Sắc Nước Hương Trời

Nói dối là gặp chuyện ở kinh thành, Quách Bá Ngôn cũng coi như là chọc phải rắc rối không lớn không nhỏ trong lúc hắn nghỉ ngơi, hôm sau còn phải đi Hình bộ, trước khi đi một chuyến vào cung, Quách Bá Ngôn sai người gọi đôi trai gái của mình vào chính hòa đường.

Quách Kiêu ở gần, tới trước.

Quách Bá Ngôn ngồi trên ghế thái sư gỗ tử đàn, đang tính toán hôn kỳ định ở ngày nào là thích hợp nhất, nghe được tiếng bước chân của nhi tử, hắn bưng chén trà ngước mắt lên. Nhi tử cũng đã mười sáu rồi, so với đầu năm trước khi hắn rời kinh đã cao hơn một đoạn, đỉnh đầu đã đến cằm hắn rồi, thon dài cao ngất, tuấn tú giống như trúc xanh, ngũ quan hơi ngây ngô, nhưng đợi một thời gian nữa, trưởng thành nhất định có thể oai phong anh hùng như hắn vậy.

"Phụ thân, người tìm ta?" Quách Kiêu nhấc chân đi vào, cung kính hỏi, mặt mày lạnh lùng không có gì sai biệt so với Quách Bá Ngôn.

Nhi tử có khí độ không tầm thường, văn võ song toàn như vậy, Quách Bá Ngôn không có một chỗ nào không hài lòng, cười chỉ chỉ cái ghế bên trái: "Ngồi đi, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải bị hù sợ hay không?"

Quách Kiêu gật gật đầu, nhưng trong lòng buồn cười. Phụ thân quá coi thường hắn, bị trúng tên như vậy, vừa nhìn liền biết là bị đâm ở cự ly gần, mà không phải là bắn giết ở tầm xa, cũng chỉ hù dọa được đám người tổ mẫu. Còn nữa, trong trí nhớ của Quách Kiêu, thân thủ của phụ thân, cho tới bây giờ đều là phụ thân bách chiến bách thắng, không có đạo lý phụ thân bị thích khách đuổi giết chạy thục mạng chật vật như vậy. Quách Kiêu liệu định trong đó có nội tình khác, phụ thân không muốn nói, hắn thức thời cũng không hỏi mà thôi.

"Phụ thân thương thế như thế nào?" Hắn quan tâm nói.

Quách Bá Ngôn cười: "Một vết thương nhỏ xíu, nuôi dưỡng mấy ngày là khỏe rồi."

Bởi vì vết thương này, Lâm thị rất nhanh liền có thể thuận lợi vào cửa, cho nên nhắc tới miệng vết thương, Quách Bá Ngôn liền không tự chủ lộ ra vài phần đường làm quan rộng mở.

Quách Kiêu ngoài ý muốn nhìn phụ thân, phỏng đoán phụ thân khẳng định có chuyện gì vui, nam tuần lập công, được Hoàng Thượng ngợi khen rồi hả?

Hai cha con hàn huyên vài câu, đại cô nương Đình Phương đã đến, đầu cài ngọc trâm, mặc một bộ bối tử màu sen xanh, nhã nhặn lịch sự thanh nhã, đi vào liền quan tâm hỏi: "Vết thương của phụ thân còn đau không? Nghe nói hôm qua người cưỡi ngựa ra ngoài, trước khi vết thương trúng tên khỏi hẳn, phụ thân nên ngồi xe ngựa mà đi, con sợ người không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương."

Nữ nhi hiếu thuận hiểu chuyện, Quách Kiêu vẻ mặt nhu hòa, vui mừng nói: "Được, vi phụ nhớ kỹ."


Đình Phương nhẹ nhàng cười cười. Cô nương mười bốn tuổi, mặt như hoa đào mắt như nai con, sạch sẽ đáng yêu, so sánh với huynh trưởng, dung mạo nàng càng giống với Quốc Công phu nhân Đàm thị đã mất sớm. Quách Bá Ngôn hoảng hốt một cái, giống như thông qua nữ nhi thấy được tuổi dậy thì của người vợ đã mất, nghĩ đến lời hắn sắp nói, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên sinh ra một chút áy náy với hai đứa con.

Mấy năm này hắn luôn vì Hoàng Thượng quên mình phục vụ, bôn ba khắp nơi, một năm bốn mùa thời gian ở nhà ở có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhi tử thì không sao, hắn mang ra ngoài rèn luyện hai năm, phụ tử sớm chiều ở chung, nhi tử có chuyện gì đều gặp hắn thỉnh giáo. Đến phiên nữ nhi, tình cảm cha con rất xa lạ, ngoại trừ vài câu thăm hỏi mỗi ngày, liền không còn lời gì để nói.

Nhưng áy náy thì như thế nào? Lâm thị hắn vẫn phải lấy, duy nhất có thể làm, là sau này quan tâm lo lắng hai hài tử này nhiều hơn.

Uống một ngụm trà, Quách Bá Ngôn đặt tách trà xuống, nhìn nhi tử nói: "Hôm qua gặp chuyện, ta như thế nào trở về, hai người các con cũng biết rồi chứ?"

Quách Kiêu nói: "Vâng, nghe nói là nhờ muội muội ruột của ông chủ Lâm Cẩm Tú phường."

Quách Bá Ngôn ừ một tiếng, dựa vào thành ghế thở dài: "Ta phái người hỏi thăm rồi, trượng phu Lâm thị ốm chết, nàng một mình mang theo nữ nhi thủ tiết bốn năm, sau khi hồi kinh thì cùng con gái ở hậu trạch u tĩnh[1], hàng xóm láng giềng đều khen nàng đoan trang yên tĩnh, không ngờ lại bị ta bắt cóc, một đường đồng hành đã ảnh hưởng tới thanh danh. Vi phụ dựa vào mẹ con các nàng mới có thể toàn thân mà lui, hiện tại danh dự nàng bị tổn hại, vi phụ sao có thể nào ngồi nhìn không để ý tới? Tối hôm qua vi phụ đã suy nghĩ tường tận, quyết định cưới nàng làm vợ, hai người các con nghĩ như thế nào?"

[1]u tĩnh: u nhã tĩnh mịch

Quách Kiêu mấp máy môi. Sau khi phụ thân bị thương, hắn phái tùy tùng thăm dò rất nhiều tin tức, nói Lâm thị dung mạo xinh đẹp hơn người, trước khi xuất giá người đến Lâm gia cầu hôn nối liền không dứt, nói Lâm thị lấy chồng ở Giang Nam xa xôi, tháng tư năm nay mới quay về, nói hôm qua là một lần duy nhất trong nửa năm qua Lâm thị mới đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải phụ thân.

Nhớ lại ý xuân trên khóe mắt đuôi mày của phụ thân, Quách Kiêu lập tức hiểu rõ, phụ thân tự mình làm ra trận tuồng như thế, chính là vì quả phụ kia. Một quả phụ mang theo nữ nhi, lại có thể mê hoặc phụ thân cơ trí oai hùng đến mức này, nội tình bên trong nhất định là dùng thủ đoạn gì đó không lên được mặt bàn, tai họa như thế, nếu thật sự gả vào nhà mình, Quốc Công Phủ còn có an bình ngày sao?

Con không trách lỗi của cha, huống chi là chuyện tái giá, Quách Kiêu chỉ có thể gửi hi vọng vào tổ mẫu: "Phụ thân, tổ mẫu biết không?"

Quách Bá Ngôn gật đầu: "Tổ mẫu con đã gặp qua Lâm thị, khen nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa tiến thối có chừng mực, đã đồng ý."


Quách Kiêu sắc mặt biến hóa, suy cho cùng hắn mới mười sáu, gặp chuyện lớn như thế, vẫn không thể thể hiện được lòng dạ thâm sâu, huống chi đây không phải chuyện lớn bình thường. Phụ thân tục huyền, danh tiếng Quốc Công phu nhân vốn là thuộc về người mẹ đã mất của mình nay lại rơi trên người nữ nhân khác, đối phương còn là một quả phụ có phẩm hạnh làm cho người khác nghi ngờ, Quách Kiêu hết sức bất mãn.

Bỗng nhiên có thêm một vị kế mẫu, trong lòng Đình Phương sao dễ chịu cho được? Nhưng nàng càng nhạy cảm, lo lắng huynh trưởng nhanh mồm nhanh miệng làm phụ thân tức giận, nàng trước tiên đứng dậy, cười hòa hoãn không khí nói: "Phụ thân vất vả nhiều năm, tổ mẫu liên tục khuyên người sớm lấy mẫu thân về cho chúng ta, hôm nay cuối cùng đã được như nguyện rồi. Phụ thân yên tâm, con cùng với ca ca sẽ hảo hảo hiếu thuận mẫu thân."

Nữ nhi dễ nói chuyện như vậy, Quách Bá Ngôn có qua có lại, nghiêm mặt nói: "Nơi nên hiếu thuận thì hiếu thuận, nếu như nàng làm việc có sai lầm, các con có thể trực tiếp nói ra, không cần cố kỵ vi phụ." Nhưng trong lòng chắc chắc Lâm thị sẽ là mẫu thân tốt, nhất định sẽ không khi dễ con cái vợ cả lưu lại, hơn nữa với bộ dạng mỏng manh gió thổi liền bay của Lâm thị, Quách Bá Ngôn lo lắng sau khi Lâm thị vào cửa bị điêu nô khi dễ.

Nữ nhi bày tỏ thái độ rồi, Quách Bá Ngôn nhìn nhi tử.

Chuyện đã thành kết cục đã định, Quách Kiêu rời ghế nói: "Chúc mừng phụ thân, phụ thân yên tâm, nhi tử sẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhất định không để mẫu thân hao tâm tổn trí."

Quách Bá Ngôn hài lòng gật đầu, cười nói: "Ta cũng sẽ dặn dò mẫu thân các con, bảo nàng chăm sóc các con thật tốt. Đúng rồi, Gia Ninh cũng sẽ chuyển tới đây, con bé mới mười tuổi, từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam, chưa từng trải việc đời, các con làm huynh trưởng tỷ tỷ, đi ra ngoài làm khách nhớ nhắc nhở con bé, đừng để cho người ngoài nhìn mà chê cười Quốc Công Phủ chúng ta."

Đình Phương nhu thuận đáp ứng.

Đả thông tư tưởng với con cái xong, Quách Bá Ngôn sảng khoái tinh thần ra về, hai huynh muội tiễn người tới cửa, đi trở về, Đình Phương khẽ cúi đầu, lông mày nhíu lại, lòng đầy tâm sự. Nàng có bạn khăn tay chi giao, cũng là tuổi nhỏ mất mẹ, phụ thân tục huyền, tân phu nhân mặt ngoài đối xử tốt với nữ nhi vợ cả lưu lại, nhưng kì thực lại rất bất công, thứ tốt đều cho con của mình trước.

Đình Phương không thèm để ý chi phí ăn mặc, nhưng phụ thân đối xử với nàng vốn cũng không thân thiết, sau này Lâm thị vào cửa, trong mắt phụ thân có thể càng không có nàng hay không?

"Muội muội yên tâm, tất cả có ta, ai cũng đừng hòng làm muội chịu ủy khuất." Quách Kiêu vỗ vỗ vai muội muội, thấp giọng cam đoan nói.

Trái tim bất an của Đình Phương lập tức an tâm, cho dù phụ thân bất công, nàng còn có ca ca ruột tổ mẫu ruột, cuộc sống sẽ không quá kém.


Vệ Quốc Công mùng bốn bị ám sát, đầu năm phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành truyền nhau đều là việc này, trong đó làm dân chúng bàn tán say sưa nhất, lại là câu chuyện phong lưu của Vệ Quốc Công và cô nãi nãi ở goá của phú thương Lâm gia. Lâm thị dung mạo xinh đẹp mọi người sớm có nghe thấy, hôm nay cô nam quả nữ một đường ở chung, trong xe ngựa chật hẹp đóng kín, Quốc Công gia có cầm giữ được hay không?

Từ cổ chí kim, bình dân bách tính thích nghe nhất chính là loại chuyện quan hệ bất chính này, mặc kệ sự thật như thế nào, chỉ cần có một nam một nữ, liền có lời ong tiếng ve.

Ngay khi đám dân chúng chờ cười nhạo Lâm gia, mùng sáu ngày hôm đó, bà mối được Vệ Quốc Công phủ mời hớn hở đến Lâm gia xin cưới, hơn nữa giống như sợ đám hàng xóm láng giềng bọn họ không biết, bà mối ở cửa ra vào liền tuyên bố thân phận với Liễu thị đón tiếp ở phía trước: "Quốc Công gia cảm động và nhớ nhung ân tình của lệnh muội, biết được lệnh muội tạm thời chưa có hôn phối, đặc biệt phái ta tới cầu hôn."

Hàng xóm nghẹn họng nhìn trân trối, thiệt hay giả vậy, đường đường Quốc Công gia, tâm phúc trước mặt hoàng thượng lại có thể nguyện ý lấy một quả phụ hai mươi bảy tuổi?

Đám hàng xóm láng giềng bọn họ khó có thể tin, Tống Gia Ninh nhận được tin tức lại càng khiếp sợ đánh rơi mất quế hoa cao trong tay, ngơ ngác hỏi Lâm Tú Tú: "Ai tới cầu hôn?"

Lâm Tú Tú hưng phấn nói: "Vệ Quốc Công, chính là Vệ Quốc Công bắt cóc xe ngựa các ngươi đó, đi, nương ta đang ở phía trước chiêu đãi bà mối, chúng ta nghe lén đi."

Tống Gia Ninh là bé ngoan, chuyện người lớn không cho nàng làm nàng tuyệt đối sẽ không làm, nhưng nàng rất nóng lòng muốn biết tin tức chính xác, không chút nghĩ ngợi liền đi theo biểu tỷ trốn đến dưới cửa sổ tiền viện, dựng thẳng lỗ tai nghe lén.

"... Quốc Công gia chúng ta rất hiểu lẽ phải, biết được Lâm cô nương bởi vì hắn chịu ủy khuất, lập tức liền thương lượng với Thái phu nhân, muốn cưới Lâm cô nương qua cửa... Quốc Công gia còn nói, bảo Lâm cô nương thoải mái, buông lỏng tinh thần, hắn sẽ đón tiểu thư cùng qua, trở thành nữ nhi ruột thịt nuông chiều như nhau, đó là vinh hoa phú quý vô cùng hưởng thụ đó nha..."

Bà mối nói xong, bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của Liễu thị.

Cô sẽ làm Quốc Công phu nhân, Lâm Tú Tú có chung vinh dự, cúi đầu nhìn, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của biểu muội đau khổ như sắp khóc.

"Biểu muội không vui sao?" Lâm Tú Tú nghi hoặc hỏi.

Trong đầu Tống Gia Ninh là một mảnh hỗn độn, đủ loại suy nghĩ lung tung rối loạn liên tiếp hiện lên, một hồi là khuôn mặt dối trá của Lương Thiệu, một hồi là khuôn mặt lạnh lùng khuyên nàng cam chịu số phận của Quách Kiêu, một hồi là đôi mắt khinh miệt của Đoan Tuệ công chúa, một hồi lại là sau khi trọng sinh, vài lần gặp mặt giữa Quách Bá Ngôn và mẹ con các nàng.

Vô tri vô giác, Tống Gia Ninh vứt lại biểu tỷ, chạy vội đi tìm mẫu thân.


Lâm thị ngồi trên noãn tháp sát cửa sổ, đang khâu vá quần áo mùa đông cho nữ nhi, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nàng tạm dừng châm tuyến, nhìn ra phía cửa.

“Nương, Quốc Công gia phái người tới cầu hôn……” Tống Gia Ninh thở hồng hộc chạy tới, lo lắng nói.

Chuyện như trong dự liệu, Lâm thị tâm lặng như nước, chỉ khó hiểu phản ứng của nữ nhi, buông châm tuyến, nàng kéo nữ nhi vào trong ngực, vừa lau cái trán đổ mồ hôi của nữ nhi vừa nhẹ giọng hỏi: “An An không thích quốc công gia sao?”

Tống Gia Ninh ngơ ngẩn, mẫu thân sao lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ……

Nữ nhi ngây ngốc, Lâm thị ôn nhu cười: “Con nghĩ gì thế?”

Tống Gia Ninh đang nghĩ tới Quách Bá Ngôn. Quách Bá Ngôn đang lúc tráng niên, dáng vẻ cao lớn uy vũ đường đường, lại là quyền thế ngập trời, nam nhân xuất sắc như vậy, lại có ân cứu mạng với mẫu thân, mẫu thân thích hắn, cũng là hợp tình hợp lý? Đổi thành Quách Kiêu, nếu sau khi Quách Kiêu cướp nàng đi nguyện ý cho nàng danh phận thê tử, lại cho nàng vô tận sủng ái, nàng chẳng lẽ không vui?

Thế nhưng, mẫu thân gả vào Quốc Công Phủ, nàng với Quách Kiêu cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp rồi.

Không đúng, mẫu thân gả vào Quốc công phủ, nàng cũng là muội muội trên danh nghĩa của Quách Kiêu.

Đôi mắt hạnh ngập nước của Tống Gia Ninh càng ngày càng trong trẻo, trên đời này, còn có cái gì an toàn bằng biến thành muội muội của nam nhân háo sắc?

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hằng: Biến thành lão bà của ta.

Gia Ninh: Ngươi là ai?

Triệu Hằng: (╯‵□′)╯︵┻━┻


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận