Đặt đôi đũa xuống bàn bà Thẫm đứng lên:"Hai đứa dùng bữa tiếp đi, mẹ lên phòng trước"
Nhường lại không gian riêng cho cả hai bà Thẫm thật sự xoay lưng quay trở về phòng.
Xác định mẹ mình đã thật sự khuất bóng, bấy giờ Thẫm Mộng Quân mới trở về dáng vẻ ban đầu vốn có, sự ghét bỏ cũng dần hiện rõ trên khuôn mặt.
Mộc Nhiên đương nhiên cũng rất rõ điều này nên cũng chẳng có gì là lạ, thấy anh đã dời ánh mắt khỏi người mình an tĩnh mà dùng bữa.
Đặt cốc sữa uống dỡ trên tay của mình xuống, Mộc Nhiên chống hai tay định đứng lên nhưng lại bị lời nói của Thẫm Mộng Quân níu kéo:"Tôi còn chưa ăn xong cô định đi đâu?"
Mộc Nhiên khó hiểu.
Tại sao anh chưa ăn xong cô nhất định không được rời đi?
Định hỏi nhưng rồi lại chẳng dám.
Mộc Nhiên chỉ đành ngồi lại, lặng lẽ mà nhìn ngó xung quanh.
Đợi đến khi Thẫm Mộng Quân ăn xong, Mộc Nhiên cũng đã gục lên gục xuống.
Thẫm Mộng Quân nhìn cô lắc đầu mà thở dài, cũng không có ý định sẽ đỡ lấy cô hay bế cô lên, Thẫm Mộng Quân trực tiếp vỗ vào vai cô:"Cô buồn ngủ lắm sao?"
Giật mình tỉnh cả ngủ, não bộ của Mộc Nhiên chưa kịp hoạt động trở lại thì đã thấy Thẫm Mộng Quân đứng lên, Mộc Nhiên nhìn số chén đũa trên bàn, nhìn xung quanh lại không có người, cũng không biết mình có nên dọn hay là không.
Cuối cùng như một bổn phận, cô không nhịn được mà xắn tay áo lên, số thức ăn còn thừa cô cẩn thận gom lại rồi phân nhỏ ra từng loại để dễ dùng tiếp lần sau.
Xong xuôi cô mới xếp chồng chén đũa bẩn lại với nhau đem đến dưới vòi nước định rửa.
Bỗng có giọng nói lạnh lẽo truyền đến:"Lên phòng, việc đó tôi không thuê cô làm"
Mộc Nhiên xoay người ra sau, thấy Thẫm Mộng Quân đang rất khó chịu đứng khoanh tay tựa người vào cửa.
Chẳng là khi nảy lên đến phòng nhưng mãi vẫn không thấy Mộc Nhiên lên, Thẫm Mộng Quân lại sợ cô chạy nhảy lung tung rồi tiết lộ ra những thứ không nên, nên mới quay xuống nhà tìm cô, nào ngờ lại thấy cô ở dưới này rửa chén.
Không hiểu sao lòng anh lại không thích khi nhìn thấy cô phải động tay vào những thứ này mà hạ giọng chấm dứt động thái của cô.
Mộc Nhiên nghĩ Thẫm Mộng Quân lại sợ mẹ mình nhìn thấy rồi nói anh không tốt với cô nên mới ngăn cản, nếu thật là vậy thì cô cũng không nên làm trái, thuận ý mà cô dừng ngay động tác của mình lại.
Tuy lòng nghĩ Thẫm Mộng Quân ngăn cô rửa số chén đũa này là thế, nhưng anh lại là người đầu tiên nói với cô những việc nhỏ nhặt như thế này.
Biết sự thật là thế nhưng lòng cô vẫn không thể nào ngăn được sự cảm kích.
Chỉ là sự cảm kích ấy duy trì chẳng được bao lâu khi mà Mộc Nhiên quay trở lại căn phòng ấy, mọi thứ dường như vẫn là dáng vẻ ban đầu vốn có của nó.
Tất cả đều như muốn nói với Mộc Nhiên cô rằng:"Cô dư thừa trong tình yêu của bọn họ"
Trời cũng đã về đêm, bên trong căn phòng này tuyệt nhiên không có gió lạnh, mà ngược lại còn có cảm giác ấm áp một cách kì diệu.
Mộc Nhiên trầm mình nhìn Thẫm Mộng Quân đã ngồi trên giường ôm laptop từ khi nào.
Cô lặng lẽ đi về khoảng trống dưới sàn, cũng không hề mở miệng hỏi anh chăm gối thế nào, Mộc Nhiên trở người nằm xuống sàn quay lưng lại với Thẫm Mộng Quân, khuôn mặt hướng ra ngoài cửa số, hai lòng bàn tay áp vào nhau kê cao đầu ở một bên mang tai.
Cuối cùng người không nhịn được bởi dáng vẻ của của cô lại là Thẫm Mộng Quân, anh ngồi trên giường đầu cắm cúi vào laptop nhưng lâu lâu vẫn để mắt đến bóng lưng cô độc của Mộc Nhiên dưới sàn nhà.
Thầm nhũ chỉ là bản thân mình có lòng từ bi, Thẫm Mộng Quân anh cũng không tệ đến nỗi để bản thân mình mang tiếng là kẻ nhẫn tâm bỏ mặc một cô gái, khuôn miệng anh bỗng thành hình:"Trong tủ có chăn gối mới cô lấy mà dùng"
Mộc Nhiên trở người đối diện với Thẫm Mộng Quân, ánh mắt trong veo cô cố quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh hiện giờ thế nào.
Nhưng rồi cũng như những lần trước thôi vẫn là một khuôn mặt lạnh tanh đến khó gần.
Chống tay dùng chút sức ngồi dậy, Mộc Nhiên đi đến tủ quần áo mở ra.
Bên trong tủ đồ được chia làm hai ngăn một bên chắc chắn là đồ của Thẫm Mộng Quân, bên còn lại thì toàn là những thứ đồ của phụ nữ, không cần phải nói cô cũng đoán được là của ai.
Mộc Nhiên có hơi sửng người nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy ngăn trên cùng có một chiếc chăn cùng một chiếc gối còn có cả một tấm đệm mỏng, nhưng mà cao quá cơ bản chiều cao của Mộc Nhiên không với tới.
Không biết phải làm thế nào, Mộc Nhiên chỉ đành vươn tay cố đẩy cơ thể lên thật cao, nhưng vẫn không tới, tiếp tục Mộc Nhiên chỉ đành nhảy nhảy nâng cơ thể mình lên, nhưng sức lực này không được vững, Mộc Nhiên mới chỉ túm được một góc của chiếc chăn thì đã khiến toàn bộ chăn gối đệm cuốn theo mà đổ ào xuống người cô.
Bị đập trúng, Mộc Nhiên liền ngã nhào ra đất.
Cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn, cô cô gượng thân mình mà đưa tay bóp bóp cổ chân, sắc mặt không nhịn được mà chuyển sang đau đớn.
Hình như bị trẹo rồi!.