Sắc Nước Hương Trời

Lương Thiệu là văn nhân, văn chương làm không tệ, nhưng thân thủ thì không tốt chút nào, sau khi rơi xuống nước, hắn vừa run vừa cố gắng bò lên trên băng, thế nhưng nước đá lạnh tới xương tủy, lạnh đến mức hai cánh tay hắn không dùng được chút sức nào, muốn nhấc chân, kẽ nứt băng lại quá nhỏ, chân một khi nâng lên sẽ đụng vào tầng băng dày cui, chật vật lăn qua lăn lại mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dùng hai tay víu lấy tầng băng, há miệng run rẩy gọi người, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập.

Hai gã sai vặt rốt cuộc kịp phản ứng, chạy nhanh tới, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Lương Thiệu, tựa như nhổ củ cải trắng kéo lên trên.

Tống Gia Ninh từ lúc Lương Thiệu rơi xuống nước liền chạy tới bên cạnh hai đệ đệ. Thượng Ca Nhi có chút sợ hãi, dựa vào trên đùi Tứ tỷ tỷ, Tống Gia Ninh che đầu thằng bé, thấy Mậu Ca Nhi không nhúc nhích đứng ở bên cạnh, mắt to say sưa nhìn vết nứt trên băng, Tống Gia Ninh lúc này mới lần nữa nhìn tới Lương Thiệu.

Lương Thiệu cóng đến bờ môi phát tím, toàn thân cứng ngắc, được người lôi ra khỏi nước hai chân đã không cách nào đứng thẳng, bịch một tiếng quỳ gối ở trên băng. Cái khăn đen trên mặt hắn đã sớm rơi xuống rồi, Lương Thiệu ngẩng đầu, cổ cứng đờ xoay nửa vòng, rốt cuộc tìm được cô nương trù tính thiết kế hại hắn rơi xuống nước. Nàng khoác áo choàng màu mai đỏ đứng ở đằng kia, mắt hạnh đen nhánh không có bất kỳ tình cảm nào mà nhìn hắn, cùng biểu muội ngây thơ lúc trước tưởng như hai người, hai mắt nhìn nhau, nàng không cười cũng không giả bộ lo lắng, mắt hạnh phức tạp, Lương Thiệu vậy mà nhìn không thấu.

Lương Thiệu mấp máy bờ môi, hắn khó có thể tin lại không thể hiểu nhìn cô nương xinh đẹp không giống phàm nhân này, nàng đẹp như vậy, chính là biết mình bị mắc lừa hắn cũng không giận được, nhưng Lương Thiệu thật sự rất muốn biết, hắn rốt cuộc đắc tội nàng chỗ nào.

Nhưng hắn ngay cả cơ hội hỏi cũng không có, hai gã sai vặt săn sóc kẹp lấy hắn chạy như điên tới khách phòng.

Khổ chủ rời đi, Mậu Ca Nhi ngó ngó tỷ tỷ ca ca, thử thăm dò đi về hướng vết nứt trên băng, muốn nhìn một chút bên trong là cái dạng gì.

Tống Gia Ninh kéo đệ đệ bướng bỉnh, dẫn bọn đệ đệ đi theo phía sau Lương Thiệu.

Mang theo hài tử, Tống Gia Ninh đi rất chậm, chờ tỷ đệ ba người chậm rãi từ từ đi đến viện Lương Thiệu, Thái phu nhân, Lâm thị đã nghe hỏi tới, cũng sớm từ bên trong miệng hai gã sai vặt này biết được Lương Thiệu tại sao lại rơi xuống nước. Đương nhiên, bọn sai vặt cũng không dám nói là tỷ đệ Tống Gia Ninh cố ý bày bẫy rập, chỉ nói biểu công tử tự mình không cẩn thận, nhưng Thái phu nhân, Lâm thị lại không ngốc, nếu như không phải tỷ đệ Tống Gia Ninh có chủ tâm, vì sao Lương Thiệu sắp giẫm vào vết nứt trên băng, mấy người chủ tớ lại không có một người nhắc nhở?

Lâm thị tức giận lại hoang mang. Bà tức giận, là vì Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi quá nhỏ, tuyệt không thể nghĩ được loại biện pháp khi dễ người này, nhất định là ý tứ của nữ nhi, nữ nhi dám trêu cợt cháu trai nhà mẹ đẻ mà Thái phu nhân thưởng thức xem trọng, đây không phải động thủ trên đầu thái tuế sao? Hơn nữa Lâm thị cũng cảm thấy hoang mang vì bà rất rõ ràng, nữ nhi nhà mình từ trước đến giờ nhu thuận hiểu chuyện, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ khi dễ người, chẳng lẽ Lương Thiệu làm cái gì chọc giận nữ nhi?

Bất kể có như thế nào, bà trước tiên cần phải thay nữ nhi bồi tội.

"Nương, nhất định là An An nghịch ngợm, đều tại ta không có dạy được nàng." Đứng ở trước mặt Thái phu nhân, Lâm thị tự trách nói.

Thái phu nhân nhìn bộ dạng cẩn thận của con dâu, buồn cười nói: "Ta chưa nói gì mà, ngồi xuống ngồi xuống, tính nết An An ta còn không biết sao, trên đời này không có hài tử nào thành thật hơn con bé. Hơn phân nửa là biểu ca biểu muội ầm ĩ không vui, chút nữa người tới, chúng ta hỏi rõ ràng là được."

Xếp đặt thiết kế để biểu ca rơi vào trong vết nứt trên băng, chơi đùa giống trẻ con như vậy, cũng chỉ có người có tánh tình trẻ con mới có thể nghĩ ra được. Nếu như cháu trai mới sáu bảy tuổi, Thái phu nhân có lẽ sẽ đau lòng lo lắng, hôm nay cháu trai đã đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, rơi xuống vết nứt trên băng cũng giống như đi đường không cẩn thận vướng chân một phát, bà nếu như bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này hưng sư vấn tội, vậy những năm trước đây ba đại tôn tử nghịch ngợm gây sự, bà đã sớm tức giận chết rồi.

Lắc đầu, Thái phu nhân cười bưng trà uống.

Lâm thị ở một bên nhìn, biết rõ mẹ chồng thật sự hiền lành cũng không nổi giận, lúc này mới yên tâm.

Thái phu nhân uống hết một chén trà, Tống Gia Ninh và hai thằng bé cuối cùng đã tới. Thái phu nhân cười híp mắt nhìn ba hài tử, Lâm thị vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nữ nhi, Tống Gia Ninh giả bộ sợ hãi co rụt cổ lại, sau đó đi đến bên cạnh Thái phu nhân, cúi thấp đầu chủ động thừa nhận sai lầm: "Tổ mẫu, là con cố ý dẫn biểu ca đi tới vết nứt trên băng kia."

"Vì sao?" Thái phu nhân buông bát trà, tò mò hỏi.

Tống Gia Ninh trên đường đã nghĩ kỹ lý do, đưa sách dạy nấu ăn trong tay cho Thái phu nhân, bĩu môi nói: "Bọn đệ đệ chơi xe băng, con ở trên bờ đọc sách, biểu ca tới đây, thấy con xem sách dạy nấu ăn, hắn liền, liền cười nhạo con, nói tự tiện ăn, trách không được bộ dạng con béo như thế..."

Càng nói giọng nói càng nhỏ, đầu cũng gục xuống, ủy khuất vô cùng.

Thái phu nhân trái tim liền đau một cái. Tiểu tôn nữ lớn lên béo, ba năm này đám huynh muội chơi với nhau, cháu gái Vân Phương và đôi song sinh thường xuyên sẽ trêu ghẹo muội muội, nói khó nghe nhất còn thuộc về Đoan Tuệ công chúa trong cung. Trước khi có việc nghị hôn, tiểu tôn nữ vốn không quan tâm việc bị đám ca ca tỷ tỷ trêu ghẹo, nên ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, có thể nói là không tim không phổi. Nhưng từ lúc ở An quốc tự Lỗ Trấn nhìn trúng tam tôn nữ, tiểu tôn nữ bắt đầu lấy béo làm hổ thẹn, ở Lâm Vân Đường đóng cửa không ra cả một tháng, còn quấn ngực, tổ mẫu bà đây lòng thương yêu không dứt. Gần đây cháu gái rốt cuộc thoải mái chút ít, Lương Thiệu hết lần này tới lần khác lại trêu ghẹo biểu muội ngay chỗ mấu chốt này, tiểu nha đầu sao có thể không nổi nóng?

Biểu ca trước mạo phạm biểu muội, bị biểu muội tính trẻ con trả thù, cũng là đáng đời.

Tóm lại không phải là đại sự gì.

"An An chúng ta không có chút nào, biểu ca con nói hưu nói vượn, nên phạt." Thái phu nhân trìu mến ôm Tống Gia Ninh vào trong ngực, chẳng những không có trách phạt, ngược lại theo lời của cháu gái dụ dỗ.

Tống Gia Ninh trong lòng vô cùng ấm áp, nàng biết rõ, Thái phu nhân là tổ mẫu tốt nhất trên đời này.

Tống Gia Ninh không hối hận vì đã trêu đùa Lương Thiệu, nhưng sự tín nhiệm của Thái phu nhân khiến nàng thấy hơi áy náy, ngó ngó Thái phu nhân, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn nói: "Tổ mẫu, con lúc ấy quá tức giận, bây giờ suy nghĩ một chút, biểu ca khả năng chỉ nói giỡn thôi, con không hỏi rõ ràng liền khi dễ hắn, là con không đúng, sau này không dám nữa."

Thái phu nhân thích Tống Gia Ninh nghe lời, nghe xong lời này, lập tức càng thích, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh nói: "Ừ, lời này có lý, đi, tổ mẫu dẫn con đi thẩm vấn biểu ca con, nếu như hắn chỉ là lời nói vô tâm, An An cho biểu ca bồi thường lỗi sai, sau này tiếp tục hòa hòa khí khí."

Tống Gia Ninh gật gật đầu.

Nội thất, Lương Thiệu uống xong một chén đường gừng, thay đổi một thân trung y sạch sẽ nằm ở trong chăn, dựa theo Thái phu nhân dặn dò, phía trên đắp hai tầng chăn bông, vẫn như cũ không khống chế nổi mà lạnh run, cũng may so với lúc vừa vớt ra thì đỡ hơn nhiều. Nhìn thấy Thái phu nhân dẫn Tống Gia Ninh đi vào, trong nháy mắt, Tống Gia Ninh lại từ nha đầu lạnh lùng vô tình biến thành biểu muội nhu thuận nhu nhược, Lương Thiệu trên mặt nở nụ cười, trong lòng thật sự là dở khóc dở cười.

Trách hắn nhìn sai rồi, trước chỉ coi Tống Gia Ninh như hài tử, hiện tại sau khi ăn xong thiệt thòi, mới biết được Tứ cô nương từ bên ngoài đến này thật ra là một hồ ly giảo hoạt, xinh đẹp và gian xảo. Thế nhưng, nữ nhân mà quá nhu thuận thì cũng không thú vị, tuy rằng dễ dàng đạt được, nhưng cũng dễ dàng chán ngấy, đổi thành Tống Gia Ninh như vậy, nghĩ đến nàng hiện tại giống như hồ ly, tương lai sớm muộn gì cũng phải ở trong trướng uyển chuyển hầu hạ, tuy chỉ là một cái ý niệm trong đầu, nhưng Lương Thiệu bỗng nhiên liền hết lạnh, cả người nóng như lửa.

"An An nói, là ngươi chê cười nàng béo?" Thái phu nhân tựa như tra xét hài tử chất vấn Lương Thiệu.

Lương Thiệu cười khổ, khẽ gật đầu với Tống Gia Ninh, mắt hoa đào thành khẩn nhìn nàng: "Biểu ca không ngăn được miệng, đắc tội biểu muội rồi, rơi xuống nước là biểu ca nên bị, chỉ cầu biểu muội bớt giận, đừng oán hận ta."

Hắn lớn lên khôi ngô, đôi mắt đen đưa tình phối hợp ngữ khí ôn nhu cưng chiều, lập tức khiến cho Tống Gia Ninh nghĩ tới kiếp trước. Động phòng đêm đó, Lương Thiệu chính là dùng ánh mắt ngữ khí như vậy nói cho nàng biết, nói hắn biết rõ nạp nàng làm thiếp là ủy khuất nàng, nói hắn chỉ hận gặp nàng quá muộn, không thể dùng lễ thê tử nghênh nàng, cũng dịu dàng cam đoan sau này sẽ đối tốt với nàng giống như thê tử.

Tống Gia Ninh tin là thật, ngây ngốc giao trái tim cho hắn.

"Biểu ca dưỡng bệnh cho tốt, sau này ngươi không khi dễ ta, ta cũng sẽ không trêu chọc ngươi." Rũ lông mi, Tống Gia Ninh qua loa nói.

Lương Thiệu cười: "Không dám không dám."

Cười một tiếng hóa giải ân cừu, biểu ca biểu muội hòa hảo như lúc ban đầu, ít nhất ở trong mắt Thái phu nhân, là như vậy.

Chuyện giải quyết xong, Lâm thị dẫn một trai một gái trở về Lâm Vân Đường, tuy rằng nữ nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng một cô nương gia lại dùng biện pháp như vậy lừa gạt gây tổn hại người khác, Lâm thị vẫn rất tức giận. Vì để tránh cho nữ nhi dưỡng thành thói kiêu căng nóng nảy như Vân Phương, Lâm thị phạt nữ nhi bế môn ba ngày, sao ba lần nữ giới, Mậu Ca Nhi "Nối giáo cho giặc" ba ngày không cho phép bước ra khỏi Lâm Vân Đường.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn lãnh phạt, Mậu Ca Nhi ngây ngốc, tạm thời còn không hiểu trừng phạt như vậy nghiêm trọng đến mức nào.

Chạng vạng tối phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu trước sau hồi phủ.

Lâm thị nói với Quách Bá Ngôn chuyện này, Quách Bá Ngôn có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới khi kế nữ thành thật nhất vùng lên, lại có thể gây ra động tĩnh còn lớn hơn cả Vân Phương. Nhưng kế nữ gan lớn là chuyện tốt, ngay cả khi dễ một biểu ca ở nhờ nhà mình đều phải lo trước lo sau không dám động thủ, thì ông mới thật nhức đầu. Đối với cha mẹ mà nói, con cái nhà mình dám khi dễ người khác, dù sao cũng mạnh mẽ hơn so với trung thực nén giận.

Di Hòa Hiên, A Thuận phụng mệnh lưu ý hành tung của Tứ cô nương, cũng bẩm báo chuyện này cho Quách Kiêu.

Quách Kiêu như có điều suy nghĩ. Hắn là võ quan, Lương Thiệu là thư sinh nên cũng không hợp tính, hai bên cũng không có giao tình, cũng không có lưu ý Lương Thiệu ở nhà mình làm cái gì, nhưng hắn nghe Thái phu nhân quở trách đám đường đệ, từng lấy Lương Thiệu làm hình mẫu, tán dương Lương Thiệu vùi đầu khổ đọc, ít khi ra khỏi cửa. Nếu đã như vậy, thì hôm nay tại sao Lương Thiệu lại đi hoa viên, còn đi trêu chọc nàng?

Nghĩ đến khuôn mặt rất dễ khiến đàn ông thèm thuồng của kế muội, Thọ vương đối với nàng ưu ái có thừa, Tứ điện hạ cũng thích tới trước mặt nàng, Quách Kiêu ánh mắt lạnh lùng, truy vấn: "Biểu công tử bịt mắt bắt người, Tứ cô nương bọn họ chia ra đứng ở nơi nào."

A Thuận tự mình ở phía xa nhìn chằm chằm, suy nghĩ một chút, chi tiết bẩm báo.

"Giữa băng động có ai với ai." Quách Kiêu nói trúng điểm mấu chốt.

A Thuận lần nữa nhớ lại, trong lòng cả kinh.

Quách Kiêu nhìn thần sắc hắn biến hóa, liền biết đáp án, khóe miệng lập tức hiển hiện một nét cười lạnh. Trên tầng băng đi đi lại lại, tiếng bước chân hết sức rõ ràng, Lương Thiệu không đi bắt Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi, lại muốn xoay người đi bắt kế muội nũng nịu, hắn tồn cái tà niệm gì? Còn có, kế muội cố ý vây quanh phía sau vết nứt trên băng, chẳng lẽ nàng nhìn ra Lương Thiệu đối với nàng có lòng mơ ước?

Tưởng tượng dáng vẻ Tống Gia Ninh trêu cợt người, ánh mắt Quách Kiêu nhu hòa chớp mắt một cái.

Nàng ra tay đối phó Lương Thiệu, đã nói rõ nàng đối với Lương Thiệu vô ý.

Về phần Lương Thiệu

Quách Kiêu chậm rãi siết chặt chén trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui