Gần đến giờ đi ngủ, Kim Duyên thoải mái nằm xuống giường chuẩn bị vào giấc mộng đẹp thì bị làm phiền. Khánh Vân cứ rục rịch mãi từ nãy đến giờ, hễ nàng thiu thiu ngủ một chút lại bị phá cho tỉnh giấc. Tội nghiệp Khánh Vân, bốn tháng nay phải "ăn chay", không được đụng vào người nàng khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Mỗi lần muốn gần gũi một chút thì liền bị từ chối, Khánh Vân biết trong vài tháng đầu mang thai, ham muốn của nàng giảm xuống nên đòi hỏi không được cũng thôi.
Nhưng mà được cái Khánh Vân rất là nhây.
- Đừng quậy em.
Kim Duyên ậm ừ trong cổ họng, đẩy bàn tay hư hỏng đang xoa bóp ngực mình ra rồi úp mặt vào gối.
- Duyên, chị thèm nước trái cây.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai làm cho nàng phải rụt cổ lại. Khánh Vân vẫn lì lợm mò mẫm da thịt bên trong lớp áo mỏng, ngón tay chạm nhẹ lên đỉnh ngực nhạy cảm miết mạnh một cái.
- Tối rồi, ngày mai em đi mua cho ha? Ngoan xíu.
Nàng vẫn kiên nhẫn nhỏ nhẹ với người yêu của mình, tay vỗ nhẹ lên đầu cô như dỗ một đứa con nít. Tự nhiên giờ đòi uống nước trái cây, Khánh Vân bị khùng hay sao?
- Chị thèm uống nước của em á.
Mặt dày nói xong Khánh Vân cười khì khì, lại tiếp tục đưa bàn tay len vào trong váy ngủ của nàng xoa xoa cặp đùi láng mịn.
Bụp!
- Á! Đau mà em~
Khánh Vân ôm lưng khóc không thành tiếng sau khi bị em người yêu đá cho một phát lọt giường, thật là độc ác. Cô khổ sở lồm cồm bò dậy, định leo lên giường liền bắt gặp ánh mắt sắt như dao của Kim Duyên, sợ hãi chỉ dám từ tốn nằm xuống.
- Còn một lần nữa thì đi ra ngoài ngủ.
Con mèo nhỏ đáng yêu của cô giờ đây lại hóa thành một con mèo hoang hung dữ, nhe nanh vuốt hù dọa khiến cho kẻ nào đó phải rụt đầu như con rùa nhút nhát.
- Thôi thôi ngủ, vợ của chị bớt nóng.
Khánh Vân cười giả lả, xoa xoa vai nàng dỗ ngọt.
Một lát sau Kim Duyên cuối cùng đã được ngủ ngon, phải dọa cho một phát mới chịu để người ta yên à. Khánh Vân ôm lấy nàng từ phía sau, lần này cô không quấy nữa mà chỉ xoa nhẹ bụng nàng như một lời chúc ngủ ngon tới đứa con bé nhỏ.
.
Hôm sau Khánh Vân đi làm, Kim Duyên cũng đòi đi theo chứ ở nhà đi tới đi lui hoài đến chán chết, ở bên người yêu vẫn là vui nhất. Đáng lẽ sáng hôm nay sẽ rất bình yên nếu không có sự xuất hiện của một người, kẻ từng bị Kim Duyên ghét cay ghét đắng.
Chính xác là thằng cha Minh Trí, sau một khoảng thời gian mất tích, nghe đâu là bị ông Hai cấm cửa ở nhà nay mới được thả. Gặp ai không gặp, gặp cái thằng ông nội này là Khánh Vân không vui rồi, từ nãy giờ hắn cứ nghía Kim Duyên suốt. Nể tình hắn đang là khách đến mua hoa, chứ không là cô đấm cho bầm con mắt rồi.
- Hoa này bán sao đây bà chủ?
- Hai trăm một chậu, không mặc cả.
Khánh Vân nhìn cái bản mặt cà chớn của hắn phát ghét, trả lời cũng chỉ cho có lệ.
- Bán gì mắc quá vậy? Tôi hỏi ở chỗ kia rẻ gấp đôi.
Tên con trai trề môi đặt chậu hoa xuống, rõ ràng là cố tình tới kiếm chuyện chứ mua bán gì.
- Thì đi qua đó mà mua.
Cô lườm hắn rồi mặc kệ, tiếp tục làm công việc của mình.
Đợi khi Khánh Vân không để ý đến, hắn mới rón rén lại gần Kim Duyên, cười với nàng một cái. Nàng hôm nay hơi mệt nên không hơi sức đâu chửi tên mặt dày này, kệ hắn ta cứ lượn lờ trước mặt, nàng vẫn tập trung vào dĩa xoài của mình.
- Kim Duyên này, anh xin lỗi vụ con bồ anh kiếm chuyện với em, anh đá nó rồi... hì hì em có thể suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta không?
Lại nữa. Thái độ của Minh Trí khi thấy Kim Duyên liền thay đổi, giả vờ hiền lành như con nai tơ. Thằng cha này đúng là không biết xấu hổ, bị từ chối thẳng thừng như vậy còn lết xác đến nói những lời đó.
Kim Duyên nhíu mày, chán ghét nhìn hắn rồi nhàn nhã trả lời:
- Tôi đang mang thai, là của chị ấy, hay là anh muốn thay chị Vân nuôi mẹ con tôi?
Nàng vừa nói vừa sờ lên bụng mình, còn nhướng mắt nhìn tới Khánh Vân đang nói chuyện với nhân viên ở bên trong.
- Cái gì?
Tên Minh Trí há hốc mồm, hai mắt mở to vì quá bất ngờ. Mới không gặp có mấy tháng, mà khi quay lại nàng đã có con mất rồi.
Nhìn cái bản mặt vừa bối rối vừa cay cú của gã đàn ông trước mặt, trong lòng Kim Duyên vô cùng thỏa mãn. Nói thẳng cho hắn biết luôn để sau này đừng có tới phá nàng nữa, mấy tên công tử bột này quen gái chỉ là qua đường, nghe đến chuyện con cái là chạy mất dép ấy mà.
- Hai đứa con gái mà có con với nhau luôn sao? Đúng là bệnh hoạn.
Hắn nhếch môi đầy vẻ kì thị, nhưng vẫn tức trong lòng vì "miếng ngon" chưa kịp tới miệng đã bị cướp mất.
BỐP
- Mày nói ai bệnh hoạn hả thằng chó?
Ngay lập tức Khánh Vân xuất hiện thẳng tay tát vào má hắn, in hẳn năm dấu tay. Trên đời này cô ghét nhất hai loại đàn ông, coi thường phụ nữ là một, xúc phạm người khác là hai, còn gã Minh Trí này đầy đủ cả. Hơn nữa hắn còn đứng trước mặt Kim Duyên mà nói ra những lời lẽ xấu xa đó, càng làm Khánh Vân không kiềm nổi tức giận.
- Hừ! Mày coi chừng tao đó.
Bị đánh đau nhưng Minh Trí không dám phản kháng lại, ở đây còn nhiều người, sẽ bất lợi cho hắn ta. Trước khi rời đi không quên cảnh cáo cô một câu, trong ánh mắt còn bộc lộ vẻ gì đó rất gian manh.
Trong nhất thời, Khánh Vân không quan tâm đến, đơn giản chỉ cho rằng hắn ta chỉ là một thằng oắt con.
- Em đừng quan tâm nó.
Khánh Vân ngồi xuống chỗ nàng, thương yêu vuốt ve gương mặt nàng. Em bé của cô đang mang thai rất dễ rơi vào suy nghĩ tiêu cực, cho nên cô tuyệt đối không để bất kì ai được phép làm tổn thương nàng dù chỉ là vô tình.
- Dạ em không để ý đâu mà, có chị yêu em là được.
Nàng vòng tay qua cổ cô, nhổm người lên hôn má người yêu một cái. Đúng thật là dạo gần đây Kim Duyên rất hay nghĩ ngợi lung tung, nhưng chỉ cần được Khánh Vân an ủi, mọi muộn phiền đều tan biến ngay.
- Ừm chị yêu em.
Cô nâng mặt nàng, hôn một cái chóc lên đôi môi căng mọng, rồi thêm một cái lên gò má mềm mềm. Nhờ chế độ ăn uống dinh dưỡng mà nàng tăng được vài cân rồi, Khánh Vân mừng hết sức.
.
- Chị đi rồi về sớm nha.
Kim Duyên dặn dò rồi chỉnh lại cổ áo sơ mi cho người yêu.
- Ừ chị sẽ về sớm mà.
Hôm nay Khánh Vân có buổi họp lớp, mấy người bạn cũ đều cố gắng có mặt đầy đủ nên cô không thể vắng được. Cô muốn dắt Kim Duyên theo để khoe lắm chứ, nhưng thấy nàng không khỏe nên đành thôi, dẫn theo kẻo lại bị bệnh.
Cô ôm lấy Kim Duyên, ịn môi mình lên môi nàng một hồi lâu rồi rời ra. Sau đó khuỵu chân xuống, mặt đối diện chỗ bụng đã có phần to lên thấy rõ của nàng, dịu dàng nói:
- Cục cưng ở nhà chờ mẹ nha.
- Rồi chị đi đi không thôi mọi người đợi.
Nàng đưa túi xách cho cô, cũng đi theo ra cổng, chờ cô đi rồi đóng cửa lại cẩn thận.
.
Nửa đêm, Kim Duyên vẫn chưa thể ngủ mà bồn chồn ngồi ở phòng khách, ngóng ra cửa để chờ bóng ai đó. Rõ ràng lúc chiều Khánh Vân nói sẽ về sớm mà đã là 12 giờ hơn rồi, chẳng thấy cô đâu, gọi điện thoại mấy lần đều không được.
Bình thường Khánh Vân không bao giờ tắt điện thoại, nếu có việc đột xuất sẽ gọi về báo cho nàng. Tự nhiên cảm thấy bất an vô cùng, nàng ngồi một lúc lại đứng lên, thấp thỏm lo âu ngó ra cửa. Có khi nào do nàng liên tục từ chối mà cô ấy đâm ra chán nản, đi tìm nơi để giải tỏa rồi không?
A không được nghĩ bậy. Khánh Vân mặc dù có hơi đào hoa thật nhưng tuyệt đối không gái gú linh tinh, trước khi yêu nàng cũng chưa từng qua lại với ai kia mà. Thế thì tại sao lại chưa về? Làm người ta lo đến chết đi thôi.
Ngồi điện một lát, chiếc điện thoại trên bàn bỗng sáng màn hình lên, có một dãy số lạ gọi tới, Kim Duyên như linh cảm được điều gì đó liền không suy nghĩ mà nghe máy ngay.
- Alo?
"Cô có phải là người nhà của cô Nguyễn Trần Khánh Vân không ạ?"
Một giọng phụ nữ vang lên, nhắm chừng cũng chạc tuổi nàng.
- Dạ phải, có chuyện gì ạ?
"Cô Khánh Vân bị tai nạn, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện..."
2
- Dạ dạ tôi biết rồi, tôi đến ngay.
Vừa nhận tin dữ, tâm trí lẫn tay chân Kim Duyên liền luống cuống cả lên, có gì đó như sắp vỡ ra ở nơi lòng ngực. Nàng vội vàng dập máy rồi chạy vào trong báo cho tía má, nước mắt của sự lo lắng lẫn sợ hãi không biết từ bao giờ thấm ướt cả gương mặt.