Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn


Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu mặc lại quần áo.
Mưa tạnh trời trong, cửa kính hạ xuống, luồng khí mát lạnh mang theo hương thơm của cỏ xanh hòa lẫn đất bùn tràn vào, xua đi thứ mùi nồng nặc trong xe.
Hai người vẫn ngồi ở ghế sau, mồ hôi túa ra khắp người, vừa nóng vừa nhơn nhớt.
Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, ngẩn người nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Nghĩ có thể đây là cơ hội cuối cùng để kể, Liễu Chi Nhàn chậm rãi lên tiếng, giọng ráo hoảnh.
“Lạc Văn Hân là bạn trai hồi đại học của em, nhỏ hơn em hai tuổi, quen nhau bốn năm. Trong nhà muốn cậu ấy xuất ngoại học cao học, nhưng cậu ấy muốn ở lại trong nước với em. Em không chịu nổi áp lực hy vọng của gia đình nên đã khuyên cậu ấy xuất ngoại. Trước khi đi cậu ấy cầu hôn em, muốn em đi học cùng mình, em không đồng ý nên cuối cùng chia tay.”
Khang Chiêu không lên tiếng.
Không lâu sau, ánh chiều tà tắt hẳn, tiếng ếch nhái ồm ộp kéo dài, tiếng dế gáy huyên náo.
Khang Chiêu bật đèn trong xe lên, đỡ cô ngồi dậy, cúi người tới trước lấy một chiếc hộp ở trong hộp tỳ tay ra đưa cho cô.
“Cho em?”
Liễu Chi Nhàn ngắm nhìn chiếc hộp nhỏ, vẻ mặt dấy lên sự nghi hoặc.
Trong mắt Khang Chiêu chỉ có hai chữ: Thừa lời.
Liễu Chi Nhàn mở ra, trên vải nhung màu đen là một chiếc vòng ngọc, hoa văn nổi trên băng, chất liệu trong veo.
Cô ngẩn ngơ, “Quà chia tay?”
Vì ánh sáng mờ mờ nên không thấy rõ biểu cảm của Khang Chiêu.
“Em muốn chia tay à.”
“… Không phải anh đi xem mặt rồi sao!”
Khang Chiêu nổi nóng, “Lần trước anh đi xem mặt cũng là vì em.”
Liễu Chi Nhàn đậy chiếc hộp lại đặt sang một bên, trên đùi Khang Chiêu như được cài yên ngựa, cô vịn yên leo lên, ôm cổ anh, chạm vào môi anh.
Hai cánh môi mỏng tức giận mím chặt, Liễu Chi Nhàn kiên nhẫn ma sát cạy mở, như chú mèo dùng móng vuốt để mở cánh cửa.
Vẫn chưa thả lỏng, Liễu Chi Nhàn kìm chặt hai chân, khiêu khích nơi vẫn chưa tắt lửa.
Khang Chiêu nghiêm mặt, nhưng rồi bị ảnh hưởng bởi nụ cười của Liễu Chi Nhàn, không kiềm được nhếch mép, đầu hàng trước cô.
Liễu Chi Nhàn ôm chặt anh, đắc ý cọ vào người anh.
“Lần cuối cùng.” Khang Chiêu nói, “Đừng để anh nghe được cái tên đó lần nữa.”
Liễu Chi Nhàn cầm chiếc hộp lên, đưa tới trước mắt anh, “Đeo cho em đi.”
Khang Chiêu cầm lấy vòng ngọc, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay trắng nõn, cổ tay và vòng ngọc càng hợp càng đẹp, tựa như hai món báu vật của tự nhiên.
Liễu Chi Nhàn không nén nổi vui mừng, “Đẹp quá, mắt nhìn của bạn trai em chuẩn ghê.”
—— Cô đã nghĩ xong một trăm lẻ tám tư thế “vô tình” khoe vòng để đăng lên Moment Wechat, hơn nữa còn âm thầm quyết định, nếu Khang Chiêu dám chia tay cô thì cô sẽ cuỗm luôn, quyết không “trả hàng” như Lý Kinh Mạn.
“Đồ nịnh nọt.” Khang Chiêu vỗ một phát vào mông cô.
“Thật mà.”
Liễu Chi Nhàn thỏ thẻ, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, lúc này dù có thốt ra một câu thô tục nào thì cũng ngọt ngào tựa làm nũng.
Khang Chiêu nhấc cô lên kéo cô lại gần, đôi gò bồng biến dạng trong lòng bàn tay, từng cử chỉ hay từng ánh mắt đều ngầm chứa ý cảnh cáo.
“Nếu còn hư nữa là sẽ trị em, còng tay em vào đầu giường.”
“Em muốn hoa hồng màu vàng.”
“Cũng còng luôn chân, không cho em chạy thoát.”
“…”
Liễu Chi Nhàn trợn mắt nhìn anh, dồn sức nặng vào đùi, va chạm với anh.
Khang Chiêu nghịch ngợm một hồi, cười nhạo nói: “Anh chỉ đem theo có một cái, còn không nghe lời là sẽ nhét vào miệng em.”
Liễu Chi Nhàn dịch đến gần tai anh, “Ở nhà trọ em có.”
“Đồ xấu xa.” Khang Chiêu bấm vào eo cô, “Ăn cơm đã, sợ em nghẹt thở mà ngất quá.”
“….”
So với cáo già, quả nhiên cô vẫn còn kém xa.
Liễu Chi Nhàn xoay mình ngồi xuống bên cạnh, cầm điện thoại đăng Moment.
Khang Chiêu nghĩ đến một chuyện, bỗng sờ lên cổ cô, lại là động tác muốn bóp cổ, nhưng lực mạnh hơn trước, gần như ấn vào khí quản của cô.
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu, giả vờ giận dữ.
Khang Chiêu nói: “Em nuốt nước bọt đi.”
Liễu Chi Nhàn làm theo, hỏi: “Sao thế?”
Khang Chiêu đổi thành hai ngón tay, ấn vào cạnh khí quản mấy lần.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu chỉ vào vùng đó, “Hình như ở đây có gì đó.”
Liễu Chi Nhàn đặt điện thoại xuống, lưng thẳng lên, giơ tay sờ sờ ấn ấn.
“Là gì, anh đừng dọa em, em không có trái adam.”
Chỉnh điện thoại thành camera trước, Khang Chiêu giơ nó làm gương chỉ cho cô xem.
Liễu Chi Nhàn nhìn vào điện thoại nuốt mấy lần, quả nhiên ở đó có thứ gì đó cục cựa như hầu kết.
Liễu Chi Nhàn nhăn nhó, “A, đừng chứ, em mới 25 tuổi mà. À, năm nay 26 rồi.”
Khang Chiêu nói: “Tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra đi, mẹ anh từng bị bướu nhân tuyến giáp, phải phẫu thuật cắt bỏ.”
Năm ngoái Liễu Chi Nhàn từ chức trước kỳ kiểm tra sức khỏe của công ty, lại bận chuyện ở công ty mới nên quên bẵng mất.
“Liệu có thành ung thư không?”
Khang Chiêu an ủi cô, “Mặt em hồng hào, trông không giống.”
Liễu Chi Nhàn sờ mặt mình, “Nhưng sau mùa xuân em sụt đi mấy ký.”
Cân nặng là một vấn đề nhạy cảm, Khang Chiêu sửng sốt, Liễu Chi Nhàn lại hiểu thành: Không, em không gầy, đừng tự lừa mình.
Cô chống tay lên đầu gối anh, “Em thực sự nhẹ hơn hồi mùa đông mà.”
Khang Chiêu cười, “Ai biết đâu, đợt mùa đông đâu có ôm em.”
Liễu Chi Nhàn: “Ờ…”
Không có cảm giác đau ốm, Liễu Chi Nhàn vẫn ảo não nhưng không đến mức quá suy sụp.
Thậm chí, cô còn nghĩ ra cách khoe chiếc vòng tay mà bạn trai tặng: lúc chỉ thứ gì đó cho người khác, cô sẽ dùng bên tay đeo vòng.
***
Liễu Chi Nhàn về nhà trọ thay sườn xám, Khang Chiêu kéo ống nhựa từ trong vườn ươm ra, đứng bên đường rửa xe.
Bảo vệ thò đầu ra hỏi: “Anh Tiểu Chiêu, trời vừa mưa mà rửa xe cái gì?”
Thân xe làm bình chắn, Khang Chiêu kéo tấm đệm dính bẩn ra, tỉnh rụi trả lời.
“Mèo tiểu làm ướt.”
Không phát hiện ra điều khác thường, bảo vệ lại lùi về nhắn tin thoại vào nhóm Wechat, giọng nói rất lớn, có nhiều phương ngữ khác nhau.
Đầu ống nhựa bị bóp dẹt làm tăng áp lực dòng nước, dấu vết cuồng nhiệt nhanh chóng biến mất.
Liễu Chi Nhàn thay đồ rồi đi xuống, sai anh đem đệm lên phơi trên giàn hoa.
Khang Chiêu hỏi cô muốn ăn gì, vào huyện cũng được.
Đã qua giờ ăn tối, Liễu Chi Nhàn bủn rủn, cũng không thèm ăn lắm. Đi trong huyện thì xa, lựa chọn tiệm ăn ở trấn thì có hạn, thế là dứt khoát về đồn với anh.
Vừa xuống xe, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu đã nhập gia tùy tục, bàn tay đang nắm lấy lập tức buông ra, chỉ sóng vai bước đi.
Hai người đi vào nhà ăn.
Gương mặt bóng loáng của Đại Chí cùng một cảnh sát quen mặt xuất hiện, đồng thanh gọi.
“Anh Tiểu Chiêu.”
Khang Chiêu gật đầu.
Đại Chí và người cảnh sát kia nhìn Liễu Chi Nhàn, giọng to như thao luyện.
“Chào buổi tối vợ Tiểu Chiêu.”
“…”
Liễu Chi Nhàn mỉm cười.
Đại Chí và người kia hi ha rời đi.
Liễu Chi Nhàn đi theo Khang Chiêu gọi món, anh lấy ra hai khay cơm, cười hỏi: “Vợ Tiểu Chiêu muốn ăn gì?”
“…”
Liễu Chi Nhàn trách móc như mèo, lặng lẽ thốt ra hai chữ ——
“Ăn anh.”
Khang Chiêu vòng lấy cô, “Lại đây.”
“….”
Liễu Chi Nhàn khẽ dùng sức kẹp tay anh, cơ hai đầu cứng như đá, cuối cùng cô đành chịu thua.
Dì phục vụ cười giơ muôi lên, có vẻ còn vui với cái tên mới “vợ Tiểu Chiêu” hơn cả cô.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu vừa ngồi xuống thì Hùng Dật Châu thong thả bước tới, bưng khay đồ ăn ngồi bên cạnh.
Kéo căng ống quần ở đầu gối, cậu cất lời chào trước khi cầm đũa ——
“Chị, anh rể.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu tự nhiên tiếp lời: “Trễ vậy mà mới ăn à, vất vả rồi.”
Hiếm khi thấy Hùng Dật Châu nghiêm túc, nín cười cường điệu hóa:
“Không vất vả, vì nhân dân phục vụ.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
“Phụt ha ha ha ha ——”
Người bật cười là dì phục vụ, vỏ hạt dưa dính trên miệng cũng không buồn nhổ ra, xoay lưng lại cười to ha hả.
Đang ăn thì điện thoại Khang Chiêu đổ chuông, anh nghe máy rồi vội vã và cơm, nói có việc gấp cần xử lý, bảo Liễu Chi Nhàn ở đây đợi một lúc.
Liễu Chi Nhàn vẫn chưa ăn được nửa, chỉ bảo anh đi nhanh.
Khang Chiêu đi rồi, Hùng Dật Châu mới bưng khay cơm sắp hết đến.
“Chào buổi tối vợ Tiểu Chiêu.”
Liễu Chi Nhàn cười mắng, “Xéo đi.”
“Hu hu hu dữ quá đi.”
“…”
“Má ơi ——” Đột nhiên Hùng Dật Châu làm động tác hoa lan chỉ, “nhón” cổ tay cô lên như nhón khăn giấy vứt đi, chê bai, “Trai nhà chị tặng hả?”
Liễu Chi Nhàn giơ ra, “Đẹp không?”
Hùng Dật Châu ôm ngực thở dài, “Cuối cùng em cũng biết được nguyên nhân mình độc thân hai mươi mấy năm rồi!”
Là do cậu quá nghèo!
Liễu Chi Nhàn càng nhìn càng hài lòng.
Hùng Dật Châu nói: “Chị có nhớ hồi học tiểu học, chức vụ nổi nhất trong lớp là gì không?”
Liễu Chi Nhàn bắt đầu có liên tưởng bất ổn, híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Đương nhiên là cô nhớ, không phải lớp trưởng, không phải tổ trưởng, mà là ——
Trưởng nhà vệ sinh*.
(*Cách gọi giễu cợt người thích quản chuyện của người khác.)
Hùng Dật Châu nói: “Không ngờ lần đầu tiên em lại ở gần phu nhân đồn trưởng đến thế.”
Liễu Chi Nhàn giơ tay giả vờ đánh cậu, Hùng Dật Châu bưng khay trượt đi, cô quát to: “Quay lại đây, dọn giúp chị.”
Cậu lập tức quay lại, uốn giọng nói: “Tuân lệnh, phu nhân đồn trưởng.”
Liễu Chi Nhàn không nén được bật cười.
***
Quay về vườn ươm ở thôn Văn Hà, trời đã tối đen, tiếng côn trùng kêu rả rích.
Phàn Kha nhắn tin hỏi cô về số liệu, Liễu Chi Nhàn bảo Khang Chiêu đi tắm còn mình vào văn phòng bận rộn.
Một lúc sau, Liễu Chi Nhàn mới đi lên lầu.
Khang Chiêu vẫn giống lần trước, ngồi bên mép giường vừa sạc điện thoại vừa chơi.
“Sao anh vẫn chưa tắm?”
Khang Chiêu đặt điện thoại xuống đứng dậy, “Tắm làm gì, lát cũng phải tắm lại.”
Liễu Chi Nhàn hiểu ra thì xấu hổ, lê bước đến gần.
Giọng nam thân thuộc có sức hút lạ kỳ, quanh quẩn bên tai cô, “Hay là cùng tắm đi.”

Liễu Chi Nhàn nằm nhoài bên mép giường, không mảnh vải che thân, nước da trắng ngần, như một miếng bơ sắp tan chảy.
Cô rũ tay xuống, vuốt ve chú mèo đi ngang qua.
Chợt nhớ đến câu đùa của Hùng Dật Châu, cô lẩm bẩm: “Đáng lý ra không nên gọi nó là Khang Tiểu Chiêu, phải gọi là “Khang Quất”, quất trong quả quất.”
Khang Chiêu không dậy nổi hứng thú với mèo, sự chú ý vẫn đặt lên hai ‘quả bóng’ trắng mềm sau lưng cô, chơi như nhào bột.
Một lúc sau anh mới cất tiếng: “Nghĩa là muốn làm phu nhân cục trưởng hả?”
“…”
Liễu Chi Nhàn chống người dậy, dưới xương quai xanh đung đưa hai giọt nước lớn, như quả nho căng mọng dụ người đến hái.
Cô đá nhẹ vào anh, trêu: “Nóng chết đi được, đừng dính vào em.”
Khang Chiêu cũng đứng dậy toan đuổi theo, nhưng lúc này Liễu Chi Nhàn kiên quyết từ chối, cô không muốn rửa sạch nơi xấu hổ trước mặt anh.
Tắm xong rồi bơ vẫn là bơ, không có bao bì rườm rà, duyên dáng bước trở lại thành giường.
Khang Chiêu đi vòng ra sau lưng cô, Liễu Chi Nhàn trở chân đá ngược anh, Khang Chiêu linh hoạt tránh vào phòng tắm.
Lúc này Liễu Chi Nhàn mới để ý, Khang Chiêu đem bộ đồng phục cảnh sát mùa hè đến, vắt trên lưng ghế trước bàn trang điểm.
Cô cũng không vội vã mặc quần áo nữa.
Liễu Chi Nhàn mặc cảnh phục vào, cài nút áo.
Đàn ông vai rộng lưng dài, áo rộng thùng thình, Liễu Chi Nhàn như bơi trong áo.
Đường vai xẹp xuống, ống tay ngắn biến thành tay áo năm phân, viền áo có thể che mông.
Vặn chặt vòng eo, trông cô vẫn chẳng đâu vào đâu, quả nhiên cô không có khí chất mạnh mẽ như vậy.
Liễu Chi Nhàn soi gương làm bộ đáng yêu, hoàn toàn bỏ qua tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam: “Em mặc áo anh làm gì, cởi ra.”
Trong gương xuất hiện thêm một bóng người, chẳng biết Khang Chiêu đến cạnh cô từ lúc nào.
Mặt anh không biểu cảm, trông có vẻ nghiêm túc, giọng như đang khiển trách.
Liễu Chi Nhàn lén mặc đồng phục của anh chợt thấy chột dạ.
Đối với Khang Chiêu, những điều liên quan đến nghề nghiệp là thần thánh không thể xúc phạm.
Liễu Chi Nhàn ủ rũ cúi đầu cởi nút, “Cởi thì cởi.”
Lại vừa dè chừng sắc mặt anh.
Khuôn mặt trong gương chợt nở nụ cười.
Liễu Chi Nhàn bừng hiểu.
Quả nhiên cô vẫn còn kém lắm.
Ý của Khang Chiêu không phải là muốn trách cô, mà là nhấn mạnh nửa câu sau.
Chính là động từ kia.
Liễu Chi Nhàn dừng tay xoay người lại, vừa giận vừa cười đẩy anh.
Khang Chiêu chụp lấy cổ tay cô, xoay người cô lại, mặt đối gương.
“Em phải mặc như thế này.”
Bàn tay quyến rũ cởi nút áo đầu tiên ra, vén hờ cổ áo, dưới xương quai xanh lộ ra một góc trắng nõn.
Tay anh linh hoạt như rắn, sung sướng bò về hang động.
Trong gương là hai người như keo như sơn, nơi vừa thân mật lại lần nữa gắn kết chặt chẽ vào nhau.
Coi như ban nãy tắm uổng công…
Đêm hôm đó là lần đầu tiên trong một quãng thời gian dài Liễu Chi Nhàn không cầm điện thoại ngủ, chẳng rõ mình thiếp đi từ bao giờ.
Đến khi tỉnh dậy thì bên cạnh chẳng có ai.
Cô cứ nghĩ mình sẽ thức giấc trong vòng tay của Khang Chiêu, cùng chào đón buổi sáng bình minh, kết quả biến thành một mình cô ngủ đến tận lúc mặt trời mọc cao ba sào.
Hiểu thì hiểu, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn có gì đó mất mát.
Liễu Chi Nhàn cầm điện thoại lên, rút dây sạc ra.
Sạc chỉ có một, cô nhớ tối qua Khang Chiêu đang dùng, có lẽ là anh cắm sạc giúp cô trước khi đi.
Tâm trạng đã cân bằng lại.
Khang Chiêu để lại tin nhắn: Bữa sáng trong nồi, trong tủ lạnh có trái cây. Về sau cây Bình An cứ để bên này, không cần chuyển tới chuyển lui nữa. Hôm nay anh về muộn, không cần chờ, em với Khang Tiểu Chiêu nhớ ăn nhiều vào.
Đọc đi đọc lại mấy lần, tâm tình tăng lên như đường cong thị trường chứng khoán.
Liễu Chi Nhàn cảm thán, bệnh nghề nghiệp của Khang Chiêu đúng là nghiêm trọng, viết tin nhắn dài không khác gì viết báo cáo.
Cô tắt máy điều hòa, mở cửa ban công ra.
Cây Bình An xum xuê, tươi xanh trong ánh nắng vàng.
Rửa mặt thay đồ rồi xuống lầu, phòng bếp cuối tuần không có lấy một bóng người, cô mở nắp nồi ra, bánh bao với sữa đậu nành và trứng gà nằm trong lồng hấp.
Lại mở tủ lạnh ra, ngoài một túi dâu tây mới hái thì còn có mấy chai sữa chua chanh dây.
Liễu Chi Nhàn bất chợt mỉm cười.
Không thể ôm nhau ngắm mặt trời mọc, nhưng vừa tỉnh giấc đã có bữa sáng nóng hổi thế này thì cũng tuyệt đấy.
Kết hợp đồ ăn sáng và hoa quả, Liễu Chi Nhàn bày ra đĩa, tìm một góc đẹp để chụp ảnh, “vô tình” để chiếc vòng ngọc xuất hiện trong bức ảnh, sau đó thêm chữ rồi đăng lên moment, đặt chế độ chỉ bạn bè của hai người mới nhìn thấy.
Chào buổi sáng cuối tuần. Trước khi đi làm bạn trai còn chuẩn bị bữa sáng cho. [Mặt trời]
Một lúc sau, số lượt thích và bình luận tăng nhanh chóng.
Viện Viện: @Đại Chí nhìn sếp các anh mà học tập đi
Đại Chí: [trách móc] vợ chồng già không cần cầu kỳ như vậy
Ni Ni: A a a hâm mộ quá đi giờ em vẫn ôm bụng đói nằm trên giường [che mặt] Thôi tiêu, có tấm gương anh trai ở đấy, sau này em khó mà tìm được bạn trai rồi
Em trai thối: Sắp trưa tới nơi rồi [xem thường]
Đại Chí trả lời Ni Ni: Dưới lầu em có sẵn một người còn gì, trong nhóm chỉ còn hai đứa độc thân, tới bên đê
Ni Ni trả lời Đại Chí: Mới sáng ra em không muốn chửi người [ngoáy mũi]
Em trai thối: [xem thường] [xem thường] [xem thường]
Vu Mặc cũng bình luận: Ha ha đồn trưởng Khang được lắm [ngón cái]
Hi San San và Phàn Kha nhấn thích, lần lượt nhắn tin cho cô.
Tây Sơn Sơn: Bạn tôi ngủ đẫy giấc mới dậy đấy à [chớp mắt][chớp mắt][chớp mắt]
Tây Sơn Sơn: Bạn tôi ghê quá, đoán chắc người biết anh ta cũng sẽ thấy được bài đăng kia. Cho anh ta mặt mũi lắm, vòng cũng là ảnh tặng phải ko
Cheese Không Ngọt: Đạt điểm toàn phần trong kì thi đương nhiên phải được khen ngợi
Tây Sơn Sơn: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh ta còn anh em trai nào chưa lập gia đình không [chớp mắt][chớp mắt]
Cheese Không Ngọt: Có một cậu em đang học ở Mỹ, hình như tháng sau nghỉ phép về nước
Tây Sơn Sơn: Hoàn hảo [OK][OK]
Khải Phạn: Cậu đúng là biết tâng bốc trai nhà mình ha, dụ anh ta làm trâu làm ngựa cho cậu
Cô không biết Khang Chiêu có chịu làm trâu làm ngựa không, Liễu Chi Nhàn chỉ nhớ tối qua anh thở hồng hộc như trâu, khổ lao công lao đều chiếm cả, đương nhiên phải khen thưởng rồi.
Cô trả lời Phàn Kha: Tâng bốc cái gì, tôi nói thật
Phàn Kha nhắn lại bằng hai biểu tượng trách móc.
Nhắn tin xong, Liễu Chi Nhàn quay về xem thông báo, lại có thêm một lượt thích.
Đến từ Khang Chiêu.
Trong thời gian Khang Chiêu “mất liên lạc”, Liễu Chi Nhàn tự hiểu là anh đang bận, không trả lời tin nhắn ngay.
Lúc này cô bắt gặp anh đang rảnh rỗi, xấu hổ hỏi:
Tối qua em có giật chăn của anh không
Dòng trạng thái “đối phương đang trả lời…” xuất hiện, nhấp nháy mấy lần.
Khang Chiêu: Tự em biến thành chăn của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui