Sắc Nước Hương Trời

Tống Gia Ninh đi theo hai vị Vương Gia, một vị Vương Phi đến phòng khách tiếp khách của Vương Phủ.

Quách Kiêu cũng không đi vào trong chờ, mà một mình một người đứng ở trong viện, dáng người cao ngất như chi lan ngọc thụ, hai bên đối mặt, hắn đi nhanh vài chục bước, cuối cùng đứng ở trước mặt Sở Vương, khom mình hành lễ: "Quách Kiêu bái kiến Vương Gia, Vương Phi, bái kiến Thọ vương điện hạ." Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính hữu lễ.

Sở Vương cười nói: "Thế tử miễn lễ, tới đón Tứ cô nương à?"

Quách Kiêu đứng thẳng, mắt nhìn muội muội đang đứng bên Sở Vương phi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Gia phụ vừa mới trở về kinh, hiện đang ở trong nội cung diện thánh, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi phủ, mẫu thân bảo ta tới đón muội muội, có chỗ thất lễ, kính xin Vương Phi thứ lỗi."

Tống Gia Ninh nghe xong, vui mừng hỏi lại: "Phụ thân đã trở về?"

Quách Bá Ngôn kế phụ này đối với nàng rất tốt, coi như con ruột, phụ tử Quách gia xuất chinh một năm, Tống Gia Ninh không nhớ Quách Kiêu, nhưng lại nhớ kế phụ, chủ yếu là tưởng niệm của mẫu thân cơ hồ đều viết ở trên mặt, kế phụ trở về sớm một chút, thì mẫu thân cũng sẽ trôi qua vui vẻ.

Quách Kiêu gật gật đầu với nàng.

Tống Gia Ninh nhất thời nóng lòng muốn trở về, ngại ngùng nhìn về phía Phùng Tranh, trước đó đã nói muốn ở lại dùng cơm.

Vệ Quốc Công phủ một nhà đoàn tụ, Phùng Tranh đương nhiên có thể hiểu được tâm tình bây giờ của Tống Gia Ninh, cười nói: "Quốc Công gia ra sức vì nước, hôm nay rốt cuộc chiến thắng trở về, Gia Trữ muội muội mau trở về đi thôi, ngày khác tới cùng ta nói chuyện."

Tống Gia Ninh dạ một tiếng, đưa mắt ra hiệu với Quách Kiêu, huynh muội đứng cùng nhau, đồng thời nhìn về phía hai vương gia một vương phi cáo từ.

Tôn ti khác biệt, Phùng Tranh tuy rằng rất muốn đưa tiễn, nhưng nàng hiện tại chính là đại biểu cho thân phận Sở Vương, đành phải dặn dò đại nha hoàn đi tiễn. Hai huynh muội sóng vai ra ngoài, nam nhân cao lớn rắn rỏi, cô nương xinh xắn lanh lợi, Triệu Hằng yên lặng nhìn nhìn, cảnh xuân rực rỡ hiện lên trước mặt, hắn khẽ híp híp mắt.

Cửa chính Vương Phủ, Tống Gia Ninh cước bộ nhẹ nhàng đi ra, xa phu sớm đã kê ghế gỗ, Tống Gia Ninh nhìn ghế gỗ, ánh mắt lại chỉ có thân ảnh của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh nhấp môi dưới, chợt nhớ tới một chuyện, thả chậm tốc độ, xoay người lại hỏi Song nhi đang rớt lại phía sau vài bước: "Vương Phi có từng phái người giao sách dạy làm bánh ngọt mẫu đơn cho ngươi không?"

Song nhi tự nhiên đi đến trước mặt chủ tử, lắc lắc đầu nói: "Vương Phi trả lời là dự định sau khi tiệc tan mới cho cô nương..."

Tống Gia Ninh bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục đi về phía trước, Song nhi vô thức theo sau, đỡ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nương nhà mình. Trong nháy mắt cầm bàn tay kia, Song nhi không khỏi có loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, nàng mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy con ngựa cao to của Thế tử đang ở bên cạnh. Song nhi nháy mắt mấy cái, không đầy một lát liền quên đi sự khác thường vừa rồi.

Tống Gia Ninh ngồi lên xe ngựa, nghe thanh âm trầm thấp của Quách Kiêu dặn dò xa phu xuất phát, nàng nhìn nhìn tay mình, nhẹ nthở phào một cái. Hai người đều lớn cả rồi, Quách Kiêu lại là người có ham muốn cao, mặc dù hắn hiện tại chỉ coi nàng như muội muội, Tống Gia Ninh vẫn hạ quyết tâm cẩn thận không một chút phân tâm, cố gắng ngăn chặn để không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Quách Kiêu.

Bánh xe chuyển động, rất nhanh đã dừng ở trước Vệ Quốc Công phủ. Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, Tống Gia Ninh lập tức ló đầu ra, Song nhi thấy vậy, vội vàng đến bên cạnh chuẩn bị sắp xếp, ở trên lưng ngựa vài bước phía sau, Quách Kiêu nhìn Song nhi tận chức tận trách, khó có thể phát hiện mà nhíu nhíu mày, sau đó trở mình xuống ngựa. Đợi Tống Gia Ninh đứng vững vàng, Quách Kiêu tận lực thả chậm bước chân, đi song song với nàng, giống như vừa đi vào vừa tùy ý hỏi: "Vương Phi đồng thời mời muội và Vương Gia?"

Tống Gia Ninh đúng sự thực phủ nhận: "Không có, ta tới Vương Phủ trước, sau đó Thọ Vương điện hạ biết được Vương Phi không có khẩu vị, nên đưa tới một rổ anh đào."

Khóe miệng Quách Kiêu hiện lên một tia cười lạnh, chị dâu ăn không vô, em chồng ân cần cái gì? Sớm không đưa muộn không đưa hết lần này tới lần khác chọn lúc kế muội ở đó mà đi đưa, rõ ràng có rắp tâm khác. Quách Kiêu rất muốn nhắc nhở kế muội, nhưng nhớ tới lần trước kế muội bởi vì hắn nghi kỵ Thọ vương mà sinh ra một hồi hờn dỗi thật lâu, gặp mặt cũng không thèm nhìn hắn, nên Quách Kiêu cẩn thận khép miệng.

"Anh đào đã chín?" Quách Kiêu chọn lấy chủ đề kế muội thích.

Tống Gia Ninh không khỏi nở nụ cười, nhìn nhìn đám người Thái phu nhân sớm đã tụ họp trong thính đường phía trước cùng đợi kế phụ trở về, nàng không thèm suy nghĩ sâu xa nói: "Có lẽ vậy, nhưng chắc chín cũng không nhiều."

Quách Kiêu ừ một tiếng, mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói: "Được, ta bảo người lưu ý chợ một chút, anh đào vừa ra liền mua hai giỏ trở về, Đình Phương cũng thích ăn."

Hắn là mua cho người nhà, nên Tống Gia Ninh chỉ cười cười, không có nói cảm ơn.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai huynh muội đã đi tới nhà chính. Quách Kiêu ngồi bên cạnh đôi song sinh, còn Tống Gia Ninh đi vòng qua sau lưng mẫu thân, cùng các nữ quyến hàn huyên. Trong nội cung, Tuyên Đức Đế an bài buổi tối tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Quách Bá Ngôn cùng các tướng lãnh lập công, nên buổi trưa đã bảo tất cả bọn họ quay về nhà, Quách Bá Ngôn mặc áo giáp chủ soái, đi nhanh ra ngoài cung, cách cửa cung càng gần, bước chân hắn càng nhanh, cơ hồ bước đi như bay. Ra khỏi cửa cung, leo lên tuấn mã, Quách Bá Ngôn một đường phi nhanh, thời gian trong nháy mắt đã đi tới trước cửa nhà, mãnh liệt ghìm chặt dây cương, móng trước tuấn mã nâng cao, phát ra một hồi iiii âm thanh vì bị ép dừng đột ngột

Trong nội đường mọi người đều kinh ngạc, kinh sợ qua đi thì chính là vui mừng.

Đôi song sinh, Thượng Ca Nhi chạy ra ngoài đầu tiên, Tống Gia Ninh và ba cô nương Quách gia theo sát phía sau. Thái phu nhân đối với nhi tử tưởng niệm không hề ít hơn so với bọn nhỏ, nhưng bà là lão thái thái, không thể chạy mà cũng chạy không nổi, chỉ cười híp mắt thong thả mà đi. Lâm thị và Nhị phu nhân chia ra hai bên đỡ mẹ chồng, Tam phu nhân, Quách Kiêu đi ở cạnh ngoài, Quách Kiêu thay Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi đang sốt ruột duỗi cổ ra bên ngoài.

Trong nội viện, Quách Bá Ngôn bị đám nữ nhi, chất tử chất nữ vây quanh. Đều là người Quách gia, các cô nương trổ mã như hoa như ngọc, năm này còn đẹp hơn năm trước, đám chất tử cao lớn hơn, dáng vẻ cháu nhỏ Thượng Ca Nhi là biến hóa lớn nhất, Quách Bá Ngôn tâm tình vô cùng tốt, ôm lấy Thượng Ca Nhi nhỏ nhất sờ sờ đầu, quay người lại, nhìn thấy đợt thân nhân thứ hai.

Ánh mắt của Quách Bá Ngôn, lập tức rơi lên trên người Lâm thị.

Phu thê tân hôn, một năm không gặp, lại là người đã đặt vào trong lòng, nhận được tin tức Quách Bá Ngôn sắp hồi phủ, Lâm thị mở cờ trong bụng cảm xúc dâng trào, đứng trước tủ quần áo rầu rĩ, bình thường cảm thấy mỗi quý làm quần áo quá nhiều căn bản mặc không hết, bây giờ lại ghét bỏ xiêm y của mình quá ít, không có có bộ nào hợp ý. Chọn tới chọn lui, lại lo lắng bị mẹ chồng chị em dâu trêu ghẹo, Lâm thị liền chọn lấy bộ bối tử màu xanh nhạt, phối với váy dài trắng thuần, ngay cả Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng mặc đồ rực rỡ hơn nàng.

Nhưng muôn hoa khoe màu đua sắc, Quách Bá Ngôn lại chỉ thấy được nàng mặc áo màu xanh nhạt, thanh lịch thoát tục như một bụi cỏ tiên, giống bộ dáng lần đầu tiên gặp ở Giang Nam, cùng với tiên nữ trong mộng giống nhau như đúc, làm hắn nóng ruột nóng gan, mỗi đêm đều nghĩ đến hơn trăm ngàn lần. Cũng may hắn đã bốn mươi rồi, không còn là thằng nhóc lỗ mãng như nhi tử, Quách Bá Ngôn kịp thời hoàn hồn, buông Thượng Ca Nhi đi đến trước người Thái phu nhân, "Bịch" một tiếng quỳ xuống.

Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, chỉ lạy trời lạy Đế Vương, chỉ lạy phụ mẫu song thân.

Lâm thị và hai chị em dâu vội vàng tránh sang hai bên, Thái phu nhân vừa rồi còn rất trấn định, thấy nhi tử vẫn như trước kia mỗi lần đi xa trở về đều quỳ như vậy, nước mắt bà liền dâng lên, ánh mắt mơ hồ nâng con trưởng dậy, run run nói: "Có thể trở về là tốt rồi, chậm thêm vài ngày, Mậu Ca Nhi đều sắp cưới vợ rồi."

Tống Gia Ninh cùng các tiểu bối đều bật cười.

Quách Bá Ngôn lúc này mới nhớ tới con trai, quay đầu nhìn lại, Mậu Ca Nhi tựa ở trong ngực con trưởng, đang mơ màng mà nhìn hắn, đôi mắt to vừa nhìn thì biết chính là giống hắn. Quách Bá Ngôn nở nụ cười, cũng không quản nhi tử có đồng ý hay không, tiến lên giành lấy thằng bé, hung hăng hôn một cái, gốc râu thô cứng đâm vào Mậu Ca Nhi da mịn thịt mềm đến phát đau!

Quách Bá Ngôn hùng vĩ uy vũ, áo giáp cũng làm Mậu Ca Nhi thấy lạ lẫm, vốn là có chút sợ hãi, hiện giờ lại còn bị đâm, Mậu Ca Nhi ngó ngó mẫu thân mặc kệ nó bên cạnh, bĩu môi, oa một tiếng khóc lên, ủy khuất vươn tay với mẫu thân. Mẹ con liền tâm, ánh mắt Lâm thị trong tối ngoài sáng dính ở trên người trượng phu rốt cuộc chuyển đến trên người nhi tử, không chút nghĩ ngợi liền đi tới, muốn đón nhi tử đang khóc rống vào trong ngực.

Chỉ là nàng đã ôm Mậu Ca Nhi rồi, cha nhi tử lại không chịu buông tay, Lâm thị nghi ngờ ngửa đầu, Quách Bá Ngôn rũ mắt nhìn nàng, nóng bỏng kiềm chế ở trong mắt gần như muốn đốt nàng thành tro. Chỉ là một ánh mắt, mà đã khiến Lâm thị cả người liền nhũn, không còn khí lực mà ôm con trai, đỏ mặt muốn lui về phía sau.

Thái phu nhân nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, tuy nhiên vẫn ho khan một tiếng, dỗ dành Mậu Ca Nhi: "Đây là phụ thân, Mậu Ca Nhi mau gọi phụ thân."

Mậu Ca Nhi không gọi, vẫn đòi mẫu thân.

Lâm thị lúc này mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Quốc Công gia đưa cho ta đi."

Đã giỡn qua một lần, nên lần này Quách Bá Ngôn thành thành thật thật buông lỏng tay, ánh mắt nóng hừng hực vẫn còn đuổi theo kiều thê. Lâm thị thẹn thùng, cố ý trốn xa một chút, đi vào phòng, lúc Quách Bá Ngôn cùng mấy người Thái phu nhân nói chuyện, nàng vẫn cúi đầu dỗ dành Mậu Ca Nhi, ánh mắt như lửa quen thuộc thỉnh thoảng đảo qua nàng, thiêu đốt khiến nàng tâm hoảng ý loạn.

Hàn huyên trọn vẹn nửa canh giờ, Thái phu nhân cảm thấy còn chưa nói chuyện đủ với nhi tử, thì Quách Bá Ngôn giống như không khỏe giật nhẹ áo giáp nặng trịch trên người, cười khổ nói với mẫu thân: "Nương, bây giờ con mặc như vậy mệt quá, như vậy đi, nhi tử trước đưa người trở về, chờ ta thay bộ quần áo lại đi bồi người."

Thái phu nhân trong lòng mắng thằng ranh con! Rõ ràng là muốn sớm ôm vợ vào màn trướng, nhưng lại bày đặt nói mấy lời này lừa gạt bà!

Nhưng Thái phu nhân vẫn phối hợp nhi tử gật gật đầu, cũng săn sóc nói: "Thôi, nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, đi nghỉ ngơi trước đi, bảo Bình Chương tiễn ta là được."

Quách Bá Ngôn là nhớ thương muốn ngủ với vợ, nhưng cũng không có gấp đến mức không nhịn được nửa khắc hay một khắc này, tự tay nâng mẫu thân dậy, cùng Lâm thị mang theo người thân cùng nhau đi tiễn. Từ Sướng Tâm Viện đi ra, người của ba phòng chia nhau rời đi, đại phòng bên này, Quách Bá Ngôn ôm Mậu Ca Nhi đã nhận thức cha và Lâm thị sóng vai nhau cùng đi, Đình Phương lưu lại chỗ Thái phu nhân, Quách Kiêu và Tống Gia Ninh đi theo ở phía sau.

Một người có được hồi ức kiếp trước, một người đời này dù chưa chạm qua nữ nhân nhưng thân thể sớm đã thành thục, dục hỏa vô hình lưu chuyển ở giữa cha mẹ, Tống Gia Ninh cảm nhận được, Quách Kiêu cũng cảm nhận được. Tống Gia Ninh chỉ làm như không biết, nghiêng đầu nhìn hoa cỏ bên đường, Quách Kiêu lần đầu tiên mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của kế mẫu mấy lần, lại âm thầm quan sát kế muội đi ở bên cạnh, Quách Kiêu bất tri bất giác xuất thần.

Nếu như, đời này gặp được hai mẹ con kế muội trước chính là hắn, hắn nhất định sẽ giống như cha, mang các nàng vào kinh, nhưng, hắn sẽ bảo bọn nàng ở lại Lâm gia, đợi kế muội trưởng thành, hắn lại...

Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Quách Kiêu như bị sét đánh, mãnh liệt tỉnh táo lại, sau lưng một mảng mồ hôi nóng.

Hắn đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Đó là kế muội, hắn sao có thể toát ra loại ý niệm này trong đầu?

Thế nhưng, nhìn phụ thân phía trước mặt lặng lẽ tới gần kế mẫu, nhìn kế mẫu ngượng ngùng né tránh, lửa trong ngực Quách Kiêu, không chịu khống chế mà bùng nổ.

Hắn cũng muốn, muốn một nữ nhân xinh đẹp mỏng manh như kế mẫu, mà bên cạnh hắn, liền có một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui