Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu ?)

“Rầm, choang, choang…” tiếng bàn ghế va đập, tiếng đồ sứ vỡ nát vang dội trong căn phòng trang hoàng lộng lẫy, rèm châu sa hoa, Lưu Ly công chua gương mặt tràn ngập phẫn nộ, hét vang lên “Cút, cút hết cho ta, lũ ti tiện, vô dụng…”. Đám nô tỳ, thái giám nghe thể được đại xá, chạy như bay bỏ lại ả ngồi cô đơn trong căn phòng ngập tràn đổ vỡ, như cuộc sống của ả vậy. Mẫu phi ả từ khi sinh được tiểu đệ đệ, liền không để tâm đến ả nữa, phụ hoàng hạ lệnh đưa ả đi hòa thân trong khi tiện nhân do nha hoàn sinh ra lại có thể đường hoàng bước chân vào Vinh Phủ làm nhị thiếu phu nhân. Tại sao? Xinh đẹp như ả? Cao quý như ả? Vinh La Phi lại không để vào mắt, lựa chọn một kẻ tầm thường, không tài không mạo – Lăng Gia Lưu Linh kia… ta hận.
-Hoàng muội? Chuyện gì xảy ra thế này? – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Lăng Gia Lưu Ly ngẩng đầu nhìn vào nữ tử mặc hồng y đứng trước cửa. Gương mặt gầy gò xương xẩu, ánh mắt lạnh lẽo ác độc.
-Hồng Hoa tẩu, tẩu sao lại đến đây?
-Ta nghe tin xấu, liền tới nhìn muội. Muội sao lại ra nông nổi thế này?
-Ta… còn không phải vì chiếu chỉ của phụ hoàng. Hồng Hoa tẩu, ta không muốn đi đến nơi mọi rợ đó. Làm sao ta sống nổi? Ả bám tay vào người Hạ Hồng Hoa, lắc đầu, nước mắt lã chả rơi.
-Ta biết, muội ngày thường luôn cao quý nhiều mưu mẹo, sao lần này lại u mê như thế? Phải nghĩ cách thoát thân chứ? Nụ cười rắn rết hiện lên môi nữ nhân trước mặt nhưng Lưu Ly ngu muội nào có hay.
-Có cách gì sao? Tẩu mau nói ta nghe, giúp ta, chỉ cần không gả đến nơi mọi rợ kia…
-Ta đến tìm muội dĩ nhiên là có cách. Nghe ta nói, có phải Lưu Linh công chúa cũng sẽ gả đến Vinh Phủ không? Muội hãy tới cầu phụ hoàng nói là ý nguyện cuối, cho hai tỷ muội được cùng xuất giá một ngày, xem như ân tình an ủi phần nào. Sau đó, chúng ta… tráo… đến lúc mọi chuyện thành rồi thì… làm gì được nữa. Hạ Hồng Hoa che miệng cười.
-Không được, lỡ Vinh La Phi tháo khăn hỉ nhận ra ta thì mọi chuyện công cốc sao?
-Ha… ta có “Triền miên dược” – mị dược mạnh nhất chỉ cần ngửi mùi là sẽ không chịu nổi. Muội nói xem, có thành được không?
-Tốt, ra là tẩu đã lo cho ta kỹ càng như vậy? Lưu Linh tiện nhân kia nhất định sẽ đau khổ đến chết, dám cướp đi người ta để mắt… haha…tẩu hãy để cho ả ngửi mị dược này khi ra đi nha, ta muốn bộ dạng ả thật lăng loàn… ha ha…
Lăng Gia Lưu Ly cười vang, gương mặt oán độc. Độc ác như ả, đến bước đường cùng vẫn muốn hại người, nào ngờ chính là hại mình, trở thành quân cờ trong tay người khác. Mọi chuyện sẽ không bao giờ đi theo đúng hướng mà Lưu Ly mong muốn, kết cục của ả cũng chẳng tốt lành gì. Cả cuộc đời sau này, danh hiệu công chúa mà ả dựa vào hoành hành tác quái bao lâu cũng tan biến như khói bụi.
Vinh phủ lúc này ngập tràn trong sắc đỏ, lễ cưới gần kề, các đại nam nhân chạy ra chạy vào nhất là tân lang, không ngày nào không đến hoàng cung hỏi thăm thê tử tương lai, thích gì, muốn gì, bỏ qua cả lễ giáo (thường là trước khi cưới hai vợ chồng không được gặp mặt). Vinh Tuyệt Trần vẫn là một con heo đúng nghĩa, ăn và ngủ không quan tâm gì. Ai biểu nàng tác hợp rồi, còn muốn làm gì nữa, bà mai như nàng còn phải được đáp lễ quà cáp cám ơn này nọ nữa cơ…
Đang nằm ườn tại bàn đá, tay búng búng như đang lướt trên dây đàn ngẫm lại về môn “cầm công” đã học. Ngày hôm qua, cùng Tiêu yêu nghiệt song tấu, môi vẽ một đường cong tuyệt mỹ, nàng nhắm mắt hồi tưởng lại thì bất ngờ có một vị khách không mời lại tới. Hắn nhẹ nhàng lê chân đến cạnh, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc đen óng ả phủ lên bộ hắc y nổi bật dưới ánh sáng, bỗng nhiên khẽ khựng lại khi bắt gặp bạch ngọc trâm trên đó.
-Ngươi làm gì ở đây? Nàng lạnh lùng né qua ngồi dậy.
-Ta đến chúc mừng La Phi, tiện thể qua nhìn nàng một chút. Hy vương gia đạm mạc ngồi xuống. Trông hắn tiều tụy hẳn, có cảm giác già đi.
-Ta vẫn ổn, không phiền vương gia tới thăm! Dùng trà chứ?
-Không, ta nghĩ sẽ về ngay. Nàng… thật sự sống tốt chứ?
-Ừ, ta tốt lắm. Còn ngươi? Nàng nhếch mi hờ hững.
-Không tốt… Nhưng nàng thế ta cũng hài lòng. Hắn cười chua chát, quay lưng đi nhưng rồi nhìn lại.
-Sao thế? Nàng nghi ngờ.
-Nàng biết phụ hoàng muốn giao ngôi vị lại cho ta. Vinh Tuyệt Trần gật đầu – nếu ta không lấy… nhường lại cho hoàng huynh, nàng có thể chấp nhận ta một lần nữa chứ?
-Không thể. Mời.
Nàng vươn tay làm dấu ra hướng cánh cửa. Lòng không một gợn sóng lăn tăn, quá muộn cho hắn rồi. Hy vương gia đau xót cúi mặt, hai chân liêu xiêu vấp vào nhau, khó khăn đi về phía cửa biến mất. Đúng lúc đó, lại có kẻ khác ghé tới… Nàng bóp trán.
-Hai người các ngươi thành đồng bọn từ khi nào vậy?
-Ta thấy nhà nàng có hỉ sự nên ghé tới chúc mừng… không được sao? Khinh Giang nói.
-Ta định về nước ghé đến từ biệt nàng mà thôi! Ngụy Thanh Thù cười nhẹ.
-Giang đại hiệp, Ngụy thái tử, ta nghĩ mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi chứ? Nàng khó chịu.
-BỌN TA KHÔNG TỪ BỎ… Hai người cơ hồ một lời hét lên.
-Vậy thì đã làm sao? Hai người căn bản không có cơ hội. Một giọng nói mang đầy một mùi chua như dấm quanh quẩn. Hồng y đỏ rực xuất hiện hệt ngọn lửa quấn lấy hắc y lạnh lùng yêu mị, đối nghịch lại càng hòa hợp.
-Chàng tới khi nào?
-Nãy giờ…
-Núp làm trò mèo gì thế?
-Ngắm nàng… ai dè bị phá đám.
-Hừ đáng kiếp. Ai bảo trốn biệt tăm… khinh ta không còn võ công nên mặc sức bay nhảy đúng không?
-Oan ức cho ta quá…
Hai người, một sướng một họa, bỏ mặc hai kẻ kia đau xót, cúi đầu từ biệt rồi phi thân đi. Lúc đó, Vinh Tuyệt Trần ngay lập tức ngưng đùa giỡn, thật lòng nàng không ác độc như thế, nhưng càng để lâu càng hi vọng càng không tốt. Thà một dao cắt đứt… Trong lúc đó, Lưu Ly công chúa dập đầu khẩn cầu phụ hoàng được chấp thuận, âm mưu đen tối trong màn đêm mở ra.
Ngày thành thân sắp đến, Vinh Tuyệt Trần lại cất bước đi chơi, có ý định mua vài thứ cho nhị tẩu nhưng lại nghĩ, hẳn là nhị ca đã chuẩn bị chu toàn rồi. Đang lững thững bước đi, nàng chợt nhận ra con đường này quen quen, nhìn lên trên đã thấy bảng hiệu tiểu quan quán, chỉ khác, đã bị đóng cửa, bụi đã phủ mờ nhẹ. Xung quanh vẫn sầm uất, đông người, tại sao…
-Lão bá, cho hỏi, tại sao nơi này đóng cửa? Nàng đi tới quầy bán nước bên cạnh.
-Hở, cô nương sao lại hỏi về chỗ dơ bẩn này. Nó đóng cửa là chuyện tốt đấy! Ông lão mắt kèm nhèm đáp lời.
-Dạ vâng, tiểu nữ chỉ là tò mò không đúng rồi. Nàng cười.
-Chẳng sao, chắc là đổi chủ, bán quán đi mà thôi. Sau này đừng hỏi mấy vấn đề này nhé!
Vinh Tuyệt Trần lễ phép cảm tạ, lòng cuộn trào cảm giác không yên. Hình như có điều gì đó không đúng, mọi chuyện cứ như hợp tình hợp lý lại ẩn sâu sự không ổn. Nàng lắc mái tóc đen bỏ đi, không hay biết trên nóc tiểu quan quán, ánh mắt chim ưng lộ rõ ánh sáng tìm được con mồi chờ đợi đã lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui