Trans: Khánh Khánh
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thẩm Tấn không để ý nữa, trực tiếp tắt màn hình điện thoại.
Thu Tuỳ ngữ khí giả vờ vội vàng dò hỏi: "Bên bất động sản kia nói gì?"
"Bọn họ nói", Thẩm Tấn giọng khàn khàn, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, "Sẽ nhanh chóng sửa chữa."
Thu Tuỳ nói "Ồ", màn đêm dày đặc, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của Thẩm Tấn.
Tất cả những gì cô biết là Thẩm Tấn dường như muốn cô làm gì thì làm, để cô nắm lấy tay anh không buông.
Thu Tuỳ rũ mắt, giấu đi niềm vui thầm kín trong lòng.
Cô không quan tâm khi nào bên phía quản lý toà nhà khi nào đến sửa chữa.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ thực sự tò mò về một vấn đề.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nhìn về phía Thẩm Tấn bối rối nói: "Tại sao không có tòa nhà nào khác quanh đây bị mất điện, chỉ có tòa nhà của chúng ta là nơi duy nhất bị mất điện?"
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thẩm Tấn không để ý "Ừ" một tiếng.
Cô nghiêng đầu, tiếp tục phân tích: "Mấy ngày nay tôi đi công tác, chiều nay mới về Thượng Hải, còn chưa tới nhà thì anh đã báo tôi nhà cúp điện, chuyện này rõ ràng cùng tôi không có quan hệ."
"Còn anh thì sao?" Thu Tuỳ nắm tay anh mạnh hơn một chút, thản nhiên lắc lắc cánh tay Thẩm Tấn, cô thậm chí còn không nhận ra bản thân lúc này chẳng khác gì một nữ sinh rất thành thạo việc làm nũng, "Cũng là vừa về đến nhà thì mất điện?"
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thu Tuỳ cũng không nhận thấy có chuyện gì không ổn.
Một lúc sau, Thẩm Tấn cười khẽ, phá vỡ sự im lặng trước cửa thang máy.
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi mà thay vào đó dẫn đường cho Thu Tuỳ tự mình khám phá: "Nghĩ xem, ngoài cô và tôi, còn ai sống trong tòa nhà này?"
Thu Tuỳ chớp mắt, chợt nhận ra.
Bùi Tân Tắc!
Cô hiểu rõ gật đầu: "Chắc chắn là Bùi Tân Tắc giở trò, không biết anh ta ở trong nhà đã làm ra chuyện kỳ quái gì. Tòa nhà này có phải hay thường xuyên bị cúp điện không?"
"Có lẽ", Thẩm Tấn mơ hồ trả lời: "Bất quá, cô vừa nhắc tới, tôi liền nhớ ra một chuyện."
Thu Tuỳ: "Cái gì?"
"Đã đến lúc thúc giục cậu ta mua một căn hộ", Thẩm Tấn bình tĩnh nói, "Cho cậu ta nhanh chóng chuyển đi."
Thu Tuỳ cảm thấy chính mình có thể ở nhà Trương Gia Ninh uống nhiều hơn bình thường vài ly rượu, trong chốc lát không kịp phản ứng: "A? Tại sao?"
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Nếu không tòa nhà này có thể sẽ phải cúp điện mấy lần nữa." wattpad @MyTrn0027
Trầm mặc trong chốc lát, Thu Tuỳ mới phản ứng lại, suy nghĩ của cô đột nhiên tỉnh táo.
Chuyển nhà thật tốt, chuyển nhà thật tuyệt vời!
Bùi Tân Tắc chuyển nhà, chỉ còn lại cô và Thẩm Tấn trong tòa nhà này.
Cô không phải đến để gia nhập cùng Bùi Tân Tắc và Thẩm Tấn.
Cô chuyển đến chính là để chia rẽ Bùi Tân Tắc và Thẩm Tấn!!!
"Anh nói đúng", Thu Tuỳ đồng tình với Thẩm Tấn bằng giọng kiên định, "Chúng ta hãy hối thúc Bùi Tân Tắc mua một căn nhà càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, nhà ở Thượng Hải đắt như vậy, Bùi Tân Tắc có đủ tiền mua không?"
"Mua được", Thẩm Tấn lười biếng nói, "Nếu tôi nói mua được thì cậu ta có thể mua được."
Thu Tuỳ: "..."
Mặc dù cô cũng có chút ngốc, không biết Bùi Tân Tắc có đủ tiền mua một căn nhà ở Thượng Hải hay không và việc này liên quan gì đến Thẩm Tấn.
Nhưng cô không để ý lắm.
Nguồn điện của tòa nhà này vẫn chưa được khôi phục nên thang máy không thể sử dụng, chỉ có thể đi thang bộ lên tầng 5 để về nhà.
Thu Tuỳ mới chuyển đến Bạc Duyệt Loan cách đây không lâu, mới sống ở đây được vài ngày, đây là lần đầu tiên cô bước vào cầu thang của tòa nhà này.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày, túi rất nông, trên vai đeo một chiếc ba lô lớn màu đen mà cô mới đi công tác về, điện thoại di động bất đắc dĩ phải để trong túi có khóa kéo bên hông của chiếc ba lô màu đen.
Thu Tuỳ nắm lấy tay Thẩm Tấn, đi theo Thẩm Tấn rẽ vài lần lên cầu thang trong bóng tối, một tay vòng ra chiếc ba lô phía sau để mở khóa lấy điện thoại di động, muốn bật đèn flash.
Đi trong bóng tối đã là khó, huống chi là đi trên con đường chưa từng đi qua bao giờ, Thu Tuỳ vội vàng lấy điện thoại di động, vô tình không kịp để ý mình đã đi theo Thẩm Tấn lên cầu thang.
Bước chân vừa nhấc hướng lên trên, ngay dưới chân sẽ có bậc thang.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ theo bản năng cho rằng mình đang đứng trên mặt đất bằng phẳng nên khi giơ chân bước về phía trước, liền mất cảnh giác bị vấp ngã bởi bậc thang, theo quán tính nhào về phía trước.
Thu Tuỳ chưa kịp phản ứng đã lao thẳng vào thân hình cao gầy trước mặt.
Sự trầm mặc lan rộng, khung cảnh như đóng băng.
Sau vài giây, Thu Tuỳ chợt nhận ra.
Thẩm Tấn quay lưng lại với cô, đứng cao hơn cô một bậc thang.
Một tay của cô vẫn nắm chặt tay trái của Thẩm Tấn, lúc này, toàn thân cô không chút khách khí dán vào tấm lưng thẳng tắp của Thẩm Tấn.
Từ một góc độ nhất định, có vẻ như.
Cô từ sau lưng, ôm lấy Thẩm Tấn.
Cô duy trì tư thế ôm Thẩm Tấn từ phía sau, không nhúc nhích, trong nhất thời không biết có nên rút lại hay không.
Thu Tuỳ nín thở, có chút luống cuống tay chân.
Mặc dù từ việc chuyển đến Bạc Duyệt Loan cho đến việc biết Bạc Duyệt Loan bị mất điện nhưng vẫn về nhà, đều là do cô đã cố tình làm vậy.
Nhưng bước đi này thực sự nằm ngoài dự đoán.
Sau khi bầu không khí yên tĩnh kéo dài một lúc, Thu Tùy mím môi dưới, cảm thấy mình có nghĩa vụ phải phá vỡ hiện trường vào lúc này.
Cô chật vật mở miệng: "Hãy nghe lời giải thích của tôi."
Thẩm Tấn vẫn đứng thẳng trên bậc thang, đưa lưng về phía cô.
Thu Tuỳ không thấy được biểu tình của anh, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng không khí ngầm truyền đến tai cô những lời nói không nghe ra được cảm xúc gì——
"Không muốn nghe."
Thẩm Tấn không khỏi âm thầm thở dài.
"Thu Tuỳ", giọng điệu của anh vô cùng bất đắc dĩ, "Cô muốn cái gì cứ việc nói thẳng."
Kỳ lạ thay, Thu Tuỳ thậm chí còn nhận ra một chút ý tứ sủng nịnh trong đó.
Nhưng cô thực sự không hiểu ý nghĩa của việc này.
Cô muốn cái gì???
Đôi môi của Thu Tuỳ mấp máy, đang định nói. Giây tiếp theo, cô nghe thấy Thẩm Tấn thong thả ung dung nói: "Đây không phải lần đầu tiên tôi biết cô khó chiều."
"Không phải cô muốn", Thẩm Tấn dừng một chút, sau đó thản nhiên nói: "Tôi cõng cô sao?"
Thu Tuỳ:?
Ai muốn anh cõng tôi?
Tôi không thể tự đi được sao?!!!
"Tôi", Thu Tuỳ vô thức mở miệng định phản bác, vừa nói từ 'tôi', cô đã nuốt hết những từ còn lại.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Thu Tuỳ mím môi dưới, chậm rãi đứng thẳng, không còn dựa vào lưng Thẩm Tấn, giữ khoảng cách với anh, chỉ là vẫn như cũ dùng một tay ôm anh không buông.
"Vừa rồi chân tôi vấp phải bậc thang", Thu Tuỳ mím môi dưới, giọng điệu ủy khuất lại vô tội, "Đau quá, không đi được."
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Cô không biết có phải vì cô và Thẩm Tấn là hai người duy nhất trong tòa nhà tối tăm này hay không.
Thu Tuỳ cảm thấy, lá gan của chính mình tựa hồ lớn hơn không ít.
Cô đưa tay ra, giả vờ tuỳ ý gãi vào lòng bàn tay Thẩm Tấn.
Có lẽ là bởi vì bóng tối lan tràn, thậm chí không có đèn pin chiếu sáng, khi tầm nhìn bị suy yếu, năm giác quan còn lại của con người sẽ tự động khuếch đại nhận thức về mọi thứ xung quanh.
Chẳng hạn như khoảnh khắc này.
Thu Tuỳ rất nhạy cảm nhận ra, lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Tấn tựa hồ cứng đờ trong chớp mắt.
Tận dụng khoảnh khắc đó.
Thu Tuỳ buông bàn tay mà cô đang nắm lấy tay Thẩm Tấn.
Cô đứng đó, hai tay cầm chặt chiếc ba lô màu đen trên vai.
Thu Tuỳ thở dài, với giọng điệu bất đắc dĩ lại chân thành, đối mặt với bóng dáng trầm mặc của Thẩm Tấn mở miệng: "Thẩm Tấn, anh tự đi lên đi. Tôi ở đây đợi, sau khi có điện, tôi sẽ đi thang máy lên, tôi không leo cầu thang nữa đâu, chân tôi đau, không thể leo tiếp được."
Thẩm Tấn nhếch môi dưới, giọng điệu nhàn nhã nói: "Ồ, cô muốn tôi để cô ở đây một mình?"
"Ừ", Thu Tuỳ nói, "Cũng chỉ có thể làm như vậy."
Thẩm Tấn khẽ hừ một tiếng: "Cô không sợ sao?"
"Sợ", Thu Tùy thành thật nói, "Sợ thì tôi sẽ khóc, nhưng ở tầng năm khẳng định sẽ không nghe được, anh đi đi."
Lời nói vừa dứt, trong cầu thang tối tăm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.
Một lúc sau, Thẩm Tấn bất lực tặc lưỡi một tiếng.
Thu Tùy chớp mắt, trong bóng tối vô tận, cô nhìn thấy người đàn ông chỉ cách cô một bậc thang, đứng quay lưng về phía cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
Mỗi giây đều được khuếch đại và kéo dài vô hạn, Thu Tuỳ có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình đang tăng tốc, đập như sấm. wattpad @MyTrn0027
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Thẩm Tấn chậm rãi xuyên qua sự yên tĩnh, có chút bất đắc dĩ, có chút trìu mến, có chút giống như anh không thể làm gì được cô.
Thẩm Tấn nói: "Lên đi."
Ánh mắt của Thu Tùy vô thức di chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở tấm lưng hơi cong của Thẩm Tấn.
Khóe môi cô vô thức cong lên, như thể chạm được thứ gì đó đã từng ngoài tầm với, cuối cùng cô đưa tay ra nắm lấy một góc.
Thu Tuỳ đi về phía Thẩm Tấn mấy centimet, cô giả vờ do dự một lát, nhưng vẫn không nhúc nhích: "Anh thật sự muốn cõng tôi lên lầu à?"
Thẩm Tấn tựa hồ có chút không kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa."
Thu Tùy "Ồ", nghiêng người về phía trước, từ từ ghé lên lưng Thẩm Tấn.
Cằm cô tự nhiên tựa vào vai anh, thuận tay ôm lấy cổ Thẩm Tấn.
Cầu thang thiết kế nhỏ hẹp, không khí ngột ngạt, không có cửa sổ nên gió và ánh sáng không thể lọt vào.
Mắt chỉ nhìn thấy toàn bóng tối, chức năng của các giác quan khác được khuếch đại một cách vô thức.
Điều này áp dụng cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Thu Tuỳ và Thẩm Tấn
Thẩm Tấn cõng cô nửa ngồi xổm trên bậc thang, không cử động.
Tóc Thu Tùy thỉnh thoảng vuốt ve sau gáy anh, hương thơm nồng nàn bao bọc lấy anh, cùng với sự mềm mại kia, không thể tránh khỏi chạm vào lưng Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn nắm chặt tay, nhắm mắt lại, điều chỉnh một chút tiết tấu hô hấp sắp hỗn loạn, mới chậm rãi đứng dậy.
Anh đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, lãnh đạm nói: "Đưa ba lô cho tôi."
Thu Tuỳ sửng sốt: "A? Tôi chỉ cần đeo nó trên lưng là được."
Giọng điệu của Thẩm Tấn gay gắt: "Nhưng điều này khiến tôi cảm thấy nặng."
Thu Tuỳ: "..."
Cô phát ra âm thanh yếu ớt, cởi ba lô trên vai, đưa cho Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cõng cô trên lưng, một tay cầm ba lô, cúi người xuống, từng bước một bước lên bậc thang.
Thu Tuỳ chớp mắt, ý thức của cô hỗn loạn trong giây lát, cô đột nhiên đưa tay chạm vào vai anh: "Thật ra anh có thể để tôi ở tầng một, tôi cũng chỉ là trốn đi khóc một lúc thôi."
Thẩm Tấn không chút để ý nhếch môi dưới: "Chuyện này nghe như khúc dạo đầu của một bộ phim kinh dị vậy."
Thu Tuỳ: "..."
Trong tòa nhà tối tăm bị mất điện, một giọng nữ đang khóc bất lực vang lên từ cầu thang...
Cảm giác trong lòng có chút đáng sợ.
Thu Tùy dừng lại suy nghĩ lung tung của mình: "Vậy anh ở tầng năm, cũng không nghe được."
"Nghe thấy", Thẩm Tấn khẽ hừ một tiếng, hỏi lại cô, "Cô quen thuộc với Bạc Duyệt Loan hơn, hay tôi quen thuộc hơn? Tôi nói nghe thấy, chính là nghe thấy."
Thu Tuỳ: "..."
Không thể phản bác.
Cô thất thần ừ một tiếng.
Lúc này, khoảng cách giữa cô và Thẩm Tấn rất gần, chỉ cần nhìn thoáng qua, cô có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Thẩm Tấn, quai hàm sắc sảo và mùi hương gỗ tao nhã tràn ngập trong không khí.
Ngay cả khi có ba lô trên tay và cõng cô trên lưng, Thẩm Tấn vẫn bước đi dễ dàng, không hề mang theo nửa phần thở dốc.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ không nói một lời, lợi dụng bóng tối, tầm mắt của cô không kiêng nể gì đánh giá sườn mặt của Thẩm Tấn một hồi lâu, sau đó vô thức dừng ở tai phải của Thẩm Tấn.
Bất chợt, cô nhớ lại khi vừa chuyển đến Bạc Duyệt Loan, ở trong cuốn nhật ký phủ đầy bụi của nhiều năm trước, cô một lần nữa viết xuống nguyện vọng ——
"Hy vọng năm nay, có thể đem lỗ tai bị chọc năm đó, một lần nữa đến gần Thẩm Tấn."
Mũi của cô hơi chua.
Bóng dáng chàng trai chủ động cúi xuống lắng nghe cô nói chuyện từ nhiều năm trước và người đàn ông trước mặt cúi xuống bình tĩnh cõng cô lên cầu thang dần dần chồng lên nhau.
Thẩm Tấn.
Đã có ai nói với anh, đừng dễ dàng khom lưng vì Thu Tuỳ chưa?
Rất nguy hiểm, sẽ bị hôn lén.
Không sao.
Thu Tuỳ trầm mặc cong lên khoé môi.
Hôm nay anh sẽ biết.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào tai phải đã từng bị cô hôn qua của Thẩm Tấn.
Nó ở gần ngay trước mắt.
Gần đến mức Thu Tuỳ có thể hôn tai phải của Thẩm Tấn một lần nữa chỉ bằng cách cúi đầu xuống.
Có thể vì bóng tối kéo dài khiến người ta đánh mất lý trí, hoặc có thể chính nguyện vọng được viết lại trong nhật ký sau nhiều năm đã thúc đẩy con người ta dũng cảm vào lúc này.
Đột nhiên, một luồng xúc động vô tận bao phủ Thu Tuỳ. wattpad @MyTrn0027
Cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, gương mặt sát vào phía trước từng chút một.
Ba cm.
Hai cm.
Một cm.
Gần ngay trước mắt.
Dễ dàng trong tầm tay.
Thu Tuỳ nhắm mắt lại.
Hôn lên tai phải đã từng bị cô vô tình hôn.
Chỉ lần này thôi.
Cô có chủ ý đã lâu, trăm phương ngàn kế lên kế hoạch này.
Cô là cố ý, cũng vạn phần vui vẻ.