Sắc Nước Hương Trời

Tính cả Tống Gia Ninh ở bên trong, tổng cộng trăm vị tú nữ thành công thông qua hai đợt tuyển chọn là dung mạo và thân thể, tiếp theo lại xuất hiện một vị nữ quan phẩm cấp cao hơn, ở trong nhóm tú nữ tới tới lui lui hai lần, ở trong một trăm tú nữ này, cuối cùng chọn ra năm mươi vị dung mạo tốt nhất, tất cả những người khác thì đều đưa xuất cung.

Năm mươi tú nữ, được an bài ở trong năm viện tử, ban ngày đi theo nữ quan học quy củ, buổi tối thành thành thật thật ngủ, hầu như không có thời gian nói cười bắt chuyện. Bởi vì đám nữ quan ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nên nhất cử nhất động của tú nữ đều có thể ảnh hưởng đến ấn tượng trong mắt nữ quan, trước khi chung tuyển, nếu nữ quan không hài lòng, thì hoàn toàn có thể đưa tú nữ xuất cung, quyền lực vô cùng to lớn.

Trong tiểu viện Tống Gia Ninh ở, có hai tú nữ bởi vì sau lưng nói xấu nàng, bị nữ quan nghiêm khắc đuổi xuất cung rồi.

Tống Gia Ninh không biết hai tú nữ không được tuyển chọn này nghĩ như thế nào, đêm đó nàng ngủ không được ngon, đầu óc luôn đung đưa ánh mắt căm hận của hai nữ nhân ném lên người nàng trước khi đi. Tống Gia Ninh thấy mình vô cùng oan uổng, rõ ràng là các nàng cười nhạo khi dễ nàng nàng béo trước, bị phạt lại không chịu suy nghĩ lại, ngược lại lại oán hận lên khổ chủ là nàng đây.

Nhưng ngủ một đêm, ngày hôm sau Tống Gia Ninh liền quên mất chuyện này, tiếp tục đàng hoàng đi theo nữ quan học quy củ.

Nhoáng một cái chín ngày trôi qua, ngày thứ mười, các tú nữ nghênh đón một ngày nghỉ ngơi, đám nữ quan bình thường một tấc cũng không rời cũng không thấy đâu, mọi người cuối cùng có thể tự tại chút ít, thở ra một hơi.

Về phần Tống Gia Ninh, nàng chỉ nhận ra Đàm Hương Ngọc, hai người lại có chút ân oán, cho nên dùng xong điểm tâm, Tống Gia Ninh trở về gian phòng của mình, cầm quyển sách ngồi ở trên giường xem. Viện không lớn, các tú nữ lại nhiều, bởi vậy mỗi gian phòng phân cho tú nữ đều chỉ có một gian phòng ngủ một gian phòng khách, Tống Gia Ninh đọc sách, cung nữ hầu hạ nàng Trân Nhi liền ở phòng khách đợi.

Xem hai khắc đồng hồ, Tống Gia Ninh để sách xuống, đi tới trước cửa sổ nhìn ra xa ngoài cửa sổ, chợt thấy một cô nương mặc đồ đỏ từ phía trước cửa sổ đi qua, bước chân nhẹ nhàng, khóe môi mang cười. Tống Gia Ninh nhận ra nàng, là Lý Mộc Lan ở bên trái nàng, tổ phụ chính là Hổ Uy tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu. Năm Lý Mộc Lan sinh ra, phụ thân chết trận sa trường, mẫu thân của nàng liền gọi nữ nhi là Mộc Lan, hi vọng nữ nhi có thể thiên cổ lưu danh như Hoa Mộc Lan, anh dũng không thua nam nhi.

Trước khi Tống Gia Ninh tiến cung chưa từng quen biết Lý Mộc Lan, nhưng nàng có nghe nói chuyện của Lý Mộc Lan, biết Lý Mộc Lan học võ từ nhỏ, tập được một thân hảo công phu, lại là ngườidùng roi, nóng nảy cương liệt cũng giống như nam nhi, hơn nữa Lý Mộc Lan vóc người cao gầy, dáng vẻ tinh tế, cũng không phải nhu nhược như những khuê tú khác, ngược lại giống như một gốc bạch dương xanh tươi cao ngất, cả người toả ra một cỗ khí khái hào hùng.

Nữ nhân độc hành đặc biệt như vậy, thanh danh sớm đã truyền khắp kinh thành, chúng phụ nhân nội trạch đối với nàng chỉ trỏ, Tuyên Đức Đế lại khen ngợi Lý Mộc Lan, ban thưởng một con ngựa khoẻ, một cây roi tốt cho Lý Mộc Lan. Có thể nói, ngoại trừ dòng họ nữ quyến, Tống Gia Ninh và Lý Mộc Lan là hai khuê tú kinh thành duy nhất được Tuyên Đức Đế ban thưởng, đương nhiên, lý do Tống Gia Ninh được ban thưởng, hoàn toàn không thể đánh đồng với Lý Mộc Lan.

Đang nghĩ ngợi, gian ngoài truyền đến một giọng nữ cởi mở êm tai: "Tứ cô nương có ở đây không?"

Thì ra Lý Mộc Lan là tới tìm nàng, Tống Gia Ninh vội vàng đi ra ngoài đón. Song phương đối mặt, chống lại cái nhìn chăm chú không che giấu chút nào của Lý Mộc Lan, Tống Gia Ninh có chút ngại ngùng. Tất cả mọi người đều là cô nương, sao ánh mắt Lý Mộc Lan nhìn nàng, có điểm giống thiếu niên lang vậy? Hai mắt còn ngắm ngực nàng.

Tống Gia Ninh lần đầu tiên gặp được cô nương như vậy.

"Mộc Lan tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Tống Gia Ninh nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói nàng mềm mại, cũng không làm dáng giống như các khuê tú khác, nghe mà nổi cả da gà, Lý Mộc Lan liền cười, nhìn Tống Gia Ninh giải thích nói: "Trong phòng buồn bực vô vị, toàn bộ trong nội viện ta nhìn vừa mắt nhất là ngươi, liền tới đây tìm ngươi nói vài lời, sẽ không có quấy rầy ngươi chứ?"

Chẳng hề làm gì mà lại được nữ trung hào kiệt ưu ái, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, vội vàng cười lắc đầu, mời Lý Mộc Lan ngồi xuống, lại bảo cung nữ Trân Nhi đi châm trà.

"Người khác mong lớn lên gầy đi một chút, sao ngươi lại..." Lý Mộc Lan nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh hỏi.

Tống Gia Ninh xấu hổ, lúng túng nói: "Ta sợ đói, ăn không đủ no liền khó chịu, nương ta liền mặc kệ ta."

Lý Mộc Lan cười vang, may mắn nói: "May mắn ngươi sợ đói, bằng không thì ngươi cũng giống các nàng ấy mỗi bữa chỉ ăn hai phần cơm, đi vài bước đường mà bắt đầu thở gấp, ta ở kinh thành thật sự tìm không ra tỷ muội có thể nói chuyện."

Nàng có chút tự trở nên quen thuộc, Tống Gia Ninh còn chưa nói gì, nàng trước tiên xem Tống Gia Ninh làm tỷ muội, nhưng Tống Gia Ninh thật sự thích Lý Mộc Lan thẳng thắn cởi mở, nên thuận thế nhận biết tỷ muội với Lý Mộc Lan. Lý Mộc Lan có rất nhiều chuyện lý thú về luyện võ, trong nhà Tống Gia Ninh thì có đệ đệ hoạt bát đáng yêu, hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác hàn huyên cả ngày.

Một ngày nghỉ ngơi chấm dứt, các tú nữ lại bắt đầu học điều giáo trong cung.

Tống Gia Ninh nhu thuận, cũng không gây phiền toái, Lý Mộc Lan bướng bỉnh không tuân thủ quản giáo, nữ quan biết rõ Tuyên Đức Đế coi trọng Lý Mộc Lan ở điểm này, cho nên đối với nàng phá lệ nới lỏng quy củ. Thoáng chớp mắt lại đến ngày nghỉ tuần thứ hai, Lý Mộc Lan hẹn Tống Gia Ninh đến dưới tàng cây hoè trong viện hóng mát, hai người đang trò chuyện, thì từ Tây Sương phòng bên kia đi tới một cô nương, Tống Gia Ninh theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là Đàm Hương Ngọc.

Tống Gia Ninh tùy ý liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, nhưng Đàm Hương Ngọc lại đi về phía nàng, đến trước mặt, không có ý tốt nói: "Gia Ninh biểu muội, ta, ta có thể ngồi một lát với các ngươi không? Tiến cung lâu như vậy, ta đều sắp quên cách nói chuyện rồi."

Tống Gia Ninh âm thầm cắn môi dưới, Đàm Hương Ngọc hỏi như vậy, nàng nếu như trả lời không thể, quá cứng rắn, sẽ khiến người khác hiểu lầm hai người có ân oán gì lớn lắm, còn ở trước mặt Mộc Lan tỷ tỷ lộ ra keo kiệt. Hơn nữa Đàm Hương Ngọc là biểu muội ruột của Đình Phương tỷ tỷ, Tống Gia Ninh không muốn quen thân với nàng, nhưng cũng không muốn khiến nàng khó chịu.

Nàng cười yếu ớt gật gật đầu.

Đàm Hương Ngọc cười vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tống Gia Ninh tiếp tục nói chuyện với Lý Mộc Lan, Lý Mộc Lan liếc mắt nhìn Đàm Hương Ngọc, đoán được quan hệ biểu tỷ muội cũng không thân cận lắm, nên liền coi Đàm Hương Ngọc như không khí.

"A, Gia Ninh biểu muội đừng nhúc nhích, bên cạnh ngươi có một con nhện con."

Tống Gia Ninh nghe vậy, thân thể không khỏi cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, Lý Mộc Lan đang muốn thay nàng kiểm tra, Đàm Hương Ngọc đã nhanh chóng ra tay, ngón trỏ ở bên mặt Tống Gia Ninh như có như không phẩy một cái, cũng không đụng phải Tống Gia Ninh, sau đó rút tay về, cúi đầu nhìn, cười nói: "Dưới cây thường xuyên có nhện con nhả tơ rơi xuống, ta đi rửa tay, các ngươi cũng vào trong phòng ngồi đi."

Nói xong liền đi.

Ngay khi nàng ta đứng dậy, Tống Gia Ninh dường như ngửi thấy được một mùi thơm thoáng qua.

Chắc là hương Đàm Hương Ngọc dùng trên người?

Tống Gia Ninh không có suy nghĩ nhiều, ngó ngó đỉnh đầu, không yên tâm khuyên Lý Mộc Lan: "Chúng ta vẫn là vào thôi."

Lý Mộc Lan cười nàng nhát gan, nhưng vẫn cùng Tống Gia Ninh rời đi, trên đường trở về phòng, Tống Gia Ninh dường như lại ngửi thấy được một luồng hương thơm, dừng bước lại kỹ càng phân biệt, thì lại không ngửi thấy. Sau nửa canh giờ, Lý Mộc Lan rời đi, Tống Gia Ninh chuẩn bị ngủ một lát, cởi bối tử trên người, lần thứ ba ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt này.

Tống Gia Ninh ngó ngó bối tử trong tay, hít mũi một cái, cúi đầu nhẹ ngửi, liền cảm thấy chỗ bả vai bên trái, mùi thơm đậm hơn một chút, nhưng trên bối tử lại không có cái gì.

Ngẫm lại dưới gốc cây hòe Đàm Hương Ngọc ngồi ở bên trái nàng, Tống Gia Ninh rất nhanh liền thoải mái, nhất định là mùi thơm trên người Đàm Hương Ngọc nhiễm lên bối tử của nàng. Mùi hương nhàn nhạt này cũng không khó ngửi, nhưng Tống Gia Ninh vẫn gọi Trân Nhi tới, bảo nàng ấy giặt quần áo, nàng không thích y phục của mình dính hương nhang của người khác.

Quần áo giặt sạch, Tống Gia Ninh liền quên mất chuyện này, nhưng ban đêm đi ngủ, Tống Gia Ninh mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác được trên mặt có hơi ngứa. Nàng vô ý thức gãi, ngón tay đụng lên má trái, cảm giác không đúng lắm. Tống Gia Ninh không dám dùng sức, sờ sờ một chút, sau đó lập tức liền tỉnh, khẩn trương ngồi dậy, hô to gọi Trân Nhi đốt đèn.

Trân Nhi ngủ như chết, sau một lát mới tiến vào, dùng cây đốt lửa đốt đèn, còn buồn ngủ đi đến trước màn trướng, vừa muốn hỏi chủ tử làm sao vậy, Tống Gia Ninh vừa mới thả tay xuống, làm nàng nhìn thấy trên mặt trái của Tống Gia Ninh vốn trắng trắng mềm mềm tựa như đậu hũ, lại có thể nhiều hơn một vùng mẩn đỏ, nhìn vô cùng ghê rợn!

Trân Nhi cả kinh, suýt nữa rơi đèn trong tay!

Tống Gia Ninh không cần hỏi cũng biết, bối rối chạy đến trước gương, giơ gương đồng lên nhìn thấy nửa bên mặt hồng hồng, trái timTống Gia Ninh lập tức liền nguội lạnh. Bởi vì biết mình không đủ tư cách làm Vương Phi, Tống Gia Ninh vốn không quan tâm đến lần tuyển tú này, thế nhưng nữ nhân nào không thương tiếc dung mạo của mình chứ? Khuôn mặt đang xinh đẹp của mình bỗng nhiên biến thành như vậy, còn có thể tốt được không?

Tống Gia Ninh nước mắt tràn ra vỡ đê, buông tấm gương, che miệng ô ô khóc lên.

~

Trân Nhi suốt đêm báo chuyện trên mặt Tống Gia Ninh bị bệnh sởi cho nữ quan quản sự, nữ quan tự mình tới đây xem xét vết thương của Tống Gia Ninh, sau đó thẩm vấn Tống Gia Ninh hôm qua đã làm cái gì, gặp người nào, có cái gì khác thường không. Tống Gia Ninh ngồi nghiêng trên giường, đã ngừng khóc, nhưng vành mắt vẫn đỏ, đầu đuôi gốc ngọn thuật lại chuyện ban ngày, kể cả Đàm Hương Ngọc và mùi hương này.

"Bộ bối tử đó đâu rồi?" Nữ quan nhạy bén hỏi.

Tống Gia Ninh cắn bờ môi. Chuyện cho tới bây giờ, nàng rất rõ ràng, khuôn mặt của nàng chính là do Đàm Hương Ngọc làm hại, nhưng ban ngày nàng không biết, không biết Đàm Hương Ngọc sẽ đùa nghịch loại thủ đoạn này, còn tưởng rằng hương thơm này chỉ là hương nhang bình thường dung để hun quần áo, cho nên ghét bỏ bảoTrân Nhi giặt sạch. Hôm nay nói mà không có bằng chứng...

Sau khi nữ quan biết được, lập tức dẫn người đi tới gian phòng của Đàm Hương Ngọc, trong trong ngoài ngoài lục soát ba lần, không có tìm được bất kì vật gì khả nghi, Đàm Hương Ngọc làm ra bộ dạng hoàn toàn không biết gì cả, nữ quan gạ hỏi không ra bất kỳ lời nào.

Đợi đến lúc hừng đông, nữ quan báo việc này cho Lý hoàng hậu. Tống Gia Ninh chính là cô nương Vệ Quốc Công phủ, lại là người nổi bật trong nhóm tú nữ lần này, Lý hoàng hậu trước phái thái y đi xem bệnh cho Tống Gia Ninh, nếu như chứng minh được khuôn mặt của Tống Gia Ninh là độc vật gây nên, liền có thể bắt đám người Đàm Hương Ngọc người đã từng tiếp xúc qua Tống Gia Ninh thẩm vấn, nếu không...

Kết quả hai thái y thay phiên bắt mạch cho Tống Gia Ninh, nhìn, nghe, hỏi, tiếp xúc đều dùng qua, chứng minh Tống Gia Ninh không có trúng độc, trên mặt lên bệnh sởi, là thân thể nàng có vấn đề.

Lập tức loại bỏ khả năng Đàm Hương Ngọc hoặc Lý Mộc Lan hạ độc.

Các tú nữ khác không có vấn đề, trước mắt liền còn dư lại Tống Gia Ninh, theo thái y đánh giá, bệnh sởi của Tống Gia Ninh ít nhất phải dưỡng nửa tháng mới có thể khôi phục như thường, chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, tuyệt sẽ không lưu sẹo.

Tống Gia Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Đàm Hương Ngọc rốt cuộc có hạ độc hay không, sau khi xuất cung có thể lại nghĩ biện pháp chứng minh, khuôn mặt có thể khôi phục mới là quan trọng nhất.

Nàng phải dưỡng nửa tháng, nhưng mười ngày nữa phải chọn tú nữ rồi, Lý hoàng hậu nhìn nửa gương mặt hoàn hảo không chút tổn hại của Tống Gia Ninh, tiếc nuối trấn an Tống Gia Ninh một phen, sau đó sai người đưa Tống Gia Ninh xuất cung, quay về Quốc Công Phủ tĩnh dưỡng, nói cách khác, Tống Gia Ninh không cần tiếp tục tham tuyển Vương Phi. Tống Gia Ninh vốn là không muốn làm, thật yên lặng tiếp nhận an bài này.

Phủ Quốc công, nhìn thấy mẫu thân xa cách hai mươi ngày, Tống Gia Ninh mang mũ che mặt, nhịn không được lại khóc lên.

Nữ nhi không cần làm trắc phi cho Vương Gia, cũng không cần hầu hạ Tuyên Đức Đế, Lâm thị vốn nên cao hứng, nhưng nghĩ đến gương mặt này của nữ nhi chín phần là do Đàm Hương Ngọc hãm hại, Lâm thị liền hận nghiến răng nghiến lợi. Có một số việc, không có chứng cứ, không có nghĩa là mọi người đều là người ngu, thật sự sẽ tin Đàm Hương Ngọc là vô tội.

Tái giá ba bốn năm, liên quan đến Quách Kiêu, Lâm thị vẫn luôn rất cẩn thận, tận lực tránh phát sinh xung đột với Quách Kiêu, cũng chưa từng ở trước mặt Quách Bá Ngôn nói xấu Quách Kiêu hoặc Đàm gia. Hôm nay nữ nhi thiếu chút nữa bị hủy dung, Lâm thị thật sự nuốt không trôi cơn tức này, đêm đó liền khóc một trận với Quách Bá Ngôn. Quách Bá Ngôn rất muốn giúp thê tử hả giận, nhưng, Đàm gia chỉ còn ba mẹ con Đàm cữu mẫu, Đàm Văn Lễ đến nay không có khảo thi cử nhân, hắn không chèn Đàm gia ở trong quan trường được, còn lại Đàm cữu mẫu và Đàm Hương Ngọc, hai thế hệ nữ lưu, Quách Bá Ngôn đường đường đại nam nhân, thật sự không hạ thủ được.

"Sau này trong phủ chúng ta có việc, không cần đưa thiếp mời cho Đàm gia." Ôm thê tử, Quách Bá Ngôn chỉ nghĩ đến phương pháp này.

Lâm thị biết ông khó xử, có thể đoạn tuyệt quan hệ cùng Đàm gia, nàng đã thoả mãn.

Nhưng Lâm thị không nghĩ tới, Quách Kiêu cũng vì chuyện này đến nhận tội với bà, rốt cuộc đứng ở bên bà và nữ nhi, đến tận đây, cơn tức giận của Lâm thị rốt cuộc toàn bộ tiêu tán, chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố nữ nhi.

Quách Kiêu vẫn lo lắng, an bài A Thuận lưu ý động tĩnh Thọ vương phủ bên cạnh.

Thọ vương phủ không có động tĩnh, thẳng đến một ngày cuối cùng trước khi tuyển chọn, Triệu Hằng mới tiến cung.

Tuyên Đức Đế biết rõ nhi tử vì sao mà đến, nghiêm mặt nói: "Chính là bệnh sởi trên mặt nàng tiêu không hết, ngươi cũng lấy nàng?"

Triệu Hằng vân đạm phong khinh [1], gật đầu nói: "Nguyên nhân bắt nguồn từ ta." Là hắn cầu phụ hoàng tứ hôn trước, phụ hoàng mới có thể mở rộng xuất thân tú nữ, liên lụy nàng tiến cung, bị tiểu nhân hãm hại.

[1] vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. (trích blog Vườn hoa của Bạch trà)

Tuyên Đức Đế không nghĩ tới con của mình lại quân tử như thế, không khỏi bắt đầu trầm mặc. Tống Gia Ninh ở trong cung hai mươi ngày, bởi vì là người nhi tử muốn kết hôn, Tuyên Đức Đế cố ý phân phó xuống dưới, cách mỗi ba ngày liền có người báo cáo hành động của Tống Gia Ninh cho ông. Quan sát hơn nửa tháng, Tống Gia Ninh trong mắt Tuyên Đức Đế, liền biến thành một cô nương đơn thuần tuyệt sắc vô song, an phận trung thực, không có dã tâm.

Cô nương như vậy, ban cho nhi tử khác tuyệt không thích hợp, bởi vì không đủ tư cách vợ hiền đảm đang có trợ lực, nhưng lão Tam trầm tĩnh ở ẩn, nên phối với Vương Phi an phận.

Điều Tuyên Đức Đế duy nhất bất mãn là Tống Gia Ninh quá đần, lại có thể dễ dàng bị người khác hại khuôn mặt.

Tuyên Đức Đế nói ra điểm bất mãn ấy, bình luận: "Tâm tư đơn giản, dễ dàng chịu thiệt."

Triệu Hằng thản nhiên nói: "Sau khi kết hôn, con sẽ bảo vệ nàng."

Tuyên Đức Đế nhíu mi, phát hiện trên người con trai mơ hồ nhiều hơn một tia lăng lệ ác liệt, ông trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý.

Chung tuyển ngày đó, Tuyên Đức Đế đích thân đến Trung cung của Lý hoàng hậu, khâm điểm thứ nữ Gia Ninh của Quách Bá Ngôn làm Thọ vương phi, trưởng nữ Mộc Lan của Hổ Uy tướng quân phủ là Cung Vương phi. Ý chỉ truyền tới Vệ Quốc Công phủ, Tống Gia Ninh mang mũ che mặt hoàn toàn choáng váng, vẫn là Thái phu nhân thấp giọng nhắc nhở, nàng mới hoàn hồn, hai tay cứng đờ nhận lấy đạo thánh chỉ minh hoàng [2] kia.

[2] minh hoàng: màu vàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui