Nhẽ ra Liễu Chi Nhàn nên giả ngủ hoặc ngủ thật, ậm ờ cho qua sự.
Ấy nhưng cô không những mở mắt, mà ánh mắt còn rất rõ ràng.
Liễu Chi Nhàn cũng không biết nói nhầm chỗ nào.
Cô có thể vỗ ngực thề là mình chưa bao giờ xem Khang Chiêu là Lạc Văn Hân, nhưng lúc này dẫu có trăm miệng cũng không bào chữa nổi.
Đã mấy ngày Khang Chiêu chưa ngủ, vẻ mệt nhọc trong mắt đã khuếch đại sự tự giễu của anh, anh đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.
Liễu Chi Nhàn nằm yên trên gối, tựa như áp tai lắng nghe âm thanh.
Tiếng bước chân đi xuống cầu thang, tiếng bật công tắc đèn, tiếng động cơ xe Jeep, tiếng nổ brừm brừm, cuối cùng mọi thứ dần tĩnh lặng.
Xung quanh lại trở nên yên ắng, một tiếng thở dài cũng thành chói tai.
***
Tại bệnh viện huyện.
Ban đêm Đại Chí trong chừng nghi phạm đang nằm viện, thấy Khang Chiêu xuất hiện thì lấy làm bất ngờ.
Khang Chiêu hỏi có đột phá gì không, gã này có biệt danh là Phi Cẩu, từng ngồi tù 5 năm vì tội cướp bóc, nửa năm trước mới ra khỏi tù, vì không có ngành nghề đàng hoàng nên theo bọn lâm tặc thực hiện chuyến “làm ăn” béo bở ấy.
Đại Chí nói: “Đột phá thì chưa có, nhưng có một điểm khả nghi đây.”
Hai người đứng trên hành lang thấp giọng trao đổi, càng khiến nửa câu sau trở nên thần bí.
Khang Chiêu xoa cằm, bảo anh ta nói đi.
Đại Chí cân nhắc: “Anh Tiểu Chiêu, hình như gã này rất có hứng thú với anh. Lúc em khách sáo thì hắn đánh trống lãng, hỏi vì sao không phải là anh, có phải anh họ Khang thật không, nhìn mặt không giống người ở đây.”
Khang Chiêu cũng có cảm giác ấy, Phi Cẩu vừa tỉnh là nhìn anh chằm chằm, cũng không quan tâm chuyện mình sa lưới, dáng vẻ rất thành thật:
Phi Cẩu hỏi: “Mày họ gì?”
“Khang.”
Phi Cẩu nghi hoặc, “Mày họ Khang thật?”
Khang Chiêu hờ hững nói: “Tao họ ông nội mày.”
“…” Phi Cẩu rúc đầu, dáng vẻ kệch cỡm.
Khang Chiêu hỏi Đại Chí: “Vậy cậu trả lời hắn thế nào?”
Đại Chí đáp: “Anh Tiểu Chiêu của chúng ta tuấn tú nhã nhặn, đương nhiên là hạc trong bầy gà.”
“…” Khang Chiêu cười, xin một điếu thuốc.
Đại Chí nhanh nhẹn đưa một điếu, “Cô chủ Nhàn cho phép anh hút à?”
“Cậu không nói, tôi không nói.”
“…”
Khang Chiêu ra ngoài hút thuốc, Đại Chí đi kiểm tra tình hình của Phi Cẩu, len lén nhắn tin cho Viện Viện.
Đại Chí: Hình như anh Tiểu Chiêu với cô chủ Nhàn cãi nhau, đã nói là tối nay về nghỉ, thế mà tự dưng chạy tới bệnh viện
Viện Viện: Chắc bị chặn cửa không cho vào rồi
Đại Chí: Ha ha
Khang Chiêu hút hết điếu thuốc rồi quay lại, Đại Chí khách sáo hỏi.
“Muộn rồi mà anh không về, cô chủ Nhàn không sốt ruột à?”
“Cô ấy ngủ sớm.”
“… Chẳng bù cho Viện Viện, toàn cằn nhằn chuyện em đi tuần.”
Khang Chiêu nói: “Hay để tôi đổi ca với cậu, cậu về nghỉ đi.”
Tình thế đã vượt quá dự liệu, nhưng ánh mắt của cấp trên kiên định như giọng nói.
Đại Chí thử lần cuối, “Anh Tiểu Chiêu, cũng đã mấy ngày anh không nghỉ ngơi rồi.”
“Dù gì cũng không ngủ được.”
“…”
“… Án chưa phá xong.”
Đại Chí không vạch trần, từ chối mấy câu theo phép rồi rời khỏi bệnh viện.
***
Sáu giờ sáng.
Phi Cẩu ngáp dài tỉnh dậy, có người ngồi yên bên mép giường, khuôn mặt khá quen, Phi Cẩu giật mình run bắn.
Khang Chiêu đi thẳng vào vấn đề, “Có vẻ chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó.”
Với cái loại tái phạm như Phi Cẩu thì đứng trước cảnh sát cũng như có hai lớp da mặt, bình tĩnh như tượng.
“Đúng thế, hẳn đã gặp nhau từ trước, tôi ngồi ‘bên trong’ nói chuyện với anh. Anh nói đúng không cảnh sát Khang.”
“Chính tôi lúc đó đã làm anh nhớ đến một người, người này từng khiến anh gặp chuyện không vui.”
Khang Chiêu không mang sổ tay, cũng không có bút ghi âm, nhưng gương mặt anh vẫn khiến Phi Cẩu cảm thấy, mỗi một câu chữ hay một biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt cũng sẽ được khắc ghi vào đầu cảnh sát Khang.
Phi Cẩu vung vẩy cái tay không bị thương, khoa trương nói.
“Là vì anh đẹp trai ngời ngời, khí chất xuất chúng.”
Khang Chiêu gật đầu như thể thừa nhận không chút ngại ngần, cũng giống như động tác hâm nóng người.
“Xét thấy điều kiện bệnh viện quá tốt đã nâng cao trình độ văn hóa của anh không ít. Lát nữa sẽ đổi nơi khác cho anh tỉnh táo hơn.”
Phi Cẩu: “…”
Trong sáng hôm đó, vết thương của Phi Cẩu đã đỡ hơn nhiều, bị chuyển tới trại tạm giam trong huyện.
***
Dựa vào một tách cà phê đậm để chèo chống qua buổi sáng, buổi trưa vừa qua, Liễu Chi Nhàn lái xe đến bệnh viện thành phố thăm lão Hùng.
Ban ngày Đai Sao Thổ chăm bệnh, đúng lúc gặp Liễu Chi Nhàn tới, ông ta cười hề hề rời đi như đang làm một nhiệm vụ bí mật nào đó.
Liễu Chi Nhàn ngồi trên ghế, ngạc nhiên nói: “Cậu hòa thuận với Đai Sao Thổ rồi ạ?”
Lão Hùng giơ điện thoại phóng to phông chữ, mất tự nhiên hừ một tiếng.
Mấy năm qua, lão Hùng không hề chủ động gặp bạn cũ, còn Đai Sao Thổ vẫn kiên trì gõ cửa.
Mới đây lão Hùng gặp nạn, Đai Sao Thổ dù ốm nhếch là vậy nhưng vẫn không do dự cõng ông đi hơn nửa đỉnh núi.
Lão Hùng đi một vòng quanh quỷ môn quan, coi như thông suốt tất thảy, cuối cùng cũng chịu xuống nước chấp nhận cầu hòa.
Chuyện từng là cấm kỵ nay đã được vào vùng an toàn, Liễu Chi Nhàn dè dặt hỏi: “Cậu, cậu với Đai Sao Thổ xích mích mấy năm rồi?”
Hai con mắt lão Hùng trợn ngược, nghĩ ngợi một hồi, “Cháu hỏi đột ngột thế cậu cũng không tính rõ. Hình như là trong khoảng sau khi cháu ra đời, còn em cháu thì chưa.”
“Đai Sao Thổ đã làm gì, chuyện kinh thiên động địa sao?”
Lão Hùng vẫn khịt mũi coi khinh, “Làm ‘chuột núi’.”
“Hả?” Đôi mắt vốn đã không tròn nay mở to gấp mấy lần, thật khó để chồng nguyên nhân bỏ mặc tình bạn với Đai Sao Thổ lên cái nghề mà ông ấy đang làm hôm nay.
“Chuột núi” ngày xưa lắc mình biến thành nhân viên kiểm lâm?
Lão Hùng nói: “Bố Tiểu Chiêu cho lão đi ăn cơm nhà nước, mấy năm sau ra ngoài lại tận tình khuyên bảo, khuyên lão cải tà quy chính.”
Đai Sao Thổ quy chính nhiều năm, biểu hiện lúc làm kiểm lâm cũng tạm được, nói chung không phụ nỗi khổ tâm của Khang Thụ Dương.
Chuyện cũ mình từng lưu tâm cũng ngày bị mai một, chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt, lão Hùng cũng đã nghĩ đến chuyện tha thứ, nhưng tính ông vốn lỳ nên vẫn không mở miệng làm hòa.
Liễu Chi Nhàn hỏi ngày trước Đai Sao Thổ làm gì.
Lão Hùng nói làm công nhân.
Công nhân cũng gần gần với kiểm lâm, vòng vo một hồi Đai Sao Thổ lại về với điểm xuất phát.
Liễu Chi Nhàn nghĩ hoài không ra, “Sao tự dưng ông ấy lại làm lâm tặc?”
Cứ tưởng cậu sẽ cười, mắng Đai Sao Thổ bị đồng tiền che mờ mắt.
Vậy mà trên mặt lão Hùng lại thoáng qua vẻ khó chịu, cứ như đang bắt ông phải nhớ lại hiềm khích ngày trước.
Lão Hùng nói: “Đã là chuyện mười mấy hai mươi năm trước, cậu không nhớ rõ.”
Lão Hùng quay sang hỏi chuyện công ty cô, ý muốn lảng tránh.
Liễu Chi Nhàn ngồi lại trò chuyện một hồi, đến giờ cơm tối, Đai Sao Thổ đứng trước cửa phòng bệnh ngó dáo dác.
Xét về phương diện nào đó thì Đai Sao Thổ cũng là bạn tri kỷ nhiều năm, lão Hùng thụ động thành lập sự ăn ý với ông.
Sau cái nhìn nhau, lão Hùng gật đầu cho phép, “Không sao, ông vào đi.”
Đai Sao Thổ xách túi đồ ăn bên ngoài đi vào, đặt lên bàn cạnh giường bệnh, mở miệng túi và nắp hộp ra.
Nồi ễnh ương xào khô tỏa mùi thơm phức.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Y tá đã dặn phải ăn uống thanh đạm, nhưng đoán chắc mấy lời đó cũng như cây trên núi, càng thôi thúc hai lão già này đốt cháy trụi.
Hai ông già tuổi tác cộng lại vượt quá một trăm không hẹn mà cùng nhìn cô, thỉnh cầu giữ bí mật viết rõ trong hai đôi mắt giảo hoạt ấy.
Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười, “Cháu không thấy gì hết.”
Đai Sao Thổ đưa tới đôi đũa duy nhất, “Tiểu Nhàn Nhàn, cháu cũng chưa ăn cơm phải không?”
Liễu Chi Nhàn lấy cớ đã có hẹn, không làm phiền hai người ăn uống, xách túi xách đứng dậy rời đi.
Đai Sao Thổ trêu: “Tiểu Chiêu Chiêu đang đợi cháu đấy, nhanh lên nhanh lên.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô cũng biết được đại khái một trong những nguyên nhân lão Hùng không chịu nổi Đai Sao Thổ là gì rồi.
***
Công việc thăm bệnh chiếm hết quỹ thời gian ban ngày, hôm nay được rảnh, Liễu Chi Nhàn không thể không đối mặt với vấn đề của Khang Chiêu.
Cô vẫn muốn tìm Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn không chịu đựng được việc chờ đợi, thiếu quan sát trực diện sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng được thể hiện bằng ngôn ngữ cơ thể.
Nên cô cố ý không liên lạc một ngày, đợi gặp nhau sẽ nói chuyện luôn một lần.
Bình thường Liễu Chi Nhàn hay mắng Khang Chiêu cáo già, mà thực ra bản thân cũng cáo không kém.
Cô đậu xe ở vườn ươm, mặc bộ sườn xám năm ngoái anh cùng cô đi đặt may, quá giang xe công ty đến đơn vị của Khang Chiêu, thậm chí còn chưa ăn gì.
Nếu Khang Chiêu còn có tình với cô thì dự tính này sẽ trở thành trò chơi tình thú nhỏ giữa người yêu với nhau, còn nếu không thì thành nghĩa đen thôi.
Vụ án vẫn chưa kết thúc, không biết Khang Chiêu có rảnh không, Liễu Chi Nhàn không liên lạc trước, đặt cược hết vào vận may.
Không gặp Khang Chiêu nhưng lại gặp Đại Chí, anh ta kẹp một túi tài liệu bằng da dưới nách, miệng ngậm điếu thuốc.
Đại Chí dập thuốc, “Tìm anh Tiểu Chiêu hả?”
“Có vẻ không ở đây.” Chỗ đậu xe cố định của Khang Chiêu nay trống trơn.
“Đúng thế, vào huyện đi xem mặt rồi.”
“…”
Liễu Chi Nhàn bị tát một cú đau đớn ở ngay sân khách, trước mặt đồng đội của đối phương.
Đại Chí mỉm cười như đang đợi một màn kịch hay.
Nếu là bình thường thì nói “xem mặt” sẽ hiểu là đùa giỡn, nhưng lúc này cô lại đang chột dạ, phản ứng đầu tiên là tưởng thật.
Cô cố ép mình thật bình tĩnh.
Liễu Chi Nhàn không còn tâm trạng hàn huyên với Đại Chí, biết anh ta là người ồn ào, cũng vì thế mà càng thêm hồ nghi.
Cô hỏi: “Lần này lại trả ân huệ cho ai thế?”
Đại Chí nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, cô gọi điện hỏi thử xem.”
Dĩ nhiên không thể gọi ngay trước mặt anh ta rồi.
Liễu Chi Nhàn dằn xuống sự xấu hổ, cười nhạt: “Thôi khỏi, tùy anh ấy. Nếu thấy anh ấy thì chuyển lời giúp tôi, tối nay tôi về thành phố.”
Giày cao gót gõ cộp cộp rời khỏi đồn cảnh sát, tựa như một chú chim đa sắc bay khỏi tòa kiến trúc xanh trắng lạnh lẽo.
Không bao lâu sau, xe Jeep tiến vào đồn cảnh sát.
Đại Chí ló đầu ra từ cửa văn phòng, vẻ mặt đầy thú vị, “Ầy anh Tiểu Chiêu, đi xem mặt về sớm thế?”
Trên mặt Khang Chiêu không nén nổi mệt nhọc, lông mày nhíu lại càng thêm lạnh lùng.
“Cút, xem cái gì mà xem.”
Đại Chí nói: “Vậy làm sao đây, vừa nãy em mới bảo với cô chủ Nhàn là anh đi xem mặt, cổ vừa về rồi.”
Nội dung nói ra nghe rất sốt ruột, nhưng trên mặt không hề có vẻ như thế.
Khang Chiêu dừng lại, lấy điện thoại ra rồi quay trở lại xe.
Đại Chí đưa tiễn từ xa, cười nói: “Anh Tiểu Chiêu, tối nay em trực, anh cứ nghỉ ngơi đi.”
***
Xe buýt công cộng mở lớn cửa, bác tài và chị lơ xe xuống xe tám chuyện với người quen, trên xe ngồi hơn nửa xe đều là người đi chợ đang đợi về nhà.
Liễu Chi Nhàn ngồi ở chỗ đối diện cửa, mặc sườn xám vô cùng bắt mắt, nếu chiếc xe là một bức tranh đen trắng thì cô chính là sắc màu duy nhất.
Già trẻ gái trai lên xe cứ nhìn mấy lần.
Trời dần tối, dù sắp mưa thì tài xế vẫn phải đợi đủ người mới khởi hành.
Liễu Chi Nhàn bấm số điện thoại của Khang Chiêu.
Dù có bận thế nào, nhưng đang giờ ăn thì chắc vẫn có thể nghe máy.
Đầu dây thông báo bận.
“…”
Liễu Chi Nhàn lại chun mũi, vừa cúp máy thì cái tên của Khang Chiêu lập tức xuất hiện trên màn hình.
Cô nhận cuộc gọi.
“Em ở đâu?”
Bên kia hỏi một câu phủ đầu, ẩn chứa bực dọc.
Liễu Chi Nhàn vừa chột dạ lại ấm ức, cứng miệng ậm ờ đáp: “Ở trên xe.”
Bỗng lúc này có giọt mưa rơi xuống, một đường nước chảy dọc trên cửa kính dần dần phai nhòa tầm nhìn bên ngoài.
Khang Chiêu nói: “Anh thấy em rồi.”
Cửa kính và màn mưa bỗng trở thành vách ngăn, theo bản năng Liễu Chi Nhàn định xách túi xách đi xuống.
Nhưng bác tài đã nổ máy, thân xe chấn động.
Mấy người đứng ngoài xe nói chuyện nối đuôi nhau lên xe.
Lơ xe cũng ôm túi tiền lên xe, xoay ra ngoài hô to có ai muốn đến chỗ này chỗ kia không.
Liễu Chi Nhàn bị dòng người đẩy lui, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Người cuối cùng lên xe rất cao, mặc quần đen áo đen, một tay cầm điện thoại, tay kia vươn ra bỗng chụp lấy cổ tay cô.
Cô vội ngẩng đầu lên, gương mặt thân quen hợp làm một với âm thanh bên tai.
Khang Chiêu nói: “Xuống xe.”
Liễu Chi Nhàn cứ vậy bị “kéo” xuống, Khang Chiêu còn biết chừng mực, đứng ở ngưỡng xe đỡ cô.
Liễu Chi Nhàn vừa xuống, trên cổ tay truyền đến lực khống chế không cho phép làm trái.
“Ơ, sắp khởi hành rồi, không đi hả?”
Lơ xe cất giọng, ánh mắt của mọi người trong xe đồng loạt phóng đến.
Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn không hề quay đầu.
Thấy hai người đi tới bên kia kia đường, lơ xe thất vọng lẩm bẩm: “Thì ra là có chồng đến đón!”
Một bà bác ngồi sau chỗ lúc nãy của Liễu Chi Nhàn nói, “Còn chồng cô không chỉ đón cô mà còn rước thêm vợ của người khác.”
Bà bác đánh mắt nhìn tài xế.
Mấy chị mấy mẹ trên xe bật cười, lơ xe đỏ mặt, bảo chồng cô ấy đóng cửa khởi hành.
Liễu Chi Nhàn bị đẩy vào ghế phụ trên xe Jeep, Khang Chiêu khởi động xe, lao vào màn mưa.
Liễu Chi Nhàn không hỏi đi đâu, cũng không hỏi anh muốn làm gì, thậm chí cũng không nhìn anh.
Sợ mình nói sai, xe Jeep sẽ lao thẳng xuống ruộng lúa.
Chiếc xe rẽ vào thôn Văn Hà, dần dần tiến đến vườn ươm.
Liễu Chi Nhàn thầm thở phào, nhớ lại lần đầu tiên mình chọc giận anh, lúc đó anh cũng để cô đi, nay trở thành bạn gái rồi, chắc không đến mức bị bạo lực đâu nhỉ.
Xe ô tô đi lướt qua vườn ươm, ra đến đường chính, chạy theo hướng lên núi.
Trước núi có một con sông vắt ngang, trên sông có một cây cầu, chỉ rộng đủ một chiếc xe đi qua.
Nhìn như xe Jeep muốn lao thẳng xuống sông.
Liễu Chi Nhàn siết chặt đai an toàn, nhìn chằm chằm phía trước.
Đến đầu cầu bên kia, xe dừng lại, Khang Chiêu kéo phanh tay, máy điều hòa vẫn bật.
Đồi núi trong mưa đã nhuộm đen sắc trời, xung quanh là một màu xanh thẫm âm trầm.
Thôn dân lao động đã về nhà, trước bờ sông chỉ có duy nhất chiếc xe Jeep ấy, thân xe màu trắng như một cây nấm mọc lên bên đám rêu, vừa đột ngột lại hài hòa.
Liễu Chi Nhàn bình tĩnh lại, chột dạ trước đó đã bị sợ hãi xóa bỏ, cô nghiêng đầu đập vào vai anh, trong mắt là bất bình và tức giận.
Vẫn chưa hết giận, cô đập cái nữa, nhưng lại chạm vào lòng bàn tay dày dặn.
Năm ngón tay dài chụp lấy cô, giống như lúc nãy nắm lấy cổ tay cô, trong sự mềm mại là sự giam cầm không cho kháng cự.
*Soạt* một tiếng, đai an toàn cởi ra, Khang Chiêu nghiêng người đến, bóng mờ và sự dịu dàng đồng thời bao phủ lên người cô. Liễu Chi Nhàn thả lỏng, há miệng đón tiếp anh.
Cái hôn này vừa là sự thỏa hiệp của anh, cũng là sự áy náy của cô.
Màn mưa đã ngăn cách chiếc xe trong một thế giới nhỏ, buồng xe chật hẹp, tình cảm nồng cháy lên men.
Khang Chiêu ôm mặt cô, chóp mũi chạm nhẹ vào cô, hơi thở đan xe, hai má đỏ bừng.
Cả hai đồng thời ngước mắt, tìm kiếm bản thân trong đôi mắt đối phương.
Giọng nam trầm khàn hấp dẫn kia vang lên: “Anh muốn bây giờ.”
Liễu Chi Nhàn không nghĩ ngợi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn anh.
Nụ hôn mở ra cánh cửa dục vọng, khát vọng bị giam cầm tuôn trào.
Khang Chiêu nhổm người đến gần ghế phụ, cách hộp tỳ tay hôn cô.
Liễu Chi Nhàn nếm được vị đắng của thuốc lá, lần đầu tiên phát hiện mình không ghét thứ mùi thuộc về anh.
Đầu lưỡi khám phá từng tấc từng tấc một, tham lam muốn cuỗm lấy hết vị đắng kia, muốn tiêu trừ giúp anh.
Nụ hôn nóng bỏng đã châm lửa cho dục vọng ngủ yên mấy lâu nay, Khang Chiêu không thỏa mãn với mỗi nụ hôn đó, anh cởi khuy áo sườn xám ra.
Ngực lộ ra, vùng da trắng như tuyết khiến anh nhớ đến tuyết trong ban mai ở Môn Hạc Lĩnh, rất ít khi được trông thấy, vừa nhẹ nhàng lại thanh khiết.
Cơ thể Liễu Chi Nhàn khá đẫy đà nên ngực cũng thêm vài lạng thịt. Xưa nay cô rất hài lòng với cơ thể mình, thậm chí lúc đối mặt với anh còn tỏ vẻ cố ý.
Áo ngực có khóa ở phía trước, đường chỉ ren ngăn cản cảnh trí trên đỉnh núi, màu trắng toát lên sự gợi cảm trong trẻo.
Cô xấu tính ưỡn ngực, nút áo giữa cặp ngực như muốn bứt ra.
Hình ảnh quá hoàn mỹ thúc giục anh nảy sinh dục vọng phá hoại.
Bàn tay trừng phạt chạm vào, Khang Chiêu ôm cô như xoa nắn hai thứ quả mọng nước, cảm giác mềm mại khiến anh trầm luân, lại sợ nếu không cẩn thận sẽ nứt vỏ.
Mà dù có nứt vỏ thật thì ắt cũng là thứ sữa tà dâm, vì Liễu Chi Nhàn quả thật quá trắng trẻo.
Đã lâu không giải quyết, lúc này cơ thể không chịu nổi việc tiếp xúc da thịt thân mật, làn da bị chạm vào như bị bỏng lửa khiến sống lưng run rẩy, Liễu Chi Nhàn bất giác ưỡn mình.
Động tác nhỏ này vô tình quyến rũ đối phương, Khang Chiêu mở móc khóa, hai vú trắng trẻo nảy lên, rời khỏi sự trói buộc. Quầng vú đúng kích thước như hai bông hoa anh đào hồng hào hấp dẫn, nơi nhụy hoa được thay thế bằng hai quả anh đào đứng thẳng.
Khang Chiêu cúi đầu, cắn lên một quả trong đó, đầu lưỡi cuộn lại quét ngang đảo dọc, đồ theo hình dáng cánh hoa rồi lại mút cả quả vào.
Đột nhiên anh dùng sức hút mạnh, như muốn hút sạch vú sữa.
Tiếng thở dốc của Liễu Chi Nhàn biến thành tiếng rên mà ngay đến chính cô cũng không nhận ra.
Khang Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Đau à?”
“…”
Liễu Chi Nhàn chặn miệng anh lại, níu lấy dái tai anh.
Khang Chiêu bóp mạnh ngực bên kia, mắng một câu: “Đáng đời.”
“…”
Cô cũng muốn vén vạt áo anh lên, muốn vuốt ve cơ bụng rắn chắc ấm áp của anh, nhưng vì cách hộp tỳ ty nên có làm gì cũng không thuận.
“Lỡ có ai thấy thì sao?”
Khang Chiêu nói: “Muộn rồi.”
“…”
Anh túm lấy vạt áo sơ mi rồi cởi nó ra khỏi đầu, cơ thể cởi trần mạnh mẽ lộ ra, màu lúa mạch hấp dẫn chí mạng.
Lại cởi thắt lưng, phóng thích bản thân.
Một lần nữa Liễu Chi Nhàn cảm thán trước sự ưu ái của thượng đế, nơi ấy của Khang Chiêu to kinh hồn, lại còn dựng thẳng như thanh kiếm, gân xanh bò quanh để lộ màu sắc đỏ tím trần tục, đầu rùa hơi nhạt, mang theo vẻ đẹp hiên ngang như chủ nhân của nó.
Lần đầu Liễu Chi Nhàn cảm thấy, thì ra thứ đó của đàn ông cũng dễ nhìn như vậy.
Liễu Chi Nhàn cầm lấy anh, bộ phận sinh dục của đàn ông thực sự là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai thái cực cứng rắn và yếu ớt, lớp da rẩt mỏng, giống như một vỏ bọc kiếm, nhưng những gì bọc trong nó lại rất cứng và nóng, lớp da cũng hơi di chuyển theo cử động.
Sau một hồi ma sát qua lại, đỉnh chuông rỉ ra chất dịch thanh khiết dính ướt hổ khẩu trên tay cô, lập tức trong xe phảng phất mùi tanh ngòn ngọt của hormon.
Liễu Chi Nhàn cúi người xuống, há miệng ngậm lấy đầu rùa mềm mại ấy.
Vì sự chột dạ trước đó nên hành động này ít nhiều có ý lấy lòng và áy náy.
Đầu lưỡi móc lấy máng trong, cẩn thận không để răng cắn chặt, thứ chặn trong miệng bỗng phình to ra.
Lần đầu gặp nhau Liễu Chi Nhàn đã nói “đeo bao, không dùng miệng, không qua đêm”, mà hành động hôm nay lại khác hẳn lúc ấy, sự mâu thuẫn và thỏa hiệp của cô kích thích Khang Chiêu thật mạnh.
Sự hưng phấn về thể xác và tinh thần đan xen lẫn nhau, không biết bên nào có ưu thế.
Con thú ngủ say trong cơ thể đã thức.
Khang Chiêu vén tóc cô ra sau đầu, cũng vén luôn mấy sợi tóc lẫn vào miệng cô.
Anh chỉ muốn ấn đầu cô xuống sâu thêm.
Liễu Chi Nhàn nhanh trước anh một bước, nuốt vào thật sâu, đầu rùa chạm thẳng vào cổ họng, trong bụng trào lên cảm giác buồn nôn.
Nhưng tiếng rên rỉ mất kiểm soát của người trong lòng đã dằn lại sự buồn nôn ấy.
Cô nhổ ra, nước bọt khiến thứ đàn ông kia trơn bóng tỏa sáng, sợi chỉ bạc treo ở khóe miệng, vừa thảm hại lại vừa dâm mỹ.
Sau mấy lần ra vào, Khang Chiêu bỗng đẩy cô ra, dịch sữa rỉ ra, trên khóe miệng đỏ thẫm cũng dính một viên châu trắng.
Liễu Chi Nhàn thoáng ngạc nhiên, cánh môi nhếch lên, cũng chẳng buồn lau đi thứ đọng trên miệng, mấy chữ “không phải anh ra rồi chứ” viết rõ mồn một trên mặt.
Khang Chiêu thở dốc, có lẽ rất tự tin với năng lực của mình nên ánh mắt giễu cợt ấy không làm gì được anh, anh bình tĩnh rút khăn giấy lau người.
“Cũng gần hai năm chưa làm, giờ em chơi bạo như thế, mẹ nó ai chịu nổi.”
Người đàn ông này bao giờ cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải sự lúng túng, không biết có phải thổi phồng không, Liễu Chi Nhàn nửa thất vọng nửa khiêu khích, “Anh còn làm tiếp nổi không?”
Đôi mắt đào hoa nheo lại.
Trong một thoáng, bỗng Liễu Chi Nhàn nhớ đến chuyện cũ.
“Đêm đó anh không tìm người khác chứ?”
“Hứng thú bị em dẹp sạch, tìm cái khỉ gì.”
Liễu Chi Nhàn giơ ngón cái lau khóe miệng, xấu tính chạm vào môi anh.
“Mẹ.”
Sau một giây kinh ngạc, Khang Chiêu chửi thề, kéo cô tới gần hôn sâu.
Giọt tanh ngọt biến mất giữa răng môi, dục vọng trào ra.
Bàn tay thô ráp di chuyển xuống dưới, vuốt ve bắp đùi trần trụi của cô. Khoải cảm còn nhanh hơn động tác của anh, từ trong bắp đùi lan dọc lên trên.
Liễu Chi Nhàn bất giác kẹp chặt chân, lại bị Khang Chiêu
1 2 »