Sau khi hay tin Thẫm Mộng Quân và Mộc Nhiên gặp nạn trên đường bà Thẫm chết lặng ngay tại chỗ, ngay lập tức bà chạy vào bệnh viện, may thay số trời chưa tận, cả hai đứa con của bà đều không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Bà Thẫm lòng cũng bớt lo đi đôi chút, ngồi ở giữa hai giường bệnh nhìn con trai cùng con dâu của mình vẫn còn hôn mê mà ngủ sâu bà Thẫm không khỏi đau lòng, lấy chút nước cùng tâm bông thấm nhẹ vào đôi môi khô khốc của Mộc Nhiên bà Thẫm không ngăn được nước mắt mà chảy ra, lại quay sang đứa con trai của mình mà lại càng không thể kiềm được nước mắt.
"Mẹ!.
!" Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ đằng sau, bà Thẫm vui mừang mà quay sang nhìn Mộc Nhiên đang mở mắt nghiêng đầu nhìn sang mình, đẩy ghế đứng lên bà đi đến nắm lấy tay Mộc Nhiên vừa khóc vừa cười:"Con không sao rồi! May quá nếu con mà có chuyện gì, Mộng Quân, thằng bé sẽ chết mất!"
Bấy giờ Mộc Nhiên mới nghiêng đầu mình thêm chút nữa, cô nhìn qua thấy Thẫm Mộng Quân vẫn còn đang nhắm mắt nằm trên giường, khắp người đều được băng bó, lòng đầy lo lắng nước mắt lại chảy ra, cô mếu máo:"Mẹ, anh ấy!.
!"
"Tiểu Nhiên ngoan con đừng khóc, thằng bé không sao chỉ bị thương chút thôi! Chắc cũng sắp tỉnh rồi!" Bà Thẫm vươn tay lau nước mắt cho Mộc Nhiên, miệng liên tục trấn an cô.
"Mẹ con muốn qua chỗ anh ấy!" Mộc Nhiên thều thào mong chờ nhìn về phía bà Thẫm.
Bà Thẫm cũng không ngăn cản liền đỡ Mộc Nhiên ngồi dậy dìu cô xuống giường, kéo ghế, để cô ngồi xuống bên cạnh Thẫm Mộng Quân.
Vừa ngồi xuống nước mắt Mộc Nhiên lại bị ép trào ra chảy ra, bàn tay run run cô sờ lên cánh tay bị nẹp bột của Thẫm Mộng Quân mà ngước nhìn bà Thẫm:"Mẹ tay anh ấy bị gãy sao?"
"Chỉ bị nứt xương nhẹ thôi con!" Bã Thẫm xoa lấy đầu Mộc Nhiên trấn an.
Quay qua nhìn Thẫm Mộng Quân thêm một chút Mộc Nhiên lại ngước lên nhìn bà Thẫm:"Mẹ còn chân anh ấy?"
"Bị thương do mảnh thủy tinh, nhưng vết thương khá nhiều nên tạm thời có thể chưa đi lại được!"
"Mẹ!.
!" Bỗng nhiên khóc lớn Mộc Nhiên ôm lấy bà Thẫm đang đứng bên cạnh.
Vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Mộc Nhiên, bà Thẫm cố trấn an cô thêm lần nữa:"Tiểu Nhiên ngoan đi không khóc nữa! Không sao rồi, mọi chuyện qua rồi! Thằng bé mà thấy con thế này nó sẽ đau lòng chết mất!"
Trong lòng bà Thẫm Mộc Nhiên từ từ dịu lại, sụt sùi cô buông bà Thẫm ra quệt tay lau đi nước mắt:"Mẹ có biết khi nào anh ấy sẽ tỉnh không?"
"Bác sĩ bảo trong hôm nay thôi, con đừng quá lo nữa, sức khỏe của con cũng không tốt lắm, gắng giữ sức khỏe đi con!"
"Mẹ dìu con lại giường nhé, mẹ lấy cháo cho con ăn!"
Mộc Nhiên liền nguầy nguậy lắc đầu không đồng ý, cô nắm lấy tay bà Thẫm:"Mẹ, hay là mẹ về nghỉ ngơi đi, con dù sao cũng khỏe, con chăm sóc anh ấy được!"
"Không được! Nói nhăn nói cuội, con mà khỏe kiểu gì! Nhanh lên qua giường nằm đi, mẹ lấy cháo cho ăn!" Bà Thẫm quyết không đồng tình mà phản bác, nhất quyết bà đỡ Mộc Nhiên đứng lên dìu cô quay trở về giường ép cô phải ngồi xuống.
Bà Thẫm vừa bưng chén cháo lên đến trước mặt Mộc Nhiên ngồi xuống thì thấy lại thấy cô ngồi ngơ ngác nhìn qua Thẫm Mộng Quân chảy nước mắt.
Thở dài đầy bất lực bà Thẫm kéo ghế ngồi xuống đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô:"Con nín đi! Con ăn xong cháo thì mẹ về để con chăm sóc nó có được không?"
Khuôn mặt lấm lem nước mắt bỗng nhiên nở một nụ cười, Mộc Nhiên liền gật đầu lia lịa:"Dạ được!"
Không cần ai ép uổng Mộc Nhiên tự mình bưng chén cháo lên liên tục mà lùa vào miệng, đến nuốt xuống cũng bị chèn ép khí quản mà ho khan, ngồi bên cạnh vỗ vỗ nhẹ lưng Mộc Nhiên bà Thẫm cau mày:"Con ăn chậm thôi!"
Ăn xong chén cháo Mộc Nhiên liền đưa cái chén không đến trước mặt bà Thẫm mỉm cười y như đứa trẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ muốn được mẹ nó khen.
Bà Thẫm bất lực mà lắc đầu, dùng khăn giấy ướt lau nhẹ khóe môi cho Mộc Nhiên bà bưng thêm cốc nước đưa cho cô:"Con uống thêm chút nước đi!"
Không nói lời nào Mộc Nhiên liền cầm lấy cốc nước từ tay bà Thẫm mà uống sạch xong xuôi cô quệt ngang miệng mình:"Con xong rồi!"
Xoa nhẹ lấy đầu Mộc Nhiên, bà Thẫm nói nhỏ:"Được rồi, con ở lại chăm sóc cho Mộng Quân đi mẹ về trước! Ở đầu giường có chuông gọi bác sĩ cần gì con cứ bấm vào đó, lát mẹ dặn y tá túc trực phụ với con, nhớ không được lao tâm mà hại sức khỏe đó! Tối có mệt thì gọi về cho mẹ, mẹ vào với con, nhớ chưa?"
Mộc Nhiên liền gật đầu.
Bà Thẫm có chút lo lắng mà rời đi.
Bà Thẫm vừa đóng cửa Mộc Nhiên đã chống tay xuống giường dùng sức mà đứng lên, vịn vào tường cô đi đến giường của Thẫm Mộng Quân mà ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh.
Nhẹ nắm lấy bàn tay anh cô mỉm cười:"Ông xã anh nhanh tỉnh dậy đi, sức khỏe hồi phục chúng ta còn tổ chức hôn lễ nữa!".