Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn


Hùng Dật Châu đau cả đầu, cậu nhìn Liễu Chi Nhàn, đừng có ném củ khoai nóng này qua cho cậu nhé.
Những lúc thế này mới thấy F.A được nhẹ thân thế nào.
Lạc Văn Hân đút hai tay vào túi quần, thong dong nói: “Hồi trước tôi có quen chị của Tiểu Hùng.”
“Ồ…”
Khang Mạn Ni nhìn Liễu Chi Nhàn, đợi cô bổ sung thêm thông tin.
Liễu Chi Nhàn giải thích qua: “Ngày trước Tiểu Hùng đến thành phố chị học đại học chơi, ở nhờ nhà cậu ấy mấy đêm.”
Hùng Dật Châu ai oán: Nói cứ như cậu muốn ghép phòng với cậu ta vậy, rõ ràng là bốn người đi chơi nên chia hai phòng ngủ, cậu vẫn còn ấn tượng với chị đẹp mà Liễu Chi Nhàn dẫn theo nhé.
Nhưng không thể làm mất mặt chị mình được.
Và cũng cần giữ thể diện cho anh rể.
Hùng Dật Châu tiếp lời, “Đúng thế.

Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
Lạc Văn Hân nói: “Em trai duy nhất của A Nhàn, cô ấy nhắc thường xuyên lắm, dĩ nhiên là nhớ rồi.”
Khang Mạn Ni ồ một tiếng thật dài rồi không nói gì thêm.
Khang Chiêu là đội trưởng, sau xác nhận trang bị vật tư của đội viên thì dẫn đội lên đường.
Hơn nửa đồ đạc của Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu được anh vác trên vai, cô chỉ đeo một ít.
Giữa Khang Mạn Ni và Hùng Dật Châu cũng phân công tương tự.
Mới đầu đường núi còn rộng, mọi người có thể chia làm hai hàng cùng đi lên.

Rồi dần dà đường hẹp dần, Khang Chiêu dẫn đầu mở đường, Hùng Dật Châu đi cuối hết.
Trong đội còn có hai cô gái sức lực có hạn, Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân lại vác thêm máy ảnh nên mọi người vừa đi vừa dừng, như đang du xuân.
Khang Mạn Ni muốn hỏi rõ thêm nội tình từ Liễu Chi Nhàn, nhưng Khang Chiêu đi đằng trước, hai người không tiện xì xào.
Cho nên đột phá từ chỗ Hùng Dật Châu dễ hơn.
Song gã ngốc Hùng Dật Châu cứ xúm đến xem người ta chụp hình, còn tiếp chuyện mấy câu, nói nói cười cười với hai người đàn ông đồng trang lứa kia.
Khang Mạn Ni không tiện cắt ngang hứng thú của cậu.
Tới trưa, mọi người dừng chân ăn uống bên dòng suối.
Đồ nóng giữ lại để tối nay cắm trại ăn uống sau, lúc này bọn họ ngồi dưới bóng râm ăn lương khô.
Hùng Dật Châu đem tới một túi trứng gà từ căn-tin trong sở, chia đều cho mọi người.
Liễu Chi Nhàn ăn mỗi lòng trắng, lòng đỏ chừa lại cho Khang Chiêu.
Khang Mạn Ni nhìn lòng đỏ trong tay, lại nhìn sang Hùng Dật Châu.
Ánh mắt bày tỏ rất mạnh mẽ.
Hùng Dật Châu bẻ nửa quả trứng của mình, quát: “Biến.”
Khang Mạn Ni giơ tay chỉ thẳng vào cậu như giáo viên chủ nhiệm đang mắng: Ông gan nhỉ.
Hứa Gia Hoành ngồi cạnh nhìn hết, đang bóc dở vỏ trứng thì dừng tay bật cười.
“Tôi cứ tưởng hai người cũng thế…”
Khang Mạn Ni nuốt vội lòng đỏ, xua tay lia lịa.
Hùng Dật Châu cũng tỏ vẻ kháng nghị, “Chớ có đùa kiểu thế, nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Khang Mạn Ni: “Có giỏi lặp lại xem.”
Hùng Dật Châu: “Ăn trứng đi ăn trứng đi.”
Lạc Văn Hân im lặng nhìn, không nói chen vào.
Trước khi lên kế hoạch, Khang Chiêu đã kiểm tra thời tiết.

Trời hôm nay rất đẹp, dim mát, nắng hây hây, sắc xanh trong núi tươi tốt, không quá oi bức.
Mấy ngày trước thì trời nắng chang chang, nhưng mấy ngày sau sẽ có mưa lớn.
Một lúc sau, bên dòng suối xuất hiện một nhóm người.
Người nào người nấy trông đều non nớt, mắt đong đầy ước mơ, ăn mặc giống học sinh, cũng đem theo máy ảnh.
Trong mười người chỉ có hai người nom già dặn, có lẽ là người dẫn đường.
Khang Chiêu nháy mắt với Hùng Dật Châu, Hùng Dật Châu gật đầu, ý là: em cũng không quen.
Người dẫn đường không phải dân vùng này.
Môn Hạc Lĩnh có đường leo núi cố định, hằng năm có không ít người đam mê hoạt động ngoài trời đến đây.

Nhất là những năm qua khi các video ngắn phát triển nhanh chóng, Môn Hạc Lĩnh càng trở thành nơi thu hút của những người thuộc phái “trở về thiên nhiên”.
Hùng Dật Châu nhét vào miệng lát bánh mì cuối cùng, lau vụn bánh bên môi, uống mấy ngụm nước suối rồi đứng dậy đi tới bắt chuyện.
Hùng Dật Châu quả là có gương mặt thân thiện trời ban.
Không như kiểu thâm trầm khó dò như Khang Chiêu, Hùng Dật Châu trông rất chân thành, dễ khiến người ta tháo gỡ phòng bị.
Quả nhiên một lúc lâu, cánh nam nữ thanh niên bên kia bật cười rôm rả.
Còn Khang Chiêu cứ nhìn chằm chặp vào một người phụ nữ cách xa đám đông, mà nói cho đúng là nhìn điếu thuốc trong tay cô ta.
Liễu Chi Nhàn đặt tay lên sống lưng căng cứng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve như đang thoa kem dưỡng vô hình.
Khang Chiêu bật cười tự giễu, thả lỏng bả vai.
“Bệnh nghề nghiệp thôi.”
Khang Chiêu vừa nhìn vừa ăn bánh mì, còn Lạc Văn Hân đã dừng tay, luân phiên quan sát hai người có nghề nghiệp đặc thù này.
Tuy chưa từng trao đổi sâu nhưng Lạc Văn Hân vẫn có cảm giác, người trước mắt đây rất mạnh mẽ.
Hùng Dật Châu đã trở lại, khi đi ngang qua cô gái hút thuốc thì bất giác nhiều lời.
“Đang ở rừng cấm hút thuốc.”
Cô gái vóc dáng cao gầy, mắt một mí lóe lên vẻ lạnh lùng khinh miệt.
Cô ta ngẩn người, đoạn rít một hơi rồi phả vào mặt Hùng Dật Châu.
Hành động khiêu khích đầy trắng trợn, chỉ thiếu nước đập mấy chữ “liên quan quái gì đến anh” vào mặt Hùng Dật Châu.
Hùng Dật Châu sững người, cân nhắc ba giây xem có nên lấy ra thân phận “có quyền xen vào” trong thời gian nghỉ phép không.
Khang Chiêu nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, phủi vụn bánh dính bên môi, mở nắp chai nước nhấp một ngụm.
Động tác này giống hệt động tác của Hùng Dật Châu lúc nãy, như chung phản ứng sau buổi huấn luyện thống nhất.
Hầu kết cục cựa, mắt vẫn nhìn thẳng vào bên kia.
Nhét chai nước vào túi balo, Khang Chiêu đứng dậy đi tới.
“Mọi người mới đến từ con đường bên cạnh tòa thị chính.”
Giọng nam trầm ổn vững vàng, hơi thở nồng đậm tựa sương mù dày đặc khóa chặt ngọn núi, nhất thời không ai lên tiếng.
Nhất là khi Khang Chiêu dùng câu trần thuật.
Anh nói với người đàn ông dẫn đoàn.
Người dẫn đoàn nói: “Ô, sao anh biết?”
Khang Chiêu đáp: “Trên biển báo vào núi viết khẩu hiệu gì?”
Người dẫn đoàn: “…”
Khang Chiêu không hề nhường, “Nhìn anh không giống người mới, hẳn không phải lần đầu đi qua.”
Người dẫn đoàn sừng sộ, “Anh là ai, xía vào chuyện của người khác làm gì.”
“Cảnh sát trưởng đồn cảnh sát lâm nghiệp Môn Hạc Lĩnh, Khang Chiêu.”
Khang Chiêu lạnh lùng liếc xéo.
Người dẫn đoàn im bặt, gãi đầu gãi tai muốn phản bác, nhưng khí thế của người đàn ông trước mặt đúng là rất giống cái nghề kia nên không dám vọng ngôn.

Người phụ nữ hút thuốc lên tiếng: “Anh nói mình là ai thì là vậy chắc, giấy chứng nhận đâu?”
Khang Chiêu rút giấy ngành trong túi quần ra, bình thản giơ ra trước mặt đối phương.
Những người còn lại đều là sinh viên mới ra đời, thành thử rất kính nể cảnh sát, không một ai muốn gây chuyện, bọn họ liên tục nhìn đồng bạn hút thuốc bằng ánh mắt hoặc cảnh cáo hoặc năn nỉ.
Ngụm khói của người phụ nữ như bít lại trong miệng, kìm nén đến hoảng mà lại không biết trút chỗ nào.
Cô ta vứt thuốc, xoay dí chân thật mạnh dập thuốc, tức tối trợn mắt với Khang Chiêu.
“Vừa lòng chưa.”
“Cám ơn đã hợp tác, phòng cháy rừng không phải là chuyện nhỏ.”
Cuối cùng, Khang Chiêu quét mắt nhìn người dẫn đoàn.
Người kia cũng rất thức thời, nếu đã đến nước này thì chỉ có thể nhượng bộ.
“Nhất định tôi sẽ giám sát bọn họ thật kỹ, đồn trưởng yên tâm.”
Khang Chiêu và Hùng Dật Châu quay lại đội ngũ của mình.
Một núi không thể chứa hai cọp, nhóm người kia không nán lại quá lâu, chẳng bao lâu đã ra về trước.
Liễu Chi Nhàn lại gần Khang Chiêu, lần lượt đeo balo lên, mỉm cười nói: “Đẹp trai quá đi!”
Khang Chiêu tiếp tục uống nước, đôi môi mỏng ẩm ướt lóe lên sắc màu quyến rũ, khiến đối phương chỉ muốn nếm thử mùi vị từ nó.
Khang Chiêu: “Ai đẹp trai?”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Đừng có ép cô phải gọi cái danh xưng xấu hổ đó chứ, trên tay Liễu Chi Nhàn không đeo nhẫn, nên trong tình huống thường ngày thật sự hơi khó xử vì “danh không ngôn chính không thuận”.
Liễu Chi Nhàn đấm vào tay anh, coi như cho qua chuyện.
Khang Chiêu lơ đãng liếc sang bên Hứa Gia Hoành, đúng như dự đoán, chạm vào ánh mắt của Lạc Văn Hân.
Đối phương không hề dời mắt.
Khang Chiêu nheo nhẹ đôi mắt, rõ ý khiêu khích.
***
Sau buổi trưa đơn giản, đội ngũ tiếp tục lên đường.
Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni tụt lại cuối cùng.
Cậu vẫn chưa hết xấu hổ vì chuyện lúc nãy.
Hùng Dật Châu mím môi, bé giọng nói: “Có phải lúc nãy tôi hèn quá không? Nhẽ ra tôi nên học anh Tiểu Chiêu, lôi giấy chứng nhận ra đập vào mặt cô ta.”
Khang Mạn Ni nói: “Không cần, đang nghỉ phép mà, ông khiêm tốn cũng là chuyện bình thường.”
Hùng Dật Châu suy nghĩ, bỗng thấy phẫn nộ, “Thế tức là hèn còn gì.”
Khang Mạn Ni: “Tôi chỉ lo bọn họ động chân động tay thôi.”
Hùng Dật Châu: “Thì sao, bà cho rằng tôi không giải quyết được đám oắt đó?”
Khang Mạn Ni: “Là mãnh hổ cũng khó địch nổi bầy vượn, cậu nghỉ phép đi leo núi, đương nhiên điều quan trọng nhất là vui vẻ.

Chị ông với tôi chỉ mong có hai ngày bình yên, understand?”
Hùng Dật Châu nghĩ ngợi, miễn cưỡng được an ủi.
Lại một lần cậu hiểu thêm nguyên nhân mình thích cô bạn Khang Mạn Ni này: tuy bình thường hay chí chóe đấy, nhưng có những khi tâm trạng mẫn cảm của con trai mới lớn phát tác, Khang Mạn Ni luôn có thể cảm nhận được đầu tiên.
Cậu vừa thấy xấu hổ lại vừa cảm động.
Hùng Dật Châu ra dấu tay Khang Mạn Ni đến “nghe bí mật”.
Rồi cậu nói nhỏ vào tai cô một câu.
Khang Mạn Ni ngạc nhiên nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi.

Hùng Dật Châu gật đầu.
Khang Mạn Ni hừ một tiếng, “Tôi biết ngay mà.”
Quả nhiên anh chàng bảnh bao lạ mặt kia từng qua lại với bà chủ Nhàn.
Khang Mạn Ni vỗ vào lên ngực Hùng Dật Châu.
“Ông yên tâm, dù tôi biết cũng sẽ coi như không biết.

Là nữ chiến hữu duy nhất của bà chủ Nhàn, tôi nhất định sẽ dựng chắc tường lửa, tuyệt đối không cho cậu ta cơ hội lại gần chị dâu.”
Hùng Dật Châu ôm vai cô nàng, điệu bộ muốn thương lượng riêng.
“Ni Ni này, bà nói xem, lỡ chị tôi muốn quay đầu thì sao… Bọn họ từng có mấy năm tình cảm, bà không biết đâu, tôi thấy hồi đó hai người họ nồng nàn lắm, cũng không ngờ là lại chia tay…”
Khang Mạn Ni giơ móng vuốt.
“Nói ông FA quả là dân FA, không hiểu chút gì hết.

Phụ nữ trời sinh dễ thiếu cảm giác an toàn, không chịu nổi yêu xa đâu, mà bà chủ Nhàn cũng không phải đồ ngốc, với điều kiện như anh trai tôi, việc gì phải bỏ gần cầu xa.

Nước xa không cứu được lửa gần, hiểu chưa?”
Dĩ nhiên Hùng Dật Châu chẳng hiểu gì sất, cũng vì không hiểu nên cậu mới lười yêu đương.
Những cảm xúc chớm nở rồi cũng chết yểu bởi cậu quá lười.
Hùng Dật Châu cũng từng có ảo tưởng: Nếu đối tượng tương lai của cậu có thể hiểu cậu được như Khang Mạn Ni thì hay biết mấy.
Còn về việc vì sao không thể là Khang Mạn Ni thì…
Hùng Dật Châu cảm thấy cả hai quá thân, thiếu đi trường điện từ bí ẩn.
Cho nên cậu mới hy vọng hão huyền: bạn gái tương lai của cậu phải hiểu cậu như Khang Mạn Ni, đồng thời vẫn phải đem lại cho cậu cảm giác rung động khi yêu.
Kết quả đương nhiên chỉ có thể làm F.A thảm thương.
Quả nhiên, Khang Mạn Ni nói: “Biết có nói ông cũng không hiểu.

Nhưng tôi dạy ông một kế này, chỉ cần bà chủ Nhàn cho ông tín hiệu, ám chỉ ông theo chị ấy thì ông nhất định không được tự chủ trương tạo cơ hội cho chị ấy với bạn trai cũ.”
Khang Mạn Ni hùng hổ, “Nhớ chưa? Chị em chúng tôi ghét nhất loại đàn ông tự cho là đúng đấy.”
Hùng Dật Châu ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ rồi thưa cô Ni Ni.”
Khang Mạn Ni khoác vai cậu, “Tuy ông là F.A nhưng tôi không chê ông đâu.”
Hùng Dật Châu: “Đến lượt bà chê tôi ư?!”
Nỗi khó xử lớn nhất đã được giải quyết, Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni lại bắt đầu cãi tay đôi.
Đến khi trời nhá nhem, Khang Chiêu chọn cắm trại bên bờ sông.
Có đám cháy ẩm ướt bên bờ sông do những người trước đó để lại, con đường Khang Chiêu dẫn bọn họ đi là đường núi mà đội tuần tra thường ngày hay đi, cho nên sẽ không xuất hiện chuyện bất trắc.
Nơi này vắng vẻ lại thông thoáng, tiện cho việc ngắm trời đêm.
Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân say sưa chụp ảnh, chủ động xin đi trực đêm, dù gì bọn họ cũng không định ngủ.
Khang Chiêu chỉ coi như trẻ con đòi hỏi, gánh nặng vẫn rơi lên hai người là anh và Hùng Dật Châu, thứ nhất là có kinh nghiệm, thứ hai là có con gái đồng hành, an toàn là trên hết.
Khang Chiêu và Hứa Gia Hoành chung tổ, trực trước nửa đêm, tranh thủ ôn chuyện cũ; Hùng Dật Châu và Lạc Văn Hân có quen nhau nên cũng bắt cặp.
Từ đầu chí cuối Liễu Chi Nhàn không nói với Lạc Văn Hân câu nào, thậm chí còn không tiếp xúc ánh mắt.
Chỉ cần Lạc Văn Hân vừa nói xen vào là Liễu Chi Nhàn lập tức đổi chủ đề.
Lạc Văn Hân trở thành bạn của bạn, Liễu Chi Nhàn cũng không có gì để nói với cậu.
Khang Chiêu phát hiện ra điều đó, song không vạch rõ mà chỉ cười nhạt cho qua.
Có lúc Khang Chiêu tiếp lời của Liễu Chi Nhàn, dễ dàng đưa cô ra khỏi đề tài; thái độ cự tuyệt của Liễu Chi Nhàn với Lạc Văn Hân quá rõ, Khang Chiêu không hề quýnh quáng, đến khi cô gái ai oán đưa mắt cầu cứu thì anh mới chịu “cứu” cô đi.
Tâm lý này vừa xấu xa nhưng cũng rất thật.
Khang Chiêu rất hưởng thụ sự sùng bái của cô.
Liễu Chi Nhàn kéo anh đến bờ sông rửa mặt, sự tức tối ẩn trong sức mạnh từ đôi tay ngọc ngà.
Chuyện kiểu đó có vạch rõ cũng không ổn, nhưng cứ thế nuốt xuống cũng đâm bực.
Liễu Chi Nhàn đành tìm lý do khác chèn ép anh.
“Sao anh có thể cười đắc ý vậy hả?”
Khang Chiêu nói: “Trông em vui mà.”

… Đúng là Liễu Chi Nhàn không thể nói là mình không vui.
Chỉ cần tránh xa Lạc Văn Hân là tâm trạng cô lại khá hẳn lên.

Cứ như được rời khỏi bãi mìn, không cần lo giẫm phải mìn.
Bên dòng suối có chạc cây chĩa ra hình chữ V, Khang Chiêu dùng vải lều đã chuẩn bị trước vây lại, tạo ra không gian lều hình tam giác.
Hai phần ba trong lều là đá phiến tự nhiên, một phần ba là sông bên dưới – tạo thành một phòng tắm đơn giản.
Liễu Chi Nhàn đứng bên học hỏi, thật lòng cảm thán: “Tốt quá.”
Ở một nơi xa lạ lại có người chăm sóc toàn diện thế này, thật sự tốt biết bao.
Liễu Chi Nhàn như biến thành một đứa trẻ, chỉ cần dựa vào người lớn Khang Chiêu thì không cần lo gì nữa.
Liễu Chi Nhàn lại nịnh anh một hồi.
Khang Chiêu tổng kết ra quy luật: một khi cô muốn làm biếng thì sẽ khen lấy khen để người ta.
Như thế, người được khen sẽ có hư vinh nô dịch, sẽ càng nỗ lực hơn; người đi khen chỉ cần động “khẩu”, không cần làm lụng, lại càng tự đắc vì lười.
Trước đây có ngày Khang Thụ Dương và Khổng Mân tan làm về muộn, vì không muốn rửa chén nên Khổng Mân khen tay nghề nấu nướng của Khang Thụ Dương lên trời, Khang Thụ Dương không kháng cự nổi, cuối cùng mềm lòng xuôi theo ý bà.
Nhưng tất nhiên, chuyện giám sát Khang Chiêu học sẽ do Khổng Mân đảm nhiệm.
Liễu Chi Nhàn lại hỏi: “Cả nam lẫn nữ đều dùng à?”
Khang Chiêu đáp: “Nữ dùng.”
Liễu Chi Nhàn: “Thế anh đi đâu tắm?”
Khang Chiêu bắt đầu cởi thắt lưng, “Màn trời chiếu đất.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô lập tức lỉnh nhanh vào “phòng tắm”, lại không cam lòng ló đầu ra.
“Nếu anh bị nhìn thấy thì sao?”
“Dáng đẹp thì sợ cái gì.”
Khang Chiêu vừa nói với cô vừa lội ra chỗ sâu dưới sông, nhấn bộ phận đẹp nhất trên người xuống sông, cơ bụng như trôi nổi trên mặt nước.
Liễu Chi Nhàn đỏ mặt, “Đồ lưu manh.”
Khang Chiêu vốc nước tưới lên người, giọt nước chảy xuống, đồi xanh, nước biếc, đàn ông trần truồng.
Trông anh như thể sinh ra từ rừng, lớn lên trong rừng, mang theo sức sống và vẻ hoang sơ nguyên thủy, hòa vào sắc núi tự nhiên.
Khang Chiêu lại gần hai bước, “Hay để anh vào chung?”
Liễu Chi Nhàn rụt đầu khép cửa lại, kiên quyết nói: “Đừng.”
Khang Chiêu cười cười, không đến trêu cô nữa.
Quần áo của cô được lần lượt vắt lên chạc cây.
Khang Chiêu hỏi: “Có lạnh không?”
Tuy trời nóng nhưng tắm nước lạnh vẫn là một thách thức với phụ nữ.
Liễu Chi Nhàn ở bên trong nói: “Cũng tạm.”
Khang Chiêu nói: “Quấn khăn trước ngực giữ nhiệt rồi tắm.”
“Ừ…”
Một lúc sau, giọng Liễu Chi Nhàn lại truyền đến, “Mỗi lần vào núi các anh đều tắm như thế à?”
Khang Chiêu đáp, “Đàn ông cả, tắm lộ thiên thôi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tiện thật.”
Liễu Chi Nhàn bỗng nhớ lại mùa Đông năm ngoái, Khang Chiêu vừa xuống núi là lại đến tìm cô, trên người không hề có mùi lạ, xem ra đã tắm trước khi xuống núi.
Trời lạnh như thế, khó hình dung nổi anh biến mình thành cá đông lạnh chỉ vì tắm.
Sự đùa cợt và tò mò lại bùng lên.
Khang Chiêu nói: “Lần sau chỉ riêng hai ta đến đây, cũng có thể ‘tiện’ như thế.”
… Chút đau lòng trong Liễu Chi Nhàn lập tức biến mất, vừa xấu hổ vừa giận.
“Ai thèm tắm với anh, anh bớt tự bày trò đi.”
Khang Chiêu chẳng hề buồn, vẫn là giọng điệu bâng quơ ấy.
“Cũng được, thế em tắm một mình, anh ngồi bên nhìn.”
“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận