Người đàn ông đối diện ra lệnh đuổi khách một cách vô cùng khéo léo và lịch sự, thậm chí còn cho cô ta chiếm hết lợi ích, nhưng Ngô Thiến chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà không có lý do.
Hai người chỉ nhìn chằm chằm nhau vài giây, âm thanh của giường bên cạnh hình như càng trở lên kịch liệt trong không gian yên tĩnh, Phùng Tề nhìn đi chỗ khác sau đó quay lại.
Vẻ mặt Ngô Thiến xấu hổ không hiểu nổi, cô ta đứng dậy, kẹp điếu thuốc, không nói không rằng đi thẳng đến cửa phòng, mở cửa bước ra ngoài.
Phùng Tề liếc nhìn về phía cánh cửa sau khi tiếng đóng cửa vang lên, thở ra nặng nề, ngã người ra sau, cắn chặt điếu thuốc giữa hai hàm răng và nhìn chằm chằm lên trần nhà với vẻ mặt thẫn thờ.
Phải hơn 20 phút sau thì động tĩnh ở phòng bên cạnh mới dừng lại, nhưng Trần Chí Hưng không đi tìm Phùng Tề ngay mà ôm Lưu Giai nằm đó.
Khoảng một tiếng tiếng sau, Chu Khê gọi điện thoại tới kêu anh ta đưa Phùng Tề xuống lầu, lúc này Trần Chí Hưng mới miễn cưỡng đứng dậy khỏi sự mềm mại kia và bắt đầu mặc quần áo.
Khi Trần Chí Hưng đến gõ cửa phòng Phùng Tề thì Phùng Tề không hề ngạc nhiên chút nào, hơn nữa anh còn rất mong chờ cuộc gặp sắp tới, bởi vì anh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của anh ta.
Cánh cửa mở ra, Trần Chí Hưng đang ôm Lưu Giai với vẻ mặt hài lòng, nói: “Đi thôi, chị Chu đã gọi điện thoại đến.
”“Ừm.
” Phùng Tề thấp giọng đáp lại, bước ra khỏi phòng và đưa tay đóng cánh cửa sau lưng lại.
Trần Chí Hưng hơi ngạc nhiên, sau đó nháy mắt với Phùng Tề: “Ngô Thiến đâu? Không phải bị anh làm đến mức đi không nổi chứ?”Anh ta biết rõ của quý kia của Phùng Tề, anh ta luôn cho rằng mình đã đủ lớn, nhưng không ngờ Phùng Tề còn lớn hơn anh ta rất nhiều! Thật bất ngờ!Sau khi anh ta nói xong thì Phùng Tề nói lại: “Cô ấy đi xuống lầu trước rồi.
”“Cái gì?” Trần Chí Hưng ngoác miệng ngạc nhiên.
“Tôi nói cô ấy xuống lầu trước rồi.
”Trần Chí Hưng mở to mắt nhìn, ngậm miệng lại, gật đầu mà không nói gì, nhưng anh ta lại buông vai Lưu Giai ra rồi vòng tay ôm Phùng Tề đi về phía thang máy.
Trần Chí Hưng nhỏ giọng và hỏi: “Tôi nói, không phải anh chỉ làm một nháy đó chứ?”Phùng Tề dừng lại một giây và hỏi: “Anh nghĩ bao nhiêu?”“Mẹ kiếp! Uổng cho anh có con chim to thế! Năm năm không động vào đàn bà mà chỉ làm một nháy thôi sao?”Phùng Tề hơi cúi đầu và im lặng, như thể ngầm đồng ý.
“Ba ngàn đó anh giai ơi! Ít ra anh cũng phải làm hai nháy chứ?”Ba ngàn?Phùng Tề khẽ mở mắt nhìn Trần Chí Hưng, Lưu Giai đang đi phía sau họ, không thể nhịn được mà cười nhẹ.
Trần Chí Hưng quay đầu lại không nói nên lời: “Em đang cười cái gì vậy?”“Cười anh đó, anh nghĩ ai cũng như anh sao?” Lưu Giai cố tình hạ thấp Trần Chí Hưng.
Tuy nhiên, Trần Chí Hưng lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, không phải ai cũng to lớn và mạnh mẽ như anh của em được.
”“Không biết xấu hổ!” Lưu Giai cười và liếc nhìn anh ta.
Trần Chí Hưng lập tức buông vai Phùng Tề, thay vào đó là ôm Lưu Giai: “Tại sao anh lại không biết xấu hổ chứ? Vừa rồi không phải anh làm em rất thoải mái sao?”Lưu Giai bĩu môi đẩy nhẹ Trần Chí Hưng, còn anh ta thì mỉm cười kéo cô ta lại gần: “Nói thật nhé, ngày mai em còn hẹn nữa không?”“Hẹn thì được, nhưng anh phải đặt cọc trước.
”“Tiền làm tổn thương tình cảm.
”“Chúng ta có tình cảm không?”“Đã bắn hai lần rất sâu rồi, nếu em thấy không được thì bắn thêm lần nữa.
”“Anh cút đi!”Trong khi nói chuyện, ba người họ đã đi đến thang máy, Trần Chí Hưng và Lưu Giai đang bận tán tỉnh nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Tề vẫn nhấn thang máy.
Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra ở tầng hai, Phùng Tề nhìn thấy Chu Khê nửa nằm bỏ trên quầy tính tiền và nói chuyện với hai cô gái thu ngân.
Chỉ là một góc nghiêng của cô mà đã khiến nhịp tim Phùng Tề lập tức tăng lên.
.