Sắc trời nhuộm tối


Tiếng vọng
Không có chuyện gì xảy ra cả, lần này qua lần khác.
—— Lời tựa.
[Phần 2]
Tôi đột nhiên quay người, đi nhanh đến bãi cỏ phía xa, tôi không do dự xen vào giữa bọn họ, iPod của tôi không có điện, tôi phải về nạp điện, tôi có lý tưởng, tôi có tiếng nói, đây là nghệ thuật.
—— Hyperboreer.
Có một thời gian Trần Nhiễm biến mất, anh vẫn ở đây, nhưng lại không có động tĩnh gì, hoàn toàn khép kín bản thân, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, đến trường tìm cũng không thấy bóng người. Tiểu Ngũ nói, anh đang đọc triết học cổ điển của Đức.
Lâu dần, tôi cũng làm quen với cuộc sống một mình, đọc sách, học tập, làm thêm, nửa đêm xem phim. Vẫn nhớ có một hôm xem ‘Cinema paradiso’, phải rất lâu sau nội tâm mới yên ả, còn hành động giống như nhân vật nam chính, đứng dưới tầng phòng anh lẳng lặng chờ đợi. Sau lại có một ngày, đầu năm mới, tôi nghe giọng các sinh viên cùng nhau đếm ngược, bỗng nhiên muốn tạo ra một cái gì đó, như là cắt ghép rất nhiều cảnh diễn hôn thinh lặng trong điện ảnh lại thành một, nếu chúng tôi thật sự có kết cục tương đồng, vậy nhất định món quà này, thứ vô cùng punk[1] dưới con mắt của anh nhất định sẽ được tôi gửi đi.
Còn thứ gì trên thế giới này có thể chiếm lấy một vị trí nhỏ bé trong lòng tôi đây?
Tiểu thuyết, cuộc sống cô độc giúp tôi có thời gian đọc rất nhiều tiểu thuyết, Duras, Sartre, Murakami, Yasunari, Maugham, Kundera, D.H Lawrence, Vương Sóc, Thạch Khang, Vương Tiểu Ba, Márquez, Umberto Eco, Trương Ái Linh, Nabokov, Hesse, Dư Hoa,… Bọn họ tựa như bạn bè lâu năm, giúp tôi vượt qua những khoảng thời gian khó khăn, nói cho tôi biết, thế giới này to lớn chừng nào. Không hiểu vì sao, mỗi khi đọc sách tôi lại cảm thấy mình đang ở rất gần Trần Nhiễm, có lẽ nên cảm ơn anh đã giúp tôi khỏi trở thành kẻ nông cạn thiếu hiểu biết.

Phùng Thực ở Bắc Kinh luôn nghỉ sớm hơn tôi, đầu đông năm 2001, cậu ấy khăng khăng kéo theo bạn gái đến Thượng Hải chơi với tôi. Tôi bất đắc dĩ, đành phải trốn học dẫn bọn họ đi ăn uống hát hò chơi đùa bay nhảy. Bạn gái của cậu ấy rất thoải mái, mở miệng ra là gọi ‘chị gái xinh đẹp’, không khách sáo chút nào, ăn ăn ngủ ngủ ha ha hi hi dọa tôi hết hồn. Phùng Thực lại không nghĩ vậy, cậu ta nói trước đây không phải tôi cũng như thế sao? Khiến tôi giữa đêm khuya nhớ lại hồi lâu, mới đột nhiên phát hiện suýt chút nữa là sai lầm ép bản thân trở thành cô gái trầm mặc, ừ, nhưng dù sao hai mốt tuổi đã không còn là thiếu nữ.

“Bắc Kinh không có sách này à? Đến tận Thượng Hải mua làm gì.” Tôi nhìn em dâu đối diện đang hoa chân múa tay vui mừng trước quyển sách bán chạy, không biết nói gì hơn.
“Em thích.” Cô rất duyên dáng, tóc uốn nhuộm như một con búp bê.
“Đúng, thích.” Phùng Tiểu Béo vợ nói chồng theo, tôi liếc mắt xem thường, trong chớp mắt ngẩn người nhìn mảnh thủy tinh rơi xuống đất, nó phản chiếu bóng dáng tôi, cực kỳ gầy gò, mặc áo da màu đen, tóc đã hai ba năm không cắt tỉa, dài thẳng thả đến hông, khó trách Phùng Tiểu Béo vừa gặp đã gọi ‘bà góa đen’, hoàn hồn lại, mới phát giác có người đang tràn đầy hứng thú nhìn mình, tôi giật mình quay đầu.
“Chào.” Trần Nhiễm cầm hai quyển sách nhìn tôi cười, anh đeo kính râm màu trà, lại thay đổi kiểu tóc, dường như người mất tích để nghiên cứu triết học đi rồi, trả về một người trọn vẹn như trước.
“Chào! Anh Nhiễm~” Phùng Thực tiến đến, giọng Bắc Kinh thường lên cao ở cuối câu, nghe như gọi từ ‘nhiễm’ trong ‘nhiễm nhiễm thăng khởi’, lần đầu nghe cách xưng hô này, tôi cảm tưởng như Phùng Thực đang gọi một người khác.
Ngay sau đó, Trần Nhiễm thế chỗ tôi, trở thành hướng dẫn viên du lịch mới. Hiển nhiên, anh rất xứng dáng là một thanh niên hiểu biết, chưa đến hai ngày vợ chồng Phùng Thực đã bỏ tôi, tôi lại trở về cuộc sống tu hành ngày học tập tối đọc sách, cho đến khi tôi có thời gian nghỉ, Phùng Thực mới xuất hiện giúp tôi mua vé máy bay, đại học khiến tên này càng thêm mặt người dạ thú.
“Đình Đình~” Trên máy bay cậu ấy chẳng ngồi yên được, bắt đầu lảm nhảm.
“Gì thế?” Tôi hạ tờ báo xuống.
Phùng Thực cố tình tỏ ra bí mật sáp lại gần: “Sao cậu có thể thu phục anh ta vậy, còn lợi hại hơn cả chị Dung.”
“Biến.” Tôi lại cầm tờ báo lên.
“Thật mà, anh ta nói với tớ…”
Giây tiếp theo tôi dùng hành động hết sức bạo lực, đổi chỗ ngồi với Trần Nhiễm, tình nguyện đi chịu đựng em dâu, ít ra ở chỗ đông người cô ấy còn biết ra vẻ dè dặt. Thực ra tôi không ghét bỏ gì cả, chẳng qua là sợ sôi nổi, tôi đã không còn biết phải làm thế nào để ứng phó với những ngày tháng vô cùng náo nhiệt, tác dụng duy nhất của nó là gợi lên những ký ức mơ hồ của tôi về quá khứ.
Không biết đã thả báo ngủ quên từ lúc nào, nằm mơ, giấc mộng mịt mờ, chỉ nghe thấy một bài hát, chỉ có một câu hát, five years ago, five years ago, five years ago… Giai điệu bi thương trầm bổng không ngừng vang vọng bên tai tôi, khiến tôi bật khóc thành tiếng.

Đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện Trần Nhiễm đã ngồi bên cạnh tôi, bả vai của anh ướt đẫm, Phùng Thực và em dâu lắm lời của cậu ấy không quay đầu xuống làm phiền, tôi nghĩ, nhất định tôi đã kêu lên cái tên kia.
Chu Chu, Chu Chu.
Đau đớn cúi gằm, tôi lấy tay che hai mắt ướt lệ.
“Sao năm nay lại muốn về nhà?”
Trần Nhiễm nói gì đó, nhưng tôi đã không còn nghe được nữa.
Tôi ù tai, ồn ào hơn tất cả mọi lần trước đây.
~*
~Thỉnh thoảng ưu thương nhàn nhạt quả thực có lợi cho sự làm mới tâm hồn, nhưng nếu ưu thương nhàn nhạt kéo dài mà không được che đậy, tùy ý thể hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ mang đến hậu quả dư luận nghiêm trọng, đây là sự thật hiển nhiên. Hậu quả này thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức không chút do dự đưa tên của một người lên vị trí hàng đầu trong danh sách bạn bè. Có người vừa than phiền rằng gần đây sáng tác của tôi quá tình cảm, quá mãnh liệt, hơn nữa tác phẩm nào cũng vô cùng khốn kiếp.. Tôi từ chối nhận xét những lời phàn nàn này, nhưng là một sinh viên vĩ đại có được lương tri sáng tác vô tận, tôi cho rằng: Việc sáng tác là của chính mình, cứ mặc cho người khác nói gì thì nói đi. Kỳ thực, chuyện này không bao gồm yếu tố mất đi lý trí thẹn quá hóa giận, nếu trò đùa bị lạm dụng đến độ không coi ai ra gì, nó sẽ dẫn tới sự cảm thụ khắc nghiệt hoặc có thể được hình dung bằng bất kỳ chủ nghĩa khủng bố nào đó. Đương nhiên, tôi nghĩ những trò đùa kiểu này cần phải kết hợp với một thứ mới lạ, nhằm khơi gợi hiệu quả của sự hài hước tiềm ẩn ở một khía cạnh khác, ví như lúc nghe Thom Yorke hát ‘I’m a creep’ sẽ hỏi những câu như: “Đánh chết nó sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm”. Cho nên, miễn là vẫn ở cùng một tọa độ không gian, miễn là ngôn ngữ không kích thích như món cay Tứ Xuyên, các phương thức biểu đạt thực ra đều na ná như nhau.
—— Hyperboreer.
“Em cần thử viết thứ gì đó.” Một ngày, Trần Nhiễm nói trên điện thoại.
“Viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”
“Vậy em cứ viết đi, viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, vì sao viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, kinh nghiệm rút ra quan niệm này có là gì với em không…”

“Được rồi.” Tôi cắt ngang lời nói của anh.
“Giữ phiền muộn ở trong lòng là không tốt, sau khi lớn rồi em chẳng chịu nói gì cả.”
Lời nói quan tâm bất ngờ khiến tôi vừa mừng vừa lo, bắt đầu viết ra những câu văn đầu tiên của mình tại một góc trong thư viện, thật đáng tiếc, không phải blog, mà là nhật ký. Tôi căn bản không thể nói ra suy nghĩ chân thật của mình cho cả thế giới  biết, bất kể là lòng dạ giả dối hay thành tâm thổ lộ. Đương nhiên, bạn có thể sắp xếp lại mạch tư tưởng, điều vốn không có nhiều hiệu quả lắm, hoặc giả bạn luôn muốn người ta biết, trong quá khứ mình đã ngây thơ quái đản và hẹp hòi nực cười đến mức nào.

Vào hè, Nhan Tĩnh tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi, mời tôi đến Nam Kinh. Trong đại học hình như tôi chỉ quen thân với bạn học này, chúng tôi ở cùng một phòng, hòa thuận vui vẻ, về sau khi cô có người yêu thì tôi tập thói quen ít khi về phòng ngủ, vô cùng biết điều.
Tuy khoảng cách gần, nhưng Nam Kinh và Thượng Hải rất khác nhau, lịch sử lâu đời mang đến cho nó phong cách trang nghiêm và nhã nhặn.
Ấn tượng sâu nhất là du thuyền đêm mưa trên sông Tần Hoài với cô ấy, ven bờ lấp lánh ánh đèn, hệt như điểm xuyết khăn lụa của mỹ nữ, dệt hoa trên gấm.
“Cậu thường thích đi khắp nơi, thế đã đến bao nhiêu thành phố rồi?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ: “Mười một mười hai gì đó.”
“Nói tên ba thành phố cậu thích nhất đi.”
“Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.”
“Còn đâu nữa không?”
“Chắc là Cửu Giang.”
Nhan Tĩnh cười ha ha: “Ngay cả trắc nghiệm tâm lý này cũng không biết, mà nói cậu thích nhất Cửu Giang ấy, vì sao?”
“Bởi vì… tớ gặp Trần Nhiễm ở đó, anh ấy là người bạn quan trọng nhất của tớ.”

“Chỉ là bạn bè?”
“Ừ.”
“Thôi đi, coi tớ là đồ ngốc à, chả lẽ còn không biết đấy.”
“Cậu biết cái gì?” Tôi cầm máy ảnh hướng về miếu Phu Tử bên bờ, nhưng không sao chụp được toàn cảnh.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của anh ấy nhìn cậu, tớ đã biết đó không phải quan hệ bạn bè.”
“Thật sự chỉ là bạn bè thôi.”
“Bạn trẻ Hồ Tâm Đình, cậu phải học thêm khóa tâm lý học đi, đàn ông khoác vai phụ nữ và ôm eo phụ nữ hoàn toàn khác nhau đấy.”
“Đừng phiền tớ, môn tự chọn tâm lý học của cậu là do tớ viết luận văn, cậu thật đúng là lưu manh.”
“Ái chà chà.”
Tôi trừng mắt lườm, Nhan Tĩnh liền ngừng đùa cợt, nghiêm túc hỏi tôi: “Sao cha mẹ lại đặt cho cậu cái tên này?”
“Làm sao?”
“Mái đình giữa hồ, thật cô độc, thoạt nhìn rất đẹp.” Cô nhún vai.
Mưa bụi lơ thơ rơi xuống tán ô trong suốt, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen như mực thở dài, câu hỏi mà cô thắc mắc, giản đơn trực tiếp, đáng yêu biết bao, hơn nữa cũng không hiểu ít hơn tôi chút nào. Trên thực tế, chúng tôi giống nhau, không biết gì cả.
[1] Punk: Ở đây mang nghĩa lóng, là “vô dụng” hoặc “rác rưởi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận