Sắc Máu


Hôm nay là một ngày đặc biệt với Điệp. Bởi lẽ hôm nay cô sẽ được tháo băng. Khuôn mặt cô đã mong chờ từ lâu. Neul nhảy chân sáo rẽ qua hàng hoa mua bó hoa chúc mừng Điệp. Thấy cậu cứ hớn ha hớn hở hít hít ngửi ngửi mấy bông hoa cô chủ bán hàng phì cười:
- Chọn hoa cho bạn gái hả anh chàng điển trai?
- Dạ ờ không ạ. Chỉ là một người bạn bình thường thôi ạ....
Neul gãi gãi đầu cười trừ. Cô bán hàng khẽ nhấc một bó hoa đã gói sẵn lên trao cho Neul dặn dò:
- Mang cái này đi mà tặng người ta. Không phải xấu hổ.
- Nhưng...nhưng..
Neul nhìn bó hoa mà đến choáng với cô bán hàng. Nó ( tức bó hoa ạ) to khủng khiếp, lại còn toàn hoa hồng là hoa hồng nữa chứ. Tình hình nếu mà đem đi tặng có khi nào bị hiểu lầm. Cậu muốn thanh minh mà không thể nói được. Cô bán hàng cứ liến thoắng:
- Tôi chả hiểu thế hệ trẻ các cậu nghĩ gì nữa. Mua có một bó hoa tặng bạn gái mà cũng phân vân...
- Nhưng..._ mặc dù mặt nhăn như cái bị song Neul vẫn phải đồng ý_ vâng được rồi. Cháu mua bó này. Bao nhiêu tiền cô?
- Ờ hờ cậu đúng là người yêu lí tưởng đấy ( vừa chê xong thấy người ta bảo mua là thế đấy) Tôi lấy rẻ thôi. Ba ngàn Won
- What? bó hoa thế này mà những ba ngàn?
- Cậu muốn chứng tỏ tình yêu của mình dành cho cô ấy thì bỏ ra ba ngàn có thấm thoát gì. Nhỉ
Neul mặt nhăn như cái bị rách, xót xa đưa tay vào túi móc ra 3000 đưa cho cô chủ quán hoa. Nhận được tiền cô ta sáng mắt lên chào mời đon đả:
- Lần sau mua hoa cho người yêu nhớ ghé quán cô nhé!!
Neul quay đầu thở dài " ôi 3000 Won của tôi
~ "
Trong lúc này Điệp đã được tháo băng. Và cô như không tin vào gương rằng cô gái trong gương là chính cô. Bất giác Điệp khẽ đưa tay chạm lên mặt. Bác sỹ Kang cười:
- Tôi cũng không thể tin được phẫu thuật lại thành công đến vậy đâu. Chúc mừng cô.
- Cảm ơn bác sỹ.
Điệp cúi đầu lịch thiệp. Bác sỹ Kang dặn dò vài điều rồi rảo bước ra ngoài. Điệp cảm thấy mình thật khác. Cô bước xuống giường ra ngồi cạnh cửa sổ. Khuôn mặt mới này khiến chính cô còn không nhận ra mình. Cô đưa mắt nhìn xa xăm
Theo thói quen Neul mở cửa mà chẳng gõ cửa gì cả. Cậu nheo mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ. Có lẽ tại ánh nắng đang chiếu vào nên cậu nhìn không được rõ. Neul khẽ lên tiếng:
- Điệp à?
Cô gái kia nghe thấy tiếng gọi quay lại và " thình thịch thình thịch..." vẻ đẹp của cô đã khiến tim ai đó loạn nhịp. Neul như sững lại trong giây lát. Điệp nở nụ cười thiên thần đến bên cậu:
- Chào anh, Neul
Khẽ nuốt nước bọt, Neul đưa một tay giữ ngực trái, tay còn lại đưa bó hoa cho Điệp:
- Chúc mừng cô đã bình phục.
- Hoa đẹp quá. Cảm ơn anh
Điệp đỡ lấy bó hoa hít hà. Neul nghĩ thầm: " Kể ra 3000 won cũng đáng mà "
Khuôn mặt của Điệp bây giờ phải tả như thế nào nhỉ. Chỉ biết nó đẹp và trong sáng như một thiên thần vậy. Nói không ngoa chứ trông bây giờ Điệp còn đẹp hơn cả trước đây. Công nghệ làm đẹp của Hàn Quốc thật đáng nể.
Neul thu dọn tư trang hộ Điệp để đón cô xuất viện. Cậu đề nghị:
- Hay hôm nay chúng ta đi ăn cái gì đó mừng cô đã xuất viện đi.
- Kim chi kim chi. Tôi chưa bao giờ được ăn kim chi ở ngay tại Hàn Quốc cả.
Điệp reo lên khe khẽ như một đứa trẻ. Neul chỉ cười.
Vài giờ sau tại quán ăn kim chi,...
- Áu ui cay cay cay cay quá đi mất.
Điệp phồng mồm trợn má suýt xoa khiến Neul phì cười :
- Không ăn được thì thôi nhé. Chúng ta đi ăn cái khác....
- Phù...phù không không....tôi thích như thế này.... áu ui cay cay cay cay......
Neul không nói thêm gì chỉ tủm tỉm nhìn Điệp ăn. Mọi người trong quán cứ quay lại nhìn " cặp tình nhân" ồn ào nọ và thì thầm:
-" trông đẹp đôi thật. Cứ như công chúa với hoàng tử ấy"
Điệp vì mải ăn nên không nghe thấy gì cả. Còn Neul thì khác, cậu nghe thấy nhưng cũng không nói gì cả. Chỉ mỉm cười..
Ăn một lúc Điệp mới ngẩng lên lên suýt xoa:
- Lúc đầu ăn thì thấy cay không chịu được nhưng càng ăn lại càng thấy ngon dữ dội...hèn chi mà Kim Chi nổi tiếng đến vậy...ngon quá đi mất...
- Có ăn nữa không để tôi gọi cho thêm suất nữa.
- Thôi thôi, ăn nữa chắc tôi vỡ bụng ra mất
Điệp xua tay rối rít. Neul ra quầy thanh toán và họ cùng rảo bước. Neul chợt nảy ra ý tưởng:
- Ê ăn kem không? Ăn Kimchi nóng xong ăn kem cho hạ nhiệt. Tôi cá là cô cũng sẽ chết mê chết mệt với món kem của chúng tôi à coi.
Điệp nghe thấy vậy đã hớn hở ra mặt:
- Đồng ý đồng ý...
( Thật không ngờ bà cô này nhỏ con mà ăn lắm dữ _ lời t/g thôi nha ) Bọn họ rẽ vào công viên quốc gia và ăn kem. Từng miếng kem mát lạnh, ngọt ngào trôi tuột xuống cổ họng khiến Điệp reo lên thích thú. Đã lâu lắm rồi Điệp mới lấy lại cảm giác hưng phấn như vậy. Có lẽ cảm giác này sẽ không còn kéo dài lâu nữa vì cô sắp phải đón chào một việc kinh hoàng nữa. Chuyện đó là gì?
Dạo này nhà Điệp đang sa sút hơn hẳn. Bố mẹ Điệp phải bán cả nhà để trả nợ. Những ông chủ lớn thân quen trước đây đều quay lưng hết. Họ không những không quan tâm mà còn đến để đòi những khoản nợ rất ư là trời ơi đâu đâu. Làm bố mẹ Điệp lâm vào cảnh khốn đốn. Nhà Giao mặc dù trước có giao thiệp khá tốt song kể từ khi ông Minh_ bố Giao đồng thời là chủ tịch tập đoàn Giản Minh đã bán đứng bạn thì cũng không còn liên lạc gì. Bố mẹ Điệp buồn nhiều hơn là giận. Bao nhiêu năm chơi với nhau mà còn bán đứng nhau. Nhưng cú sốc này đối với họ chưa phải là tất cả. Khi nghe tin con gái mình là nghi can giết người bố mẹ Điệp như gục hẳn. Mẹ Điệp nằm liệt tại viện. Bố Điệp thì thỉnh thoảng lại bị triệu tập lên đồn cảnh sát để truy vấn. Cuộc sống của họ như đi dần vào bóng tối.
May mắn sao, khi biết công ty Hải Đăng là công ty nhà Điệp, Tazzan đã tìm tới tận nơi và giúp đỡ họ. Khi nghe tin Điệp bị oan và đang được điều tra vụ án này cùng cậu thì cả bố và mẹ Điệp đều rất vui mừng. Họ nói muốn gặp con nhưng Tazzan đã từ chối với lý do không muốn bất cứ ai gặp nguy hiểm. Bởi lẽ kẻ đứng đằng sau *** hại Điệp là một kẻ vô cùng tàn ác. Hắn sẵn sàng giết người bịt đầu mối. Thông qua bố mẹ Điệp, Tazzan cũng biết được chủ tịch công ty Giản Minh_ công ty đã bán cổ phần cho công ty cậu_ chính là bố của người bạn thân nhất của Điệp. Cậu trở về văn phòng tìm hiểu về cô gái đó( bạn thân của Điệp). Theo thông tin cậu nhận được thì cô bạn thân của Điệp tên Quỳnh Giao, khá xinh xắn, hiền lành tốt bụng, chơi thân với Điệp từ hồi cấp 2, ....
Cậu không tìm ra một lý do thỏa đáng cho việc này. Chả lẽ là vì người con trai có tên Duy? không đủ động cơ. Vả lại Giao không có nhiều thù hằn với Điệp như vậy. Trái lại, cô ta lại rất tốt với Điệp. Chỉ có điều từ khi Điệp xảy ra chuyện và bỏ đi lại không còn thân thiết lắm. Chẳng lẽ cô ta đang đóng kịch. Nhưng chỉ vì Duy ư? Những câu hỏi kia cứ xoáy sâu vào tâm trí Tazzan. Cậu bóp trán " đau đầu quá đi mất " Chợt chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Cậu mở máy một cách uể oải:
- " A lô..."
- " A lô Tazzan hả? Tui nè..."
Một giọng con gái vang lên lanh lảnh. Như một liều thuốc tỉnh, mắt Tazzan sáng lên:
-" Điệp hả?"
- " Yep, tui chứ ai. hì hì. Tôi ra viện rồi. Khỏe hơn rùi và còn rất vui nữa. Mặc dù tôi muốn gọi cho cậu nhưng mà Neul bảo cậu đang bận làm gì đó nên...."
-" ờ ( cái tên Neul này, mình có bận chi đâu mà dám...) Mà nghe giọng cô có vẻ ổn hơn trước rất nhiều rồi "
- " Tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc tôi đã có cách nghĩ mới hơn về mọi chuyện thôi. Nhờ công của Neul đấy. Cậu ta đã khuyên tôi rất nhiều, và khiến tôi vui lên nhiều"
- " Hừ ( lại Neul à.... ) Tôi không rảnh để nghe cô tâng bốc cậu ta đâu nhé ( t/g: uầy uầy uầy, ghen ùi ghen ùi )
-" ơ hay sao anh lại nổi đóa lên với tôi? À, trong thời gian tôi đi anh đã điều tra được thêm gì chưa?"
- " Tưởng trong đầu cô không còn gì khác ngoài Neul ( t/g : cái lão này ghen ùi ghen ùi ) "
- " anh nói gì chứ? " _ giọng Điệp đã có vẻ bực bội.
Tazzan tỉnh bơ:
- " Tôi có nói gì đâu. Mà cô muốn biết tôi điều tra đến đâu rồi mà. Sao cứ vặn vẹo tôi thế? có muốn nghe không? "
- " dĩ nhiên_quay ra lẩm bẩm_cái lão Tazzan chết toi. tôi mà về thì anh chít với tôi..."
- " Cô nói gì tôi? ( già mà nghe tinh dữ_ suy nghĩ của Điệp )
-" Đâu đâu có chi, mà anh kể luôn đi. Cứ câu tiền của tôi. Anh biết thừa là gọi ra nước ngoài cước phí rất đắt lại còn..."
- " Cô cứ liệu mà ăn nói. Tôi.....~ bla bla bla
"
Kết quả của cuộc điện thoại hỏi thăm tin tức của Điệp là nghe Tazzan xả xì trét. Sau một hồi bị tra tấn bởi cái volume từ Tazzan, Điệp tức tối tắt máy. Neul thấy vậy chỉ tủm tỉm:
- Anh ta có giúp được gì không?
- Giúp cái gì chứ? Nãy giờ tôi như cái bao cát để anh ta trút giận ấy.
- Thôi. Cô giận anh ta làm gì. Chắc do mệt quá nên anh ta như vậy thôi.
Neul an ủi. Cách đó hai múi giờ, tại Việt Nam,...
- Hừ hừ cô được lắm. Dám tắt máy của tôi à? Về rồi thì biết tay tôi.
Tình hình là cực kì nghiêm trọng. Hai ngọn hỏa diệm sơn đang bốc lên cao ngút. Trong lúc bực mình, Điệp sút luôn viên đá nhỏ dưới chân. Cái này người ta gọi là giận cá chém lung tung đây mà. Không ngờ cú sút này của cô lại làm một người bị thương. Nghe tiếng kêu bên hàng rào bên cạnh Điệp mới tá hỏa. Ai dè trong công viên nhỏ xinh này mà cũng lắm người thế. ( Xin chú thích với bà con là Điệp đang cùng Neul đi trong công viên quốc gia cơ đấy ạ. Chẳng qua là Điệp vì sút đá vào người ta nên ngụy biện vậy thôi ) Cô vội cùng Neul chạy qua bên người bị đá văng trúng để xin lỗi. Nhưng vừa chạy sang đỡ được người kia dậy thì Điệp giật mình. Đứng trước mặt cô chẳng phải là Duy hay sao. Cô sững lại và ngỡ mình đang mơ. Không, cô không mơ. Duy đang đứng trước mặt cô. Rõ ràng và chân thực. Điệp cứ sững lại mà không nói được lời nào. Neul thấy lạ nhưng cũng không nói gì. Duy càng cảm thấy khác lạ hơn. Cậu bỗng cảm thấy rạo rực khi đứng trước người con gái lạ này. Cậu cố tìm lại trong phần ký ức bị mất kia nhưng không thể. Cậu cũng cứ trân trân nhìn Điệp cho tới khi...
- Anh Duy, anh mua kem gì mà lâu thế?
Giọng Giao lại gần khiến Điệp giật mình. Cô vội núp sau Neul. Cô quên mất là mình đã được thay đổi diện mạo mới. Dù có nhìn thấy chưa chắc Giao đã nhận ra. Khi nhìn thấy người lạ Giao kéo kéo áo Duy:
- Đây là....
- À, tôi là Neul. Bạn gái tôi.._ cậu lôi Điệp đang nép sau lưng mình ra _ đã vô tình sút viên đá vào chân cậu này nên chúng tôi qua để xin lỗi.
Nét mặt Giao dãn ra:
- À ra vậy. Không sao đâu. Mà anh có cô bạn gái xinh quá. Cứ như là thiên thần ý.
- Cảm ơn cô đã khen. Thôi nếu anh bạn cô không sao thì tôi xin phép đi trước.
Nói rồi, Neul dẫn Điệp đi tiếp. Cậu nhận ra nét mặt Điệp có gì đó không bình thường, lại cộng thêm việc cô đang nắm chặt lấy tay cậu nữa. Khi Điệp cùng Neul vừa rảo bước đi, Giao kéo tay Duy:
- Họ đẹp đôi nhỉ? Chả khác gì các cặp Idol của Hàn cả. Mà anh đang nghĩ gì mà cứ ngẩn người ra thế? Hay là bị cô ấy hớp hồn rồi?
Giao ra vẻ giận dỗi. Duy vội dỗ dành:
- Thôi cho anh xin lỗi. Chỉ là anh có cảm giác rất lạ khi nhìn thấy cô gái đó.
- Lại nói không bị hớp hồn nữa...
Giao hậm hực bỏ đi. Duy vội chạy theo thanh minh. Cạnh đó, Điệp đang núp cạnh một gốc cây nhìn theo. Cô khẽ thở dài. Neul đặt tay lên vai cô hỏi:
- Cô quen hai người đó à?
- Tôi không muốn nói về chuyện này. Chúng ta về thôi...
Điệp giấu ánh mắt dưới hàng mi rồi quay lưng rảo bước. Neul nắm chặt hai tấm vé đi xem xiếc lại " Tại sao em lại không thể nói điều đó với tôi? Tại sao lại là Tazzan? "
Cả hai người_ mỗi người một dòng tâm sự khác nhau cứ miên man với dòng suy nghĩ của riêng mình. Hình ảnh của Duy và Giao lại choán lấy tâm trí Điệp khiến cô không còn tâm trạng đâu để ý tới những thứ xung quanh nữa. Còn Neul, chẳng hiểu vì sao cậu lại cảm thấy quý mến Điệp lạ thường khi mỗi ngày ở bên cô. Cậu thừa nhận có lẽ đó chính là tình yêu sét đánh mà người ta thường nói. Cậu cũng muốn quan tâm cô như Tazzan nhưng sao mỗi lần cậu muốn làm điều đó thì Điệp luôn lảng tránh cậu. Cả hai cứ chìm trong mối suy tư của riêng mình như vậy...
Ở đâu đó bên ngoài biên giới Hàn Quốc, có một người thanh niên cũng đang lo lắng không kém. Không ai khác người đó chính là Tazzan. Cậu chắp tay trước ngực ra cạnh cửa sổ ngắm trời mây, lòng đầy ắp tâm sự. " Tại sao em lại luôn miệng nhắc tới Neul mà không hỏi thăm tôi lấy một lời? tôi phải làm gì để giữ được em khi em đang ở bên người khác? Không biết có phải định mệnh không nhưng từ khi cứu em từ khu rừng đó tôi đã nhận ra em chính là một nửa của cuộc đời tôi. Tôi sẽ không để ai cướp em đi đâu"
Kể từ giờ phút này, Điệp lại còn bắt đầu phải đối mặt với mối tình tay ba giữa hai người là Neul và Tazzan. Liệu cô sẽ chọn ai đây?
Tập này chưa hết đâu, vẫn còn nữa đây nè Trong bóng tối người con gái bí ẩn khẽ lắc nhẹ ly voska rồi ra lệnh :
- " Hình như bố mẹ con nhãi đó lại sống bình yên rồi hả?"
- Dạ vâng...
-" Tôi không thích những cảnh yên vui"
- Dạ, tôi hiểu rồi. Cô chủ cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ xử thật gọn.
Một âm mưu đáng sợ lại được vạch ra. Liệu bố mẹ của Điệp có bị chúng làm hại không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui