Sắc Vực


Trần Chí Hưng ôm Lưu Giai bước ra khỏi thang máy trước: “Đi thay quần áo trước.

”Lưu Giai hơi sửng sốt, dừng bước chân quay đầu nhìn anh ta nói: “Muốn bao đêm sao?”Trần Chí Hưng khẽ nhướng mày, không nói gì, Lưu Giai cười cười: “Ba ngàn.

”“Mẹ kiếp! Em xem….

”Lưu Giai lập tức bĩu môi chua chát nói: “Ngô Thiến không qua đêm cũng là ba ngàn.

”Trần Chí Hưng có thể nói gì? Anh ta chỉ có thể tự trách mình trong một lúc cao hứng đã lỡ lời!Anh ta khẽ thở dài: “Mau đi thay quần áo, chị Chu và anh đưa Phùng Tề xuống phòng karaoke xem xét, một lát sau sẽ quay lại.

”Vậy tức là đồng ý rồi, Lưu Giai cũng không bĩu môi nữa mà cười đến tít mắt chỉ còn nhìn thấy hàm răng, cô ta nháy mắt với anh ta rồi đi về phía phòng nghỉ.


Trần Chí Hưng nhìn bóng lưng của Lưu Giai khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Phùng Tề đi đến chỗ quầy tính tiền mà Chu Khê đang đứng.

Chu Khê quay đầu lại nhìn bọn họ, khi họ đến gần, khóe môi cô hơi nhếch lên, nghịch điện thoại di động, cười như không cười trêu chọc Trần Chí Hưng: “Xong rồi à?”Trần Chí Hưng cười nhẹ, dùng biểu cảm trả lời Chu Khê.

“Ba ngàn cơ, xa xỉ thật đó.

”Trần Chí Hưng dang hai tay ra với vẻ mặt bất lực: “Cho nên cuối cùng tiền này vẫn phải trả lại cho anh Đông.

”Chu Khê bị anh ta chọc cười, vòng eo dựa vào quấy thu ngân thẳng lên: “Anh đó, đã trưởng thành rồi, cũng nên tiết kiệm một ít cho bản thân đi.

”“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là tay tôi không giữ được tiền, vừa có tiền cái là muốn tiêu ngay.

”“Vậy thì tìm một người phụ nữ về giữ của thôi, dù sao tiết kiệm tiền cũng là để cưới vợ.

” Chu Khê vừa nói vừa hất cằm, cầm điện thoại di động đi về phía thang máy.

Trần Chí Hưng đi theo: “Cũng đúng, chị Chu, chị giới thiệu cho tôi đi.

”Chu Khê tức giận liếc nhìn anh ta một cái: “Người tôi biết thì anh cũng biết, người tôi không biết thì anh cũng biết, anh muốn tôi giới thiệu cho anh như thế nào?”Trần Chí Hưng thích nhất dáng vẻ lúc Chu Khê liếc nhìn người khác quả thật quyến rũ muốn chết, anh ta cười tủm tỉm tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với Chu Khê.


Phùng Tề im lặng đi theo hai người vào thang máy, sau đó lặng lẽ đứng phía sau hai người, hơi cúi đầu xuống.

Chu Khê ấn nút xuống tầng một, cửa thang máy đóng lại, không gian trong nháy mắt trở nên chật hẹp.

Phùng Tề lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia, vừa giống hoa lại vừa giống quả, mang theo cảm giác ngọt ngào, chỉ có điều lần này, mùi ngai ngái khiến cho mạch máu sôi trào đã biến mất.

Anh khẽ ngước mắt lên, nhưng không nhìn Chu Khê, mà lại nhìn vào vách thang máy bằng gương, quan sát hình ảnh phản chiếu của cô cô từ bên trong.

Lúc này anh mới chú ý tới chiếc sườn xám xẻ tà cao gần như chạm đến bắp đùi, cho dù CHu Khê chỉ đứng yên một chỗ nhưng anh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh dưới váy.

Bỗng nhiên anh có ý muốn vươn tay ra chạm vào nó, ‘đinh’ một tiếng, thang máy dừng lại, Phùng Tề giật mình, lúc này anh mới phát hiện ra bàn tay vốn đang ở trong túi quần không biết từ lúc nào đã duỗi ra.

Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Khê và Trần Chí Hưng đang vừa nói vừa cười đi ra khỏi thang máy, anh âm thầm hít một hơi thật sâu rồi đi theo họ ra ngoài.


Bên ngoài thang máy là một chỗ giống như huyền quan, nối liền ba lối đi, được trải thảm giống như ở tầng hai, nhưng thảm ở đây trông cũ và có hơi bẩn, đặc biệt là tấm thảm ở phía đối diện và bên trái vẫn có tàn thuốc rơi trên mặt.

Trần Chí Hưng và Chu Khê cùng lúc dừng lại, quay sang nhìn Phùng Tề, sau đó Chu Khê nói với Trần Chí Hưng: “Anh biết nơi này rõ hơn tôi, vậy anh hãy nói với anh ấy đi.

”Trần Chí Hưng “ừ” một tiếng, giơ tay chỉ vào lối đi ngay đối diện thang máy, lối đi hơi dài, cuối cùng là cửa chống trộm màu xám bạc.

“Đó là lối vào bãi đậu xe, nói chung khách vào phòng karaoke chơi đều là người quen nên cứ việc đi thẳng vào.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận