Trans: Khánh Khánh
Thẩm Tấn ngón tay để lên quầy bar, lơ đãng gõ nhẹ vào thành ly rượu, tắt màn hình điện thoại và trầm ngâm suy nghĩ.
Tất cả những điều tưởng chừng như bình thường nhưng thực ra lại không thể tin nổi khi bị xem xét dần dần hiện lên trong đầu.
Khi Thu Tuỳ dự định chuyển sang nhà mới, Trương Gia Ninh đã giới thiệu Cố Trạch Tùng cho cô.
Cố Trạch Tùng và Thu Tuỳ khi đó là bạn cùng lớp năm cuối trung học, họ dường như không quen nhau, thậm chí còn không quen như Trương Gia Ninh với Cố Trạch Tùng.
Thẩm Tấn lơ đãng nghiêng đầu.
Trong ấn tượng của anh, Thu Tuỳ chia tay anh vì Cố Trạch Tùng.
Khi cô ở trong căn hộ của Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ thậm chí còn không có thông tin liên lạc của Cố Trạch Tùng, nhìn qua cũng chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường đã nhiều năm không liên lạc.
Anh nhướn mày, mơ hồ cảm thấy dường như có điều gì đó đằng sau cuộc chia tay của họ.
Về phần Cố Trạch Tùng, có lẽ đó chỉ là vỏ bọc mà Thu Tuỳ lôi ra.
Thẩm Tấn khẽ tặc lưỡi, khi nhận ra Thu Tùy có thể chưa từng ở bên cạnh Cố Trạch Tùng, anh cảm thấy một loại sung sướng thầm kín.
Nhưng một số cảm giác khó chịu nảy sinh không thể kiểm soát được.
Thu Tuỳ dường như đã giấu anh nhiều điều.
Và những điều đó, hẳn là không phải những điều dễ chịu.
Nhưng anh không biết gì về những chuyện đã qua, và Thu Tuỳ dường như vẫn chưa có ý định thú nhận.
Thẩm Tấn rũ mắt xuống nhìn đồng hồ, cảnh tượng trong ngôi nhà ma cách đây không lâu lại đột nhiên hiện lên.
Anh vẫn còn khắc sâu giọng điệu của Thu Tuỳ khi đề nghị đổi tầng.
Cô có vẻ ngượng ngùng khi đưa ra yêu cầu đáng kinh ngạc này, nhưng cô phải thực hiện vì lý do nào đó.
Thẩm Tấn đẩy ly rượu trên quầy bar về phía trước, phát ra tiếng leng keng nhẹ.
Anh hơi ngả người ra sau, chìm đắm trong ký ức.
Trong ấn tượng, Thu Tuỳ không sợ độ cao.
Vào năm cuối trung học, nhằm tạo ra một môi trường học tập yên tĩnh cho tất cả học sinh cuối cấp.
Học sinh cuối cấp chiếm tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy, chỉ để tránh tiếng ồn khi đi lên cầu thang và học sinh các lớp dưới làm phiền việc học của họ.
Ít nhất là trong năm cuối trung học, Thu Tuỳ chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi các tầng cao.
Công ty dịch thuật mà cô làm việc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng và điều đó dường như không cản trở công việc bình thường của Thu Tuỳ.
Thẩm Tấn cúi đầu mở điện thoại lên, trên màn hình là hình nền mới cập nhật của anh.
Anh nhìn chằm chằm vào ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt có phần mờ mịt của Thu Tuỳ trong bức ảnh hình nền, rồi nhướn mày.
Thu Tuỳ trở nên sợ độ cao từ khi nào?
Hơn nữa dường như là sợ hãi độ cao từ tầng sáu trở lên?
Thẩm Tấn hơi nheo mắt lại.
Đột nhiên nhớ ra, khi Thu Tuỳ lựa chọn căn hộ, dù là căn hộ ban đầu cô ở trước đây hay khi cô chọn Bạc Duyệt Loan, đều trùng hợp sống ở tầng năm.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tầng thứ năm.
Chỉ thấp hơn tầng sáu một tầng.
Thẩm Tấn Tấn chống tay lên trán suy nghĩ.
Ly rượu trống rỗng trước mặt tự động được rót đầy nửa ly rượu vang đỏ, Thẩm Tấn nhướn mi, lắc ly, nhìn chất lỏng màu đỏ đang gợn sóng trong ly, suy nghĩ có chút lang thang.
Việc Thu Tuỳ thật ra là một người uống rượu rất giỏi vẫn khiến anh không thể phục hồi lại tinh thần.
Thẩm Tấn hiểu rằng để bảo vệ sự an toàn của bản thân, nhiều cô gái có khả năng uống rượu tốt sẽ chọn cách che giấu khả năng uống rượu của mình, hoặc khẳng định mình bị dị ứng với rượu, hoặc đơn giản nói mình có khả năng uống rượu kém.
Nhưng Thu Tuỳ dường như đã giấu quá sâu.
Hiện tại chuyện này xem ra chỉ có Trương Gia Ninh biết, những người khác cũng không rõ ràng.
Thẩm Tấn vô cớ cảm thấy có chút bực bội.
Cô dường như là người không thể nắm bắt được, luôn có một chút sương mù nào đó đọng lại.
Thẩm Tấn càng nghĩ càng cảm thấy những chuyện này có chút kỳ quái, có lẽ những chuyện kỳ quái này có liên quan đến nhau.
Cách đây không lâu Trần Duệ đã gửi tin nhắn, nói rằng anh đã đáp chuyến bay tiếp theo tới Bình Thành, hiện tại chỉ cách quán bar một km.
Thẩm Tấn cau mày, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Anh thu dọn áo vest đen được đặt ở một bên, trước khi anh đứng dậy rời đi, nữ nhân viên pha chế đã trò chuyện với anh cố ý cúi xuống, hỏi ID WeChat của anh.
Thẩm Tấn rũ mắt xuống, liếc nhìn mã QR WeChat của nữ nhân viên pha chế, đưa tay gõ nhẹ vào ảnh bảo vệ màn hình trên điện thoại của mình, thản nhiên nói: "Đừng nhớ thương, tôi là của cô ấy."
Anh dừng lại vài giây, nhìn qua người đàn ông tên Trình Tông.
Người đàn ông này cũng là nhân viên pha chế trong quán bar, coi Thu Tuỳ như nữ thần của mình và Trương Gia Ninh là thần tượng của mình, thậm chí còn xin chữ ký và chụp ảnh chung với người uống rượu trong quán bar Trương Gia Ninh. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Nếu không có bức ảnh này, anh cũng không dám khẳng định nhanh như vậy, Thu Tuỳ chính là phiên dịch viên tiếng Nga mà nữ nhân viên pha chế nói có thể uống được nghìn ly ngang ngửa người Nga.
Thẩm Tấn mím môi dưới, dùng đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch của quầy bar.
"Anh cũng đừng nhớ thương", giọng Thẩm Tấn ôn hoà nhưng lại có tính uy hiếp không thể giải thích được, "Cô ấy cũng là của tôi."
Thẩm Tấn uống rượu không thể lái xe, Trần Duệ cả ngày chạy khắp nơi, Trần Duệ trực tiếp thuê tài xế từ sân bay đến đón Thẩm Tấn ở quán bar.
Bình Thành nổi tiếng là thành phố không bao giờ ngủ, nơi đây là phố quán bar nổi tiếng của Bình Thành, hai bên đường ánh đèn nhiều màu sắc quay tròn không ngừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hát duyên dáng hoặc chói tai từ cửa quán bar.
Phố quán bar có lượng người rất lớn và ô tô di chuyển cực kỳ chậm.
Ánh sáng chói lóa từ cửa sổ chiếu vào, Trần Duệ vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên đứng thẳng dậy.
"Tổng giám đốc Thẩm", Trần Duệ gọi tài xế dừng lại, quay người hỏi Thẩm Tấn: "Tôi nhớ sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu đàm phán làm ăn với khách hàng, tối nay tôi không có việc, tôi xuống trước được không? "
Thẩm Tấn nhàn nhạt mở miệng: "Sao thế?"
Trần Duệ đưa tay chỉ, một ông lão tóc trắng xoá từ cửa siêu thị thương mại lớn nhất Bình Thành bước ra, chống gậy đi rất chậm, bên cạnh có người đỡ ông, đi cực kỳ thong thả.
"Đó là thầy hướng dẫn của tôi ở trường đại học, đến từ Bình Thành", Trần Duệ nói, "Hôm nay tình cờ gặp, tôi muốn nói chuyện với ông ấy một chút."
Thẩm Tấn khẽ gật đầu: "Đi đi."
"Chờ một chút", anh thay đổi giọng điệu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, gọi Trần Duệ đang mở cửa chuẩn bị xuống xe: "Thầy hướng dẫn của anh?"
Trần Duệ ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy."
Sắc mặt Thẩm Tấn không thay đổi, chỉ quay đầu liếc nhìn ông lão ngoài cửa sổ, sau đó vội vàng quay đi: "Anh có coi thầy hướng dẫn của mình là cha ruột không?"
"A?" Trần Duệ khó hiểu cau mày, anh có chút không rõ vấn đề này có liên quan gì đến ngày mai đàm phán làm ăn gặp mặt hay không, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc, vẫn nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là không, tôi không phải là không có cha."
Trần Duệ gãi đầu, im lặng một lát rồi giải thích: "Nói như vậy cũng không đúng. Tuy nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha, nhưng tình cảm với thầy và tình cảm với cha chắc chắn là không thể giống nhau, địa vị của hai người cũng khác nhau nên rất khó so sánh."
Không khí im lặng trong vài giây.
Thẩm Tấn trầm tư cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Được rồi, anh xuống xe đi gặp thầy của mình đi."
Ánh mắt Trần Duệ rơi vào Thẩm Tấn ở ghế sau xe, lúc này anh cảm thấy ông chủ có gì đó không ổn.
Nhưng anh không thể biết được điều gì đã xảy ra.
"Tiểu Vương", Trần Duệ nhỏ giọng nói với tài xế, "Bây giờ hãy đưa tổng giám đốc Thẩm về khách sạn nghỉ ngơi."
"Không cần", Thẩm Tấn tựa hồ đã có phản ứng, vẫy tay với Trần Duệ, "Anh cứ làm việc của mình đi, tối nay tôi có kế hoạch khác."
Sau khi cửa xe đóng lại, tài xế quay lại, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn đi đâu?"
"Tôi nhớ Trần Duệ nói qua, anh là người địa phương", giọng Thẩm Tấn rất ôn hòa, nhưng trong mắt lại có ánh nhìn xa xăm, như đang nhớ lại điều gì đó, "Trước đưa tôi đến cửa hàng nhẫn cưới lớn nhất Bình Thành."
Người tài xế đáp ứng, chiếc xe lao vút qua như một mũi tên tuột khỏi dây.
Bóng cành cây phản chiếu bên đường bị thân xe cắt qua nghiền nát, ánh trăng chiếu qua cửa sổ xe.
Thẩm Tấn nhắm mắt lại, suốt đường đi vẫn im lặng.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng sau khi anh và Thu Tuỳ trở thành hàng xóm, hai người sáng tối gặp nhau, điều anh mong muốn một ngày nào đó sẽ đến với anh.
Anh sẵn sàng chờ đợi khoảnh khắc đó.
Rốt cuộc, không phải là anh đã không chờ đợi.
Sau nhiều năm như vậy, chẳng phải mọi chuyện đã diễn ra như thế này sao?
Nhưng bây giờ, anh không muốn chờ đợi nữa.
Thu Tuỳ đã giấu anh quá nhiều điều.
Cô là một người che giấu nhiều bí mật và khó nắm bắt.
Nếu không thể nắm bắt được.
Tốt hơn hết là nên tóm cô ngay bây giờ khi thời điểm thích hợp.
Anh không muốn nấu ếch xanh trong nước ấm.*
*Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay. (nguồn: baotn.wordpress)
Tất cả những điều Thu Tuỳ giấu anh có thể giải quyết sau.
Điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là hợp pháp hóa mối quan hệ này.
Còn tốt hơn việc cô bỏ chạy mà không hề hay biết lặp lại một lần nữa.
Trong cửa hàng nhẫn cưới lớn nhất ở Bình Thành, các chuyên gia tư vấn dịch vụ trưng bày những chiếc nhẫn kim cương mới nhất trong tủ kính.
"Anh Thẩm", người tư vấn dịch vụ nhiệt tình hỏi, "Anh có biết chu vi ngón tay của bạn gái anh là bao nhiêu không?"
Khóe môi Thẩm Tấn thả lỏng, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn từ trần nhà phản chiếu ánh sáng chói lóa.
Cùng lúc tia sáng đó lóe lên, Thẩm Tấn nhớ tới mình đã nắm tay Thu Tùy trước khi rời khỏi Thượng Hải.
Lấy cớ xem chỉ tay, anh thật ra đã bí mật ghi nhớ chu vi ngón tay của Thu Tuỳ.
Tuy nhiên, ban đầu anh không muốn mọi việc tiến triển nhanh như vậy.
Nhưng hiện tại những chuyện kỳ quái này lộ ra, Thẩm Tấn luôn cảm thấy có chút bất an.
Nhiều lần, có cảm giác như Thu Tuỳ sẽ rời đi bất cứ lúc nào trước khi tìm ra những bí mật kỳ lạ được ẩn giấu này.
Anh không thể không đẩy nhanh quá trình tiến triển này.
Có chút vội vàng, nhưng Thẩm Tấn lại vô cớ cảm thấy có chút may mắn.
Hợp pháp quan hệ sớm một chút thì cũng tốt.
Thẩm Tấn liếc nhìn tất cả nhẫn trong tủ kính, nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia bực bội.
Luôn cảm thấy không cái nào trong số chúng xứng đáng với Thu Tuỳ.
Trong kế hoạch của anh, nhẫn cưới cho Thu Tuỳ không nên tùy tiện mua ở cửa hàng nhẫn cưới.
Tuy nhiên, không có dư thừa thời gian cho phép anh tiến hành như kế hoạch ban đầu.
Chỉ bằng cách thiết lập mối quan hệ rõ ràng trước tiên, anh mới có thể cảm thấy thoải mái.
Còn về tất cả ý thức nghi lễ, lại từ từ cung cấp cho cô.
"Tôi biết kích thước ngón tay của cô ấy."
Thẩm Tấn âm thầm thở dài, vì những chiếc nhẫn cưới này đều không làm anh hài lòng nên anh miễn cưỡng chọn một chiếc nhìn cũng không tệ, anh gõ lên tủ kính: "Cái này."
*
Khi Thẩm Tấn đang đi công tác ở Bình Thành thì tình cờ lại là kỳ nghỉ của Thu Tùy.
Như Thẩm Tấn đã nói, khi nào không bận thì hãy xem nó nhiều lần.
Thu Tuỳ chán nản nằm trên giường, vừa mở điện thoại lên, ảnh chụp màn hình chính là khoảnh khắc Thẩm Tấn hôn lên tai phải của cô.
Mặc dù đã xem nó hàng trăm lần trong vài ngày qua nhưng Thu Tuỳ không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy lại bức ảnh.
Thẩm Tấn có vẻ rất bận rộn với chuyến công tác nhưng thói quen liên tục gửi địa điểm vẫn không thay đổi.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào hộp thoại WeChat giữa cô và Thẩm Tấn, Thẩm Tấn chỉ liên tục gửi địa điểm mới cho cô, duy nhất một tin nhắn khác là bức ảnh do Thẩm Tấn gửi.
Anh đã đổi hình nền mới.
Giống hệt hình nền điện thoại của cô.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cô có thể nhìn thấy vòng bạn bè của Trần Duệ, cơ bản biết rằng hai ngày nay Thẩm Tấn có vẻ rất bận rộn trong công việc.
Cô lười biếng lật qua lật lại, tự nhiên bấm vào WeChat của Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ: [Thật nhàm chán.]
Trương Gia Ninh: [Thẩm Tấn đâu?]
Thu Tuỳ: [Đi công tác ở Bình Thành, đến ngày mai mới về]
Trương Gia Ninh: [Đã biết, Thẩm Tấn không có ở đây nên cậu mới nghĩ đến tớ. Thu Tuỳ, cậu xem tớ là cái gì?]
Thu Tuỳ: [......]
Thu Tùy: [ Vãn Vãn Loại Khanh? Văn học thế thân?]*
*Câu nói này bất nguồn từ bộ phim nổi tiếng Hậu cung Chân Hoàn Truyện, lúc Chân Hoàn vừa nhập cung đã được Hoàng thượng ban cho phong hiệu là Hoàn (莞) /guǎn/ nghĩa là mỉm cười, phong hiệu này 'đồng âm' với tên thường gọi của Thuần Nguyên Hoàng hậu là "Uyển Uyển (菀菀) /wǎnwǎn/. Thật ra chỉ vì Chân Hoàn giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu nên mới được Hoàng đế yêu thích, hay nói thẳng ra Chân Hoàn bị xem như một thế thân của Thuần Nguyên Hoàng hậu. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Trương Gia Ninh: [ Cút đi, đồ cặn bã!]
Trương Gia Ninh: [Tra nữ, tớ cho cậu ước nguyện với sao băng ở Sahara thành sự thật, còn cậu thì sao? Nếu không có tớ, Sahara sẽ không thực hiện được mong muốn của tra nữ như cậu đâu.]
Trương Gia Ninh: [Ai bảo Thẩm Tấn không có ở nhà?]
Thu Tuỳ suy nghĩ vài phút trước khi nhớ ra cô đã nhờ Trương Gia Ninh thực hiện điều ước của mình với sao băng ở sa mạc Sahara.
Thu Tuỳ mím môi dưới, nắm lấy bàn phím và gõ một cách giận dữ.
Thu Tuỳ: [Trước tiên hãy nói cho tớ biết, mong muốn của cậu là gì?]
Lời còn chưa kịp truyền đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập cùng tiếng quát tháo của Trần Duệ.
Thu Tuỳ sửng sốt, đặt điện thoại xuống, bật đèn chùm trong phòng khách.
Cửa vừa mở ra, Thu Tuỳ còn chưa kịp phản ứng, một bóng người cao lớn lao về phía cô, mùi gỗ đàn hương quen thuộc chậm rãi bao lấy cô.
Hai tay Thẩm Tấn vô thức ôm lấy eo cô, anh cúi đầu tựa vào vai cô.
Thu Tuỳ chớp mắt, suy nghĩ của cô bị phân tán trong giây lát.
Cô nhớ rõ, tối mai Thẩm Tấn và Trần Duệ sẽ có chuyến bay.
Như thế nào lại về sớm một ngày?
Sau khi định thần lại, Thu Tuỳ liền đưa tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Thẩm Tấn, nhìn ra cửa mỉm cười xin lỗi với Trần Duệ, người tựa hồ đã nhìn thấu mối quan hệ của bọn họ: "Anh ấy sao vậy?"
"Ồ", Trần Duệ không thay đổi vẻ mặt, nhớ lại lời dặn của Thẩm Tấn và lặp lại nguyên văn, "Tổng giám đốc Thẩm muốn về sớm để tham dự tiệc sinh nhật của thầy Lâm nên đã đẩy nhanh tiến độ công việc. Không ngờ tới, anh ấy rất mệt mỏi. Khi đến nơi, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Thẩm sống một mình, không có người chăm sóc, cũng không dám nói với chủ tịch nên đành làm phiền cô Thu Tuỳ, dù sao hai người cũng là hàng xóm!"
Thu Tùy theo bản năng có chút đau lòng vỗ vỗ vai Thẩm Tấn, cô khẽ cau mày, muốn mắng Thẩm Tấn thân thể mới là quan trọng nhất.
Nhưng môi cô giật giật, cuối cùng chỉ thở dài, nắm lấy cánh tay Thẩm Tấn, tạm biệt Trần Duệ: "Được rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, anh về nghỉ ngơi trước đi."
Trước khi rời đi, Trần Duệ đưa cho cô một túi hộp thuốc.
Thu Tuỳ cầm lấy túi hộp thuốc, hoảng hốt nhớ tới lúc cô ở Nga, luật sư người Nga cũng làm chuyện tương tự, đưa cho cô một túi hộp thuốc, để Thẩm Tấn yếu đuối cho cô chăm sóc.
Thẩm Tấn không đem hết toàn bộ sức lực dựa vào cô, Thu Tuỳ bước đi cũng xem như là thuận lợi, gập ghềnh đỡ Thẩm Tấn vào phòng ngủ, để Thẩm Tấn nằm trên giường của mình.
Không còn vẻ ngoài sắc sảo và lạnh lùng thường ngày, Thẩm Tấn nằm trên giường trông dịu dàng hơn rất nhiều, anh nhắm mắt lại, áo sơ mi trắng hơi lộn xộn, cà vạt đen cũng không còn tỉ mỉ như trước.
Thu Tuỳ nhìn anh một lúc, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ đột nhiên reo lên.
Cô nhìn đi chỗ khác, mở điện thoại ra nhìn.
Tin nhắn công việc.
Thu Tuỳ dừng lại một lúc, sau đó nhấp vào tài khoản WeChat của Trương Gia Ninh, hiển thị đối phương đang gõ phím.
Cô đang định lấy điện thoại trên bàn đầu giường gửi tin nhắn cho Trương Gia Ninh để báo rằng Thẩm Tấn đã về, Thẩm Tấn lại đột nhiên ho nhẹ.
Thẩm Tấn sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng đành từ bỏ, cô ném điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, ngồi vào bàn làm việc với hộp thuốc, cẩn thận nghiên cứu hướng dẫn y tế trên hộp thuốc.
Khi nhạc chuông du dương của cuộc gọi đến vang lên, Thu Tuỳ đang lấy từng loại thuốc trong hộp thuốc ra theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Bận rộn chuẩn bị thuốc, cô không quay đầu lại nói với Thẩm Tấn đang nằm trên giường: "Thẩm Tấn, anh có thể giúp em xem người gọi đến là ai không? Nếu là quản lý Chu, em phải nhanh chóng gọi lại cho cô ấy, những người khác thì không vấn đề gì."
Trong góc Thu Tùy không nhìn thấy, Thẩm Tấn chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đang tập trung bẻ thuốc trong chốc lát, khóe môi đột nhiên cong lên.
Anh ngồi thẳng dậy, không hề tỏ vẻ mệt mỏi, vươn bàn tay dài ra cầm lấy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông trên bàn cạnh giường ngủ.
Lúc anh nhấc điện thoại lên, nhạc chuông cuộc gọi đến đột nhiên dừng lại, trên màn hình hiển thị người gọi là Ôn Tiệp.
Thẩm Tấn nhướn mày, nhớ tới đây chính là thực tập sinh bên cạnh Thu Tùy.
Anh không nói gì, đang định đặt điện thoại trở lại bàn cạnh giường ngủ thì điện thoại đột nhiên rung thêm hai lần.
Thẩm Tấn cử động, vô thức chỉ ngón tay, màn hình chuyển sang hộp thoại WeChat của Trương Gia Ninh.
Anh cụp mắt xuống, thản nhiên liếc nhìn, ánh mắt chợt đọng lại, bàn tay đang định đặt điện thoại lại trên bàn đầu giường lập tức dừng lại.
Trương Gia Ninh: [Cậu không cần quan tâm về nguyện vọng của tớ làm gì, dù sao tớ biết nguyện vọng của cậu không có thời gian.]
Trương Gia Ninh: [Ảnh chụp màn hình - Tớ không muốn ra ngoài vũ trụ, tớ muốn bên Thẩm Tấn.]
Trương Gia Ninh: [Sao băng ở sa mạc Sahara, vẫn chưa nghe thấy tiếng lòng của cậu.]
Thu Tuỳ không hề hay biết những chuyện này, cô đếm số viên thuốc, lấy một cốc nước sạch định đi ra phòng khách rót nước nóng.
"Thẩm Tấn", cô cúi người nói với Thẩm Tấn đang nằm trên giường: "Em ra phòng khách rót nước nóng, anh nghỉ ngơi trước đi."
Cô cũng không đợi Thẩm Tấn trả lời, xoay người chuẩn bị rời đi, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
"Thu Tuỳ", giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Thẩm Tấn vang lên, "Anh đã ở trên giường rồi, em có thể lớn gan hơn một chút."
Khoảnh khắc từ cuối cùng vừa nói xong, Thu Tuỳ gần như choáng váng.
Cô đứng đó một lúc rồi cứng ngắc quay người lại.
Thẩm Tấn vốn đang nằm trên giường lười biếng ngồi dậy dựa vào đầu giường, mái tóc đen rải rác trước trán.
Ánh sáng nửa tối soi rõ vẻ mặt khó đoán của anh.
Trông không có vẻ ốm yếu chút nào.
Ngay cả khi anh nắm lấy cổ tay cô, lực vẫn vừa phải như mọi khi nhưng đầy kiềm chế.
Trong đầu Thu Tùy bối rối, chỉ có thể chậm rãi giơ ngón tay chỉ vào Thẩm Tấn, giọng điệu trách cứ lắp bắp, như thể vẫn chưa tiếp nhận sự thật: "Anh, anh không có bệnh sao?"
Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, nhếch môi dưới của cô.
Giọng điệu của anh vô tư lự, dù ngồi trên giường thấp hơn cô nửa cái đầu nhưng anh vẫn tự tin lại kiêu ngạo khó thuần: "Thì sao?"
Thẩm Tấn nâng cằm, bắt gặp ánh mắt của cô, hỏi từng chữ: "Em có thể giả say, nhưng anh không thể giả vờ ốm được?"
Giả say?!!!
Hai từ này nhẹ nhàng phiêu đãng, lại vang lên bên tai như một âm thanh kỳ diệu.
Bước chân của Thu Tuỳ mềm nhũn, suýt nữa không cầm được ly nước.
Thẩm Tấn làm sao biết cô giả vờ say?
Hơi thở của Thu Tuỳ gần như ngừng lại, cô chớp mắt, đầu óc nhất thời không biết phải làm sao.
Tình huống hiện tại khiến cô có chút bối rối, chân tay luống cuống, tế bào não của cô dường như đang đình công.
Cô chỉ còn lại thân hình cứng ngắc, đối mặt với cảnh tượng vô cùng xấu hổ lúc này.
Trọng lượng trong tay nhẹ đi, Thu Tuỳ rũ mắt nhìn xuống.
Thẩm Tấn lấy cốc nước trong tay cô đặt lên bàn cạnh giường ngủ, cùng điện thoại nằm bên cạnh vẫn còn bật màn hình.
Thu Tuỳ liếc nhìn điện thoại, không để ý quay đầu lại, đột nhiên dừng lại.
Từ từ!!!
Trên điện thoại di động, cô vừa trò chuyện với Trương Gia Ninh về việc cầu nguyện sao băng trên sa mạc Sahara.
Thu Tùy chớp mắt, cảm thấy một loại cảm giác xấu hổ dần dần lan từ đầu đến chân, thâm nhập khắp người.
Không, không thể nào có sự trùng hợp như vậy được.
Thẩm Tấn hẳn là đã nhìn thấy.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh táo.
Cô mím môi dưới, khom lưng muốn nhặt chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình trên bàn cạnh giường ngủ, lại bị một đôi tay chặn lại. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn nhướn mày, bắt lấy cánh tay cô, đỡ cô đứng vững, chính là để cô không nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại, "Ngày mai nhớ nói rõ với Trương Gia Ninh."
Thu Tuỳ cảm thấy rất áy náy, không dám ngẩng đầu lên, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Tấn bao trùm cơ thể mình, khóa chặt cô lại.
"Sao băng trên sa mạc Sahara đêm nay sẽ thực hiện mong muốn của em."
Thu Tuỳ:!!!
Cô cúi đầu xuống, chớp mắt điên cuồng.
Suýt nữa quỳ rạp xuống thảm.
Chết tiệt!!!
Anh đang nói cái gì?!!!
Chắc chắn cô đang bị ảo giác!!!
Cho nên?! Thẩm Tấn đã xem được cuộc trò chuyện giữa cô và Trương Gia Ninh?!!!
Thu Tuỳ nuốt nước bọt, cúi đầu không biết phải nói gì.
Cô chỉ cảm thấy mọi chuyện tối nay xảy ra ngoài ý muốn, không cho cô một chút cơ hội chuẩn bị nào.
Thẩm Tấn trở về Thượng Hải sớm, giả vờ ốm, sau đó nhìn thấy ước nguyện của cô với ngôi sao băng trên sa mạc Sahara.
Mỗi một sự kiện đều khiến cô đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, lông mi run rẩy dữ dội.
Cô mấp máy môi, cảm thấy nhiệm vụ cấp bách nhất chính là giải thích rõ ràng cho Thẩm Tấn những lời mà cô vô tình nói ra khiến người ta kinh hãi nhất -
Tớ không muốn bay vào vũ trụ, tớ muốn bên cạnh Thẩm Tấn.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Tấn, còn chưa kịp phân biệt được cảm xúc mạnh mẽ cùng phức tạp trong mắt Thẩm Tấn, một nụ hôn nhẹ nhàng mà mang theo ý vị trân trọng đã rơi xuống mắt cô.
Thu Tuỳ gần như nhắm mắt lại trong tiềm thức, hơi thở quen thuộc mát lạnh dừng ở đôi mắt run rẩy của cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Tấn, rất nhẹ, trầm và hơi khàn, vang vọng bên tai nhưng lại không thể khống chế rơi vào trong lòng cô khiến nhịp tim tăng tốc, Thu Tùy nghe thấy từ sâu trong nội tâm đang phát ra tiếng hét điên cuồng.
Thẩm Tấn nói.
"Muốn lên giường với anh à?"
"Lên thôi."
"Rất vinh dự khi được giúp em thực hiện ước mơ."