Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu ?)

Trong kinh thành ngổn ngang hỗn loạn, mỗi ngày trôi qua đều là những cuộc tìm kiếm kinh hoàng, từ binh lính đến đại hiệp võ lâm, hắc y nhân rồi còn cả sát thủ, vậy mà tin tức về trân bảo của Vinh gia lại bặt vô âm tín. Tại Tiêu Sát Các, nam nhân hồng y ôm trong mình cây cổ cầm lạnh buốt, hàn ý xâm nhập vào người cũng không thèm quan tâm, mắt phượng lơ đãng đem theo một cỗ đau thương không nói nên lời. Quỷ Y chỉ biết thở dài đưa đến cho hắn một viên hỏa đan, giảm bớt lạnh giá trong cơ thể hắn, tránh cho người kia lỡ quay về lại cảm thấy xót xa.
-Ngươi nói nàng bị đem đi đâu?
-Không biết… nhưng nàng sẽ tự biết bảo hộ.
-Tại sao một chút manh mối cũng không có?
-Chúng ta, một cung một các, danh chấn giang hồ vậy mà chút điểm tin tức cũng không hề có… Chưa kể Khinh Viễn Sơn Trang còn tiếp tay. Con kiến còn khó thoát chứ không kể người…
-Vậy nên ta đoán nơi này vốn không còn người… Tiêu yêu nghiệt đặt nhẹ nhàng cây đàn sang một bên thâm thúy đáp.
-Ý ngươi là…
-Ta phải ở đây bảo hộ phụ hoàng cùng giang sơn, có nguồn tin không hay về những kẻ mưu phản… Ngươi tìm nàng.
-Hảo, ta giúp ngươi. Nhưng phải đi đâu chứ??? Quỷ Y thất thần nhìn hắn. Lớ ngớ bị quăng vào ngực một tấm bản đồ biên giới với những chi tiết được vẽ tinh xảo cực kì rõ ràng. Cái này…
Vinh Tuyệt Trần lúc này cảm thấy chán chường vô cùng. Nàng đã đọc hết kinh thư tại đây, nắm rõ bản đồ nhưng chưa từng được cất bước ra khỏi tòa thành cát bụi này. Muốn thực hiện ý đồ, nàng cần phải đi xung quanh tìm hiểu địa thế, vậy mà tên vương bát đản kia một chút cũng không chịu thả nàng đi. Mặc kệ rằng, trong tay hắn còn có con tin là binh lính Lăng Gia hoàng triều nhưng vẫn chẳng thể lơ là nàng.

Vinh Tuyệt Trần hận không thể đá vào chân tên Thác Bạc đang ngồi chống cằm bên cạnh, ánh mắt thâm tình như hận không thể ôm nàng khảm nhập vào thân thể. Trời xanh mây trắng, gió thổi mát rượi, tóc đen bay tung trong không khí, nàng gục đầu suy nghĩ, muốn bàn luận với hắn một phen điều kiện để ra ngoài thì phía xa một đống bụi mù mịt trờ tới, nữ nhân tóc bím hoe vàng cháy nắng, đôi mắt bồ câu tinh anh đầy linh khí, nụ cười khoe hàm răng sáng bóng nhảy ngay xuống đất.
-Vương… Không để tâm đến nàng, cô nương kia liền nhào tới ôm Thác Bạc Khác Minh nhưng hắn vô tình đẩy nhẹ ra, rồi ngay lập tức quay sang phía nàng.
-Muội muội ta, Thác Bạc Khác Nhan.
-… “Ngươi vội cái gì?? Nhìn ta có hề giống oán phụ trách móc phu quân hồng nhan tri kỉ đầy đường không?” – Vinh Tuyệt Trần xụ mặt nghĩ thầm.
-Uy, ngươi thật xấu… Thác Bạc Khác Nhan ngay lập tức nhìn qua, thẳng thắn nhận xét với cặp mắt mở to.
-Haha đúng vậy.
-Uy, nhưng sao ta lại thấy không hề tệ, rất thuận mắt. Đi chơi với ta không?
-Hả? Đi… đâu? Nàng ngớ người, tiểu cô nương này thực thẳng thắn đáng yêu quá đi.
-Cưỡi ngựa, ngươi có thể ngồi chung với ta nha!

-Đ-đượ…
-KHÔNG CHO PHÉP…
Một tiếng gầm vang lên như sét đánh bên tai, hai nữ nhân nhìn sang bên mới để ý đến kẻ chân chính bị ném ra bên đường tránh chỗ cho các nàng tám chuyện. Vinh Tuyệt Trần cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, không phải hắn ta đang ghen với muội muội chứ? Dấm chua có thể ăn bậy được sao? Có thể sao?
Thác Bạc Khác Nhan le lưỡi, nhún vai đầy chán nản. Dường như kế hoạch níu kéo người theo cùng của nàng bị phá hủy bởi đại huynh vốn rất cưng sủng nàng, rõ ràng “xú nữ nhân” ở đây đem lại một tâm tình hoàn toàn bất đồng trong trái tim kẻ lạnh lùng kia, haha, thật thú vị, bất quá, nàng hiểu, bởi chính mình cũng bị nàng ta thu hút.
Những ngày sau, tiểu muội muội của Thác Bạc vương mang theo sự tò mò hiếu kì theo chân “đại tẩu” đi chu du xung quanh thành cát. Nhìn thấy sự tinh anh lanh lợi, vẻ ngoài lạnh lùng chất chứa nội tâm dịu dàng đầy phong phú mà càng lúc càng thích nàng hơn. Thác Bạc Khác Minh bây giờ lại có một hoạt động mới, nghe tiểu muội kể về nương tử chính mình, nàng đi cho ngựa ăn, đi giúp các phụ nhân bện cỏ, dệt thổ cẩm, đan mây… thậm chí còn học các trưởng lão bắn cung, luyện kiếm. Không thể phủ nhận dù nội công không còn nhưng hành động vẫn luôn lanh lẹ, hắn cảm khái, không hổ là báu vật toàn thiên hạ đều muốn có, thực hận không thể níu giữ trong tay mình.
-Vương… Huynh ngơ ra làm gì? Nghe muội nói gì không?
-ờ… - Hắn thế nhưng cư nhiên ngẩn người, buồn bực nhìn về hướng nữ nhân với gương mặt tím thẫm dọa người hừ mũi.
-Huynh hãy để tỷ ấy đi với muội dạo ngoài thành đi.
-KHÔNG.
-Đi mà, người ta cũng không thể bỏ chạy qua một sa mạc mênh mông như vầy được!

-…
-Huynh còn có con tin nữa.
-…
-Nhìn tỷ ấy cũng buồn chán đến mức không thèm nhìn huynh nữa rồi, nữ nhân là phải được chiều chuộng có biết không?
-Hừ, thôi được, muội phải canh chừng cẩn thận cho ta. Này, nói cái đi liền vậy hả?
Thác Bạc Khác Minh đau đầu nhìn muội muội vội vàng kéo Vinh Tuyệt Trần bỏ chạy đi chơi thì bóp trán cảm thấy bất lực. Hai nữ nhân cười nói cưỡi ngựa vụt qua như làn khói khiến hắn lại càng cảm thấy ẩn ẩn chua lét, tự kìm lòng xuống rằng đó chính là muội muội ruột thịt, liền đứng dậy vào trong lều cố tình đọc một số binh thư nhưng cuối cùng lại chẳng vô nổi một chữ.
Về phần tiểu cô nương kia, hết ngạc nhiên lại tới kinh hỉ bất ngờ, nữ nhân kia yếu ớt tưởng chỉ chút gió có thể làm nàng gục ngã thế nhưng lại có thể cưỡi ngựa, phong phạm lại không hề tầm thường, khí chất cao quý ngạo nghễ, ánh nhìn kiêng định bình tâm, giống như hổ vương đứng trên đỉnh phù vân nhìn về chúng sinh cười lạnh. Nàng đi qua những địa hình hiểm trở không hề sợ hãi, ánh mắt nghiêm nghị phân tích, đặt những nghi vấn quả thật cao siêu đến mức một người như Thác Bạc Khác Nhan cũng phải tự gõ đầu mình. Nàng cư nhiên là dân cư tại nơi này vậy mà không thông hiểu bằng người kia chỉ nhìn qua kinh thư.
Vinh Tuyệt Trần nhìn sa mạc mênh mông với những đụn cát khổng lồ, gió thổi ào ạt chẳng bao giờ ngừng lại. Đứng giữa hoang mạc bụi nắng quanh năm, người dân khổ sở, trái tim lạnh lùng nhói lên một nỗi đau âm ỉ đến cùng cực, cô nương bên cạnh cười rạng rỡ nước da nâu mạnh mẽ lại càng chói mắt. Nàng siết chặt tay quyết tâm cải thiện tất cả nơi này, không quản ngại gì nữa.
-Nàng muốn ta thả binh lính ra? Không có khả năng. Thác Bạc Khác Minh đập bàn phản đối nhìn nữ nhân trước mặt vẫn không nhíu mi dù chỉ một chút.
-Được, không thả vậy cho ta mượn người của ngươi.

-Cái gì?
-Cho hay không? Nàng thơ thẩn nhìn hắn đang khó hiểu.
-Để làm gì?
-Đào mương a.
“Mương????” – Thác Bạc Khác Minh cười khổ, không phải hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này nhưng địa hình ở đây là một chuyện không tưởng, chỉ có cát, sông lại xa. Nhìn nữ nhân cười tự tin trước mắt, hắn có dự cảm và linh cảm rằng sẽ được. Thế nhưng, người ở đây tâm cao khí ngạo, liệu có thể…
-Tự ta làm được – biết được lo âu của “mỹ nhân”, nàng lập tức cao ngạo đáp lời.

Sáng hôm sau, một trận chiến bất ngờ diễn ra, cưỡi ngựa bắn cung. Bất ngờ mà nói, các tráng sĩ ở đây đều ưa thi thố, liên tục vác cung ra trận, những mũi tên bắn vun vút xuyên qua không khí. Ba anh em nhà Thác Bạc chống cằm nhìn Vinh Tuyệt Trần gương mặt quỷ dị loay hoay một vật gì đó bằng gỗ, nhìn sơ qua cũng đã thấy cực kì phức tạp. Ánh mắt rạng rỡ dưới nắng không chút lo âu.
Mỗi cái khoác tay, một nụ cười, trái tim bốn phía hẫng nhịp không rõ lý do, xấu xí nhưng cố anh khí trên người lại đặc biệt thu hút. Vinh Tuyệt Trần đột nhiên đứng dậy phốc lên ngựa sử dụng món đồ nhỏ bé trên tay đưa thẳng về phía trước, mũi tên mạnh mẽ xé gió đâm xuyên qua ba tấm bia mà vẫn còn sức lật ngã tấm cuối cùng. Dừng lại trong gió, bụi mờ vây quanh, nữ nhân yếu đuối trở nên sáng chói khiến người muốn khuất phục, giọng nói nhẹ nhàng vang lên không hề nhu nhược mang theo nồng đậm oanh liệt mạnh mẽ.
-Vinh Tuyệt Trần ta muốn cải tạo nơi này, ta muốn thay đổi nơi này, các vị tráng sĩ mong rộng lòng dang tay giúp đỡ, hảo cảm tạ tận đáy lòng… Ai sẽ theo ta?
Âm thanh vừa dứt, tiếng hô vang dội. Vương cao cao tại thượng rốt cuộc buông lơi lo lắng, ngắm nhìn thân ảnh trước mặt, nữ nhân kia nhất định phải thuộc về hắn, cả thân lẫn tâm, chỉ có hắn mới xứng đi bên cạnh nàng. Hắn sẽ không dễ buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận