng thụ một cách khoan khoái.

Lúc Trần Hiểu Sắt lau lão nhị của anh thì nhéo mạnh. Anh hít một hơi, nắm chặt cằm người ta, nói: "Bóp nữa thì tối nay sẽ để nó thăm hỏi em đấy."

Trần Hiểu Sắt nũng nịu mắng một câu mang tính phản bác: "Không biết xấu hổ."

Những người gần nhất trên ban công che miệng cười trộm. Người phía sau không thấy được, thấy người phía trước cười thì hỏi: "Bọn họ nói gì vậy? Có phải hôn rồi không?"

Người phía sau nữa hỏi: "Đang hôn có phải không? Đã làm gì chưa?"


Vị ở xa nhất hỏi: "Đang làm đúng không? Để tôi xem xem. Tôi đổi vị trí một chút." Vì vậy lại chuyển từ phần đuôi xa nhất lên đầu tiên.

Liên Hạo Đông cảnh giác như mèo như cảm giác được gì đó. Anh bỗng che miệng Trần Hiểu Sắt đề phòng cô lên tiếng, sau đó ôm lấy cô chuyển sang bên tường như gió lốc, đưa tay tắt đèn lớn trên đầu.

Lập tức trong phòng tối đen như mực.

Những binh sĩ nhóc con ngoài kia thấy đèn tắt thì lập tức cho ra hai kết luận. Thứ nhất: Bị phát hiện rồi. Thứ hai: Bên trong sắp làm. Không hổ là binh sĩ đã được huấn luyện cẩn thận, vào thời khắc mấu chốt này mà vẫn phân tích vấn đề rõ ràng như vậy.

Liên Hạo Đông nói bên tai Trần Hiểu Sắt: "Đừng lên tiếng, bên ngoài có người."

Trần Hiểu Sắt sợ hết hồn, căng thẳng tới mức không đi được, ôm eo Liên Hạo Đông thật chặt, nói: "Hả? Ai? Là trộm à?"

Khóe môi Liên Hạo Đông nhếch lên, nói: "Một đám bí đỏ thiếu gọt mà thôi."

Người bên ngoài đợi chừng 20 giây, phát hiện bên trong không có bất cứ động tĩnh gì cũng biết là hỏng rồi, vội vàng ra dấu lui về phía sau. Bọn họ lại né qua nhóm tuần tra, trở về từ đường cũ, lén lén lút lút vừa đi vừa núp, tới lúc tránh được nhóm tuần tra là tốt rồi. Bây giờ muốn tránh Liên Hạo Đông thì vất vả ôi vất vả.

Khoảnh khắc người đầu tiên bò tới lầu hai, một luồng ánh sáng mạnh quét tới, nguồn sáng xuất phát từ một vị thủ trưởng đang mặc áo ba lỗ đen, quần sọc cỡ số 8 đang ngồi xổm trên lan can tầng cao nhất. Anh cầm đèn pin quét một lượt khắp bọn họ, hỏi: "Dễ nghe không?"

Một binh sĩ nói: "Dễ nghe..." Chưa nói xong thì bị một binh sĩ khác đá một cước.


Liên Hạo Đông không biết xấu hổ, đi tới trước mặt binh sĩ nói dễ nghe đó, nói: "Nói cho tôi biết, tiêu chuẩn dễ nghe là gì?"

Binh sĩ hạt giống bị dọa sợ tới mức lập tức im miệng. Chừng mười người đứng đó, vò đầu cũng có, gãi tai cũng có nhưng hơn một nửa là buồn bực. Bọn họ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, chỉ tránh nhóm tuần tra chậm một chút mà lại mất đi thiên thời địa lợi? Tốc độ của Liên Hạo Đông d.đ.l.q.đ là bao nhiêu? Phải nói anh cũng đã ba mươi mốt tuổi, mà bọn họ mới hai mươi mấy tuổi, thể lực và tinh lực cũng mạnh hơn anh, sao cuối cùng lại bị bắt chứ? Không thể nào.

Thật ra thì câu nói đàn ông ba mươi như một đóa hoa vẫn rất có lý. Đàn ông ba mươi tuổi kinh nghiệm phong phú, thể lực vào thời kỳ đỉnh cao, làm chuyện gì cũng không còn xúc động như ban đầu mà là phát triển theo mức độ kỹ thuật, chú ý là tinh, chuẩn, tàn nhẫn. Bọn nhóc binh sĩ này thua bởi tay Liên Hạo Đông thì không tính là mất thể diện.

Năm đó lúc Liên Hạo Đông xưng vương thì bọn binh sĩ nhãi con này còn đi cầu chưa biết chùi đít đâu. Đây chính là khoảng cách. Hơn nữa cũng như sinh hoạt tình dục. Đàn ông hai mươi tuổi thì chỉ hai phút đã bắn, đàn ông ba mươi tuổi có kém mấy đi nữa thì cũng có thể nghẹn tới hai mươi phút cho nên đây chính là tăng vọt về chất.

Việc này kết luận, tính phúc của Trần Hiểu Sắt là có khoa học.

"Nghiêm!" Liên Hạo Đông hô to.

Những ngày này bụp bụp đứng thành một hàng, rất chỉnh tề, đầu cũng giống nhau. Lien Hạo Đông lại hô: "Điểm số!" Từ một tới mười một, tổng cộng mười một bí đỏ thiếu gọt. Liên Hạo Đông chắp tay, nhìn bọn họ một lượt, đi quanh bọn họ hai vòng một cách tiêu sái, dùng đèn trong tay chỉ vào một người, nói: "Nói, là ý kiến của ai?"

Không ai trong mấy người này lên tiếng.

Liên Hạo Đông chắp tay sau lưng, khẽ nói: "Miệng rất kín." Anh quay người, rống lớn: "Tất cả chạy việt dã 10km..." Anh đã ngắm thấy một bóng dáng xinh đẹp hiện ra dưới lầu, giọng nhỏ đi chút, bổ sung: "Bắt đầu bây giờ."


Nói thật, trừng phạt của anh với bọn họ bây giờ đã nhẹ rất nhiều. Nếu đặt trước một cuộc thi đấu tuyển chọn thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, đây không phải là giữ vợ mà cố gắng hết sức thể hiện mặt dịu dàng của mình. Không phạt các cậu đeo vật năng chạy đã coi như nhẹ rồi.

Lúc mười mấy binh sĩ hạt giống đi còn lén liếc Trần Hiểu Sắt. Đương nhiên cô cũng liếc trộm những binh sĩ lqđ này một chút, trẻ tuổi đầy sức sống. Đàn ông đẹp có rất nhiều loại, có loại vẻ đẹp cương nghị như Liên Hạo Đông, cũng có vẻ đẹp phóng khoáng như Tống Á. Binh sĩ trẻ tuổi như thế này thì sao? Là vẻ đẹp thanh xuân.

Liên Hạo Đông hừ khẽ một tiếng, cảnh cáo vợ mình rằng đàn ông nhà em mới là đẹp trai nhất, đừng có nhìn loạn. Cô lập tức động lòng trắc ẩn, vội vàng tiêu sái đi tới bên cạnh Liên Hạo Đông, nói: "Không bằng đừng trừng phạt bọn họ. Đã trễ thế này, anh không sợ bọn họ gặp phải kẻ xấu à?"

Gặp kẻ xấu? Trời ạ, kẻ xấu sợ gặp bọn họ mới đúng. Kẻ xấu ở đây đều gọi những người này là quân phỉ, bởi vì bọn chúng không chọc nổi mà chỉ có thể lẩn trốn.

Lúc những binh sĩ hạt giống này chạy hình như nghe được Trần Hiểu Sắt xin tha cho bọn họ nhưng lý do cầu xin quá...quá giống tình thương của mẹ. Liên Hạo Đông đi tới, nói với Trần Hiểu Sắt: "Về nhanh đi, em có biết bây giờ có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình chằm chằm không?"

Cô cười khẽ: "Chẳng phải anh cũng là một trong số đó à?"

Liên Hạo Đông lắc đầu, bỗng xoay người, dùng đèn pin quét qua ký túc xá trước mặt, trên mỗi cửa sổ đều có bảy tám cái đầu. Thấy ánh đèn soi lên, đầu những người này bỗng biến mất không tăm không tích. Hai vợ chồng còn có thể nghe được tiếng leo lên giường sắt lạch cạch.

Liên Hạo Đông cầm còi trong tay, huýt một tiếng bén nhọn chói tai. Đây là anh đang ra lệnh tập họp khẩn cấp.

Tất cả người trong hai tòa nhà sôi trào. Bất kể có vào giúp vui hay không, lần này đều xui xẻo theo. Không có cách nào, dù sao cũng có vài binh sĩ khiến người ta đau đầu thích gây chuyện. Trần Hiểu Sắt vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn. Cô chưa từng thấy cảnh tượng này, thật mẹ nó y như nằm mơ giữa ban ngày.

Không tới hai phút, mọi người đã tập hợp xong. Nhớ tới sấm giật vừa rồi thật là hơi sợ. Huấn luyện mấy trăm người thật sự có thể nó là đồ sộ. Người trên tầng hai gần như là nhảy thẳng xuống hết, nhanh nhẹn mà còn nhanh chóng. Trên người đeo ba lô to cũng không ảnh hưởng tới tốc độ.

Lien Hạo Đông nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là hai giờ khuya, bầy bí đỏ vừa chạy đi hẳn đã lao ra khỏi trụ sở. Hơn nửa đêm bị hành hạ qua lại, những người này đã thành quen, tinh thần mọi người vẫn d-đ-l-q-đ phấn chấn như cũ. Anh lại ra lệnh lần nữa: "Các cậu nhìn đủ chưa? Không sao, sau này có thể sẽ được nhìn. Tôi thì sao? Bây giờ hơi mệt, các cậu giải sầu cho tôi đi. Chạy việt dã 15km cho tôi, sao?"

Người vừa chủ động phóng ra chỉ phạt 10km, sao bọn họ phải chạy 15km? Luôn có người không phục lệnh, giơ tay: "Báo cáo!"


Liên Hạo Đông nói: "Nói!"

"Vì sao bọn tôi phải chạy nhiều hơn 5km?"

Anh cười khẽ: "Bởi vì tôi thích." Nói xong câu đó, anh lại nói thêm một câu: "Biết mà không báo là vi phạm quân kỷ, kháng lệnh không tuân là chống lại quân lệnh."

Cấp dưới không dám nói một câu nào. Bọn họ biết mình nói gì cũng sai. nếu nói ra đồng lõa và chủ mưu cũng phải chạy, bởi vì bán đứng đồng đội càng làm anh tức giận. Trong khi huấn luyện vòng thứ hai có một đồng đội vì ích kỷ, không suy nghĩ cho một đồng đội khác mà bị Liên Hạo Đông đá thẳng về quê.

Đồng đội đoàn kết, hy sinh, dâng hiến, đây đều là yêu cầu cơ bản nhất khi làm quân nhân. Tiêu chuẩn này cũng không đạt thì cậu có tư cách gì bước vào đội đặc chiến vây cá mập? Với đội đặc chiến lên thác xuống ghềnh này thì quan trọng nhất là tác chiến tập thể.

Vậy vẫn còn khá hăng hái, Trần Hiểu Sắt há hốc miệng đứng sóng vai với Liên Hạo Đông nhìn đám người rời đi.

Cuối cùng đã đuổi sạch những người này đi. Anh quay lại nhìn vợ đang ngốc nghếch, cười nói: "Vợ, lên giường chờ anh đi, lát nữa anh sẽ tới."

Chẳng lẽ anh còn định đi tìm ai?

Liên Hạo Đông tới phòng quan sát lính gác đêm nay, nói với chiến sĩ đứng gác: "Cậu cũng nên biết phải làm gì?"

Vừa hay người trực tối nay là Kim Thiểu Dương mà Liên Hạo Đông đặc biệt không vừa mắt. Cậu ta bình tĩnh nói: "Tự nguyện chịu phạt."

Liên Hạo Đông vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Coi như cậu thức thời! Đi đi, 25km."

Mẹ kiếp! Vì sao tới chỗ cậu ta lại tăng thêm sức nặng? Cậu ra không phục, lập tức bắt đầu bệnh nghề nghiệp của binh sĩ đau đầu, nhìn Liên Hạo Đông hằm hằm, có vẻ như rất muốn ra tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận