hận được tin Giao lao ngay đến bệnh viện trong lòng nóng như lửa đốt. Điệp vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Cô bé đã hôn mê gần ba ngày rồi mà chưa tỉnh. Bác sĩ nói cô bé đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn cần chăm sóc đặc biệt. Không ngày nào bố mẹĐiệp rời khỏi giường bệnh của con gái. Họ bỏ bê cả công việc kinh doanh mà ở bên Điệp. ..
Lúc Giao tới viện, cô nhìn thấy bố Điệp đang ngồi ngoài hành lang hút thuốc. Có lẽ ông đã quá mệt mỏi. Giao bước lại gần, cúi chào:
- - Bác ạ, con mới đến!
- - Giao à! Con đến thì vào thăm Điệp đi. Nó chưa tỉnh đâu nhưng con cứ trò truyện với nó như bình thường nhé. Bác sĩ bảo dù nó vẫn hôn mê nhưng mọi người nói chuyện với nó nó vẫn biết đấy.
Bố Điệp khẽ nhếch mép cố gượng cười cho Giao yên lòng. Cô bé nén tiếng thở dài cúi đầu chào bố Điệp rồi khẽ mở cửa phòng bệnh. Đập vào mắt Giao là hình ảnh rất thương tâm. Mẹ Điệp đang cầm miếng táo trên tay giơ lên trước mặt Điệp và hỏi:
- - Táo nhé con...sao không à? Vậy ăn lê nhé?
Giao bỗng xót xa khi nhìn thấy cô bạn thân vẫn nằm bất động trên giường với khuôn mặt quấn đầy băng . Giao tiến vào, đặt tay lên vai mẹ Điệp an ủi:
- - Có con đến rồi đây. Bác nghỉ chút đi.
- - Suỵt khẽ thôi. Điệp nó vừa ngủ xong con đừng làm ồn kẻo nó tỉnh.
Mẹ Điệp khẽ ra dấu yên lặng rồi hát ru “à à...ru hời ơi hời ru..con ơi con ngủ cho ngoan....” Giao không biết làm gì hơn là đứng thút thít ở đằng sau. Có lẽ khi người ta quá đau thì con người ta sẽ trở nên như vậy. Bỗng, như có một phép màu, điệu hát ru của mẹ Điệp đã làm Điệp tỉnh. Vừa nhìn thấy tay Điệp khẽ động đậy, Giao đã reo lên:
- - Bác ơi Điệp Điệp tỉnh rồi kìa....
Như được tiếp thêm sức sống, mẹ Điệp nắm chặt tay con cười trong nước mắt:
- -Tỉnh rồi hả con, thấy trong người thế nào?
- -Ư...ư...
Điệp run run đưa tay còn lại lên mặt. Mẹ cô khẽ cản:
- - Đừng con, bác sĩ bảo cuối tuần này mới tháo băng được...con đừng động kẻo ảnh hưởng đến vết thương. Giao đến thăm con này. Để mẹ đi gọi bác sĩ. Hai con chơi với nhau đi nhé...
Giọng mẹ Điệp có vẻ đã phấn khởi hơn. Bà tất tả chạy ra khỏi phòng. Giao ngồi xuống ghế khẽ nắm tay Điệp, nhẹ nhàng vuốt lên trán đã băng kín của bạn, rưng rưng:
- -Cậu thật là ngốc quá. Giá như tớ cản cậu về quyết liệt hơn thì đâu đến nỗi....hức hức....
Vì quá thương bạn nên Giao không kiềm chế được lại khẽ òa lên như một đứa trẻ. Điệp đã tỉnh song cô không thể nói được cũng không thể nhìn thấy bạn. Cô nắm chặt lấy tay Giao đặt vào tim, lắc khẽ. Giao hiểu cái giao ước bí mật ấy. Điệp muốn nói Điệp không trách gì Giao cả. Giao gạt nước mắt mỉm cười:
- -Tớ biết rồi mà. Cuối tuần này tháo băng rồi. Cậu lại xinh đẹp như xưa. Chúng ta lại cùng đi học. Lại cùng chơi nhé...
- - Ư ư ư...
Điệp khẽ gật đầu. Điều này làm Giao rất vui, cô bé lại liến thoắng:
- -Trông cậu bây giờ giống như các Pharaong ngày xưa ấy. Ý tớ là xác ướp Ai Cập ấy...ha ha ha
Điệp khẽ mỉm cười nhưng thật đau. Cô bé khẽ dùng tay còn lại chạm nhẹ vào mặt. Những vết thương mới chỉ se miệng nên rất nhạy cảm. Điệp muốn cười thật to lên cùng bạn nhưng vết thương khiến cô không thể. Giao biết bạn đau nên ngừng cười, cô đưa tay vuốt nhẹ lên má Điệp:
- -Cậu chắc đau lắm hả. Tớ xin lỗi. Tớ vô tâm quá..
- - Ư..ư...ư.
Điệp nắm tay bạn an ủi. Cô muốn cất tiếng lắm nhưng không thể. Cảm giác lưỡi mình vẫn rất rát. Chợt chuông điện thoại của Giao réo ầm ĩ. Cô bé mở máy ra và hơi sầm nét mặt xuống.Nhưng cô vẫn không để ảnh hưởng đến bạn, Giao tắt máy và đút vào túi. Điệp kéo kéo áo Giao ý muốn hỏi sao không nghe điện thoại. Giao mỉm cười:
- - Nhầm số ấy mà... cậu nghe truyện không? Tớ kể à nghe...
Điệp gật gật đầu. Giao lại bắt đầu liến thoắng. Điệp cảm thấy thật nhẹ lòng khi bên cạnh cô còn có những người thân yêu. Mặc dù không hiểu lắm về những câu chuyện mà Giao đang bô lô ba la nhưng Điệp vẫn thực sự vui. Cô nắm chặt lấy tay Giao khẽ siết nhẹ. Giao cũng cười
Một tình bạn thật đẹp. Vết thương dường như cũng se lại, bớt nhức nhối hơn….