Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn


Hậu quả của việc người trưởng thành tùy hứng là công việc chất chồng như núi.
Ngày hôm sau khi xuống núi, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu quay về nơi làm việc, khôi phục lại trạng thái liên lạc qua Wechat câu được câu chăng như mọi khi.
Cả hai đã tìm lại lý trí, không ai nhắc tới chuyện từng xảy ra trên núi nữa, dùng cách thức của người trưởng thành để quên đi đau khổ.
Sau Đoan ngọ, Khang Chiêu mới có thời gian rảnh.
Cherokee đậu ngoài vườn ươm, Khang Chiêu đi vào tìm cô.
Nắng chiều buông, lá xanh nhuộm ráng vàng, gương mặt Liễu Chi Nhàn hây hây màu quýt.
Khang Chiêu đem đến một chiếc hộp vuông nom quen quen, có kích thước bằng một chiếc vòng ngọc.
Liễu Chi Nhàn ngẩn ra, ghim cây bút tự động vào kẹp bìa cứng, đưa anh giữ rồi cầm lấy hộp.
Cô mở nắp hộp, quả nhiên là một chuỗi vòng ngọc.
Còn là chuỗi cô đã đập vỡ – không phải cùng hiệu mà chính là nó – được gắn lại rồi sơn nhũ vàng, khó nhận ra vết nứt.
Những sọc vàng tựa nước mắt của chiếc vòng, song lại như thêm gấm thêm hoa một cách lạ kỳ.
Thần kỳ hơn cả là có một bức phác họa lót bên dưới đáy hộp, chiếc vòng tay vẫn nằm ở vị trí cũ, vô hình trung biến thành khung ảnh lồng kính.
Bản phác họa là chân dung vẽ một người con gái từ phần vai trở lên, tỉa nét kỹ càng sinh động như thật.

Nàng để vai trần, nụ cười nhìn nghiêng nhạt nhòa như vừa tỉnh giấc.
Khang Chiêu vẽ Liễu Chi Nhàn.
Anh vẫn chưa quên đã hứa sẽ vẽ chân dung cô.
Khang Chiêu nói: “Người trưởng thành phải trả giá đắt cho sự xốc nổi của mình.

Nếu em chê xấu thì cứ để trong hộp, coi như khung ảnh.”
Liễu Chi Nhàn đeo vòng vào cổ tay, nhìn một lúc lâu.
“Đồ ở trên người em làm gì có chuyện xấu.”
Khang Chiêu cười cười, thở phào một hơi.
Liễu Chi Nhàn lại chun mũi, “Nếu còn lần sau thì sẽ đập xe anh.”
Xung quanh không có người, Khang Chiêu ôm lấy cô, tấm kẹp bìa cứng dán lên lưng cô.
Anh cúi đầu mổ nhẹ, hơi thở lướt qua gương mặt mịn màng.
“Đập đi, đập chán thì bảo anh chủ Hứa đổi chiếc khác rộng hơn, không lo đụng đầu em.”
Lòng bàn tay đặt lên tóc cô, dịu dàng vuốt ve.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Những ngón tay như đang mơn trớn bức tượng nhỏ, Liễu Chi Nhàn nói: “Thật ra em vừa mua một chiếc vòng tay mới, anh nói không sai, người trưởng thành phải trả giá đắt cho sự xốc nổi của mình.

Em đổi nó thành mặt dây chuyền vậy.”
Khang Chiêu: “Anh cũng mới mua một chiếc, cảm thấy em đeo dây chuyền hẳn là đẹp lắm.”
Lòng bàn tay ấm áp lướt qua xương quai xanh cô, dừng lại trên vùng lõm gợi cảm.
“Người đẹp, dây chuyền cũng tự đẹp theo.”
Ráng chiều hây hây nhưng mặt Liễu Chi Nhàn lại đỏ bừng, cô nắn nhẹ vành tai.
“… Em mới đổi khuyên tai, anh thích cảm giác lắc lư này không?”
Nghĩ đến cảnh bộ phận mềm mại nào đó trên người cô cũng lắc lư, Khang Chiêu không nén nổi ý cười, xoay đầu đi ho khẽ một tiếng, trán tựa vào cô.
Cánh môi mỏng in dấu chóp mũi.
Khang Chiêu trêu: “Em đang lấy cớ ‘cứa tay’ đấy à.”
Liễu Chi Nhàn giận dỗi đẩy nhẹ anh, cười: “Con người anh đúng là đáng ghét quá đi.”
Nhưng trong lòng Liễu Chi Nhàn vẫn rất mừng, anh dùng câu đùa để cho qua chuyện chia tay, có tâm trạng trêu cô thì chứng tỏ Khang Chiêu ngày trước đã quay về.
Tà dương kéo dài hai chiếc bóng chồng chéo đan xen, trên môi Liễu Chi Nhàn còn vương mùi hương của anh.
Hai người ra ngoài đi dạo, Khang Chiêu như đang đuổi muỗi ru ngủ đứa bé, vừa đi vừa dùng tấm bảng quạt sau mông cô.
Khang Chiêu nói: “Ngày mai phải vào núi.”
Liễu Chi Nhàn khựng bước, “Ờ.”
Khang Chiêu chậm rãi nói: “Không phải anh đang tránh mặt em, công việc bận thật.”
Liễu Chi Nhàn híp mắt cười, “Biết rồi, người trưởng thành khó mà tự quyết.”
Khang Chiêu thu tấm kẹp bìa cứng về, nghiêm túc nắm trước người.
“Lần sau nghỉ phép, anh muốn dẫn em chính thức ra mắt người nhà.”
Con người này là vậy đấy, rất nhiều chuyện không hề bàn bạc đã tự quyết định.
Liễu Chi Nhàn: “Ờ, để em cân nhắc đã.”
Khang Chiêu dừng bước, nhìn cô chằm chằm.
Liễu Chi Nhàn bỗng phát hiện, mỗi khi anh cười, đôi mắt đào hoa ấy lại xuất hiện vết chân chim, làm đậm thêm sự phức tạp.
Cô ngơ ngác một hồi, đoạn nói: “Đợi anh về sẽ có câu trả lời.”
Lần đầu tiên cô cảm nhận rất rõ dòng thời gian trôi từ trên người anh.
Sự vô tình của thời gian đã khiến cô phải nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ giữa hai người.
Khang Chiêu nói: “Lần trước khi em cân nhắc làm bạn gái anh, có nhớ đã xảy ra rắc rối lớn thế nào không.”
Liễu Chi Nhàn: “… Anh để yên cho em giả vờ xây dựng tâm lý được không.”
Khang Chiêu mỉm cười, vết chân chim lại tăng thêm vẻ hấp dẫn của sự trưởng thành.
“Em đã gặp người nhà anh rồi, giờ gặp thêm vài họ hàng gần, em cứ coi như đi gặp khách hàng là được.”
Liễu Chi Nhàn: “Có họ hàng nữa hả?”
Khang Chiêu ừ đáp, “Làm đủ ngành đủ nghề, em nhớ chuẩn bị nhiều danh thiếp.”
Liễu Chi Nhàn hăng hái, “Được, cố gắng kiếm tiền, tranh thủ lần sau có đập xe thì còn có thể đền một chiếc mới cho anh.”
Khang Chiêu đổi tay giữ kẹp bìa cứng, siết chặt cổ tay cô, dùng ngón cái xoa vết thương đã lành.
“Mới đập vòng đã làm tay bị thương, nếu đập xe khéo đứt cả cánh tay.”
Liễu Chi Nhàn: “… Thế thì em đập anh là được.”
Khang Chiêu gồng cơ bắp, cơ thẳng như thép.
“Lại đây.”
Liễu Chi Nhàn nắm lấy đưa lên miệng, trên cánh tay màu lúa mạch lưu lại dấu răng mờ mờ.
Khang Chiêu cúi nhìn, giơ tay gãi cằm cô.
“Đổi chỗ cắn đi.”
Liễu Chi Nhàn nhớ lại cảnh điên cuồng bên bờ hồ, nắng chiều gắt làm hai má cô đỏ bừng, nheo mắt nhìn anh.
“… Em nghiêm túc đấy, sau này mà tức giận thì em không đập đồ nữa, tốn biết bao nhiêu tiền.”
Khang Chiêu gật gù, “Em có thể coi anh như bao cát, miễn là không ngại đau tay.”
Liễu Chi Nhàn cười cười, thật sự nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh.
Cô thu tay về, tiếp tục đi dạo ngoài vườn ươm.
“Về phần nhà em, để em báo với trong nhà trước xem phản ứng thế nào.”
Lần trước khi Liễu Tân Giác đến vườn ươm đã có dấu hiệu đồng ý với cô, nhưng mọi người đều biết gặp mặt có ý nghĩa thế nào.
Chuyện chung thân đại sự rất khó qua loa trong mắt trưởng bối.
Khang Chiêu nói: “Không vội.”
Liễu Chi Nhàn đã chuẩn bị trước tình huống tệ nhất, “Lỡ bọn họ phản đối…”
Khang Chiêu nói chắc nịch: “Không đâu, em phải tin ở anh.”
Liễu Chi Nhàn thấy vui vì Khang Chiêu không nói: nếu người nhà em phản đối, liệu em có theo anh không.
Hình như anh rất ít khi nói về những vấn đề mang tính giả thiết.
Liễu Chi Nhàn thả lỏng mỉm cười: “Được, anh là anh Tiểu Chiêu trai gái già trẻ ở trấn Nam Ưng đều thích, em tin anh.”
Khang Chiêu trịnh trọng, “Nhớ nói rõ với bố mẹ, đừng cuống.”
Vì bốc đồng sẽ thốt ra những lời lẽ không hay, cả hai đã vừa nếm trải, trong lòng vẫn còn sợ.
Liễu Chi Nhàn đáp một tiếng, song vẫn còn do dự, tới khi vào phòng không bóng người mới mở miệng.
“… Anh vào núi thời gian lâu, về phía thôn Đồng Bình, có cần em để ý không?”
Khang Chiêu lắc đầu, “Không cần.

Đai Sao Thổ nói chí phải, bây giờ bà ấy vui vẻ là đủ rồi, cố gắng duy trì cuộc sống hiện tại, ngày trước sống thế nào thì giờ tiếp tục sống như vậy.

Không thể để bà ấy trải qua sóng gió nào nữa, càng không thể để bà ấy chịu khổ khi tuổi đã cao.

Với cả, anh đoán có khi bà ấy cũng không nhớ nổi anh… Anh nhớ bà ấy là được rồi.”
Liễu Chi Nhàn ôm chặt anh.
Cô là bạn gái của Khang Chiêu, không phải mẹ anh, cô không thể lên tiếng thay La Y Vân, nói rằng một người mẹ sẽ không bao giờ quên con mình.
Điều cô có thể làm chính là ôm anh.
“Còn bên kia…”
Hai chữ “cha đẻ” không cách nào thốt nên lời, Liễu Chi Nhàn chỉ có thể ám chỉ.
Khang Chiêu vỗ vào nơi mềm mại dưới eo, cắn nhẹ vào vành tai cô.
“Đi làm kiếm tiền cưới vợ mới là quan trọng nhất.”
Khang Chiêu không nói sẽ giải quyết thế nào, dù gì La Y Vân cũng đã cho bức tranh vẽ làm manh mối.
Nếu một vụ án mà năm đó rất nhiều người không phá được, thì bây giờ nếu chỉ dựa vào sức lực của một người có lẽ cũng chỉ uổng công.
Liễu Chi Nhàn vẫn bận lòng, không hy vọng Khang Chiêu xoáy vào bế tắc.
Trận mưa lớn trút xuống ngày hè, sườn núi bị chặt trộm ở Môn Hạc Lĩnh đã mất đi cây cối bảo vệ, rất dễ gây lở đất, công việc của đồn cảnh sát lâm nghiệp càng trở nên khó khăn và nguy hiểm.
Mỗi khi rảnh Khang Chiêu chỉ kể về những nơi độc đáo ở Môn Hạc Lĩnh, những cây cổ thụ cao chót vót với những loài chim lạ, không bao giờ thể hiện bằng những câu chuyện đầy nguy hiểm.
Có lúc Liễu Chi Nhàn phải quấn mãi thì anh mới kể đôi ba câu.
Liễu Chi Nhàn lo lắng nhưng đành bó tay, chỉ có thể để mình bận rộn hơn mới khuây khỏa được sự vướng víu này.
Cuối tháng sáu, MV cho ca khúc chủ đề của phim quảng bá văn hóa do đài truyền hình chuẩn bị trước đó đã được công bố.
Liễu Chi Nhàn thấy được Khang Chiêu của mấy tháng trước, tạm thời giải mối tương tư.
MV bao gồm tất cả các danh lam thắng cảnh trong tỉnh, có thể không nhớ tên bài hát chủ đề, nhưng người dân trấn nam Ưng chắc hẳn đã quen thuộc với câu: thần tiên tìm kiếm bí mật Môn Hạc Lĩnh.
Một dòng ca từ ngắn ngủi lại như vén lên Môn Hạc Linh từ một góc xa xôi, phô ra viên minh châu cho cả thế giới.
Liễu Chi Nhàn đến tiệm của mợ làm tóc gội đầu, cũng thấy TV đang phát bài hát này.
TV ở quầy tạp hóa, xe buýt xe tải ở thôn Đồng Bình, thậm chí là trên các nền tảng video với lưu lượng lớn, không chỗ nào không có mặt.
Khang Chiêu xuất hiện trong lời bài hát, đứng tại vị trí trung tâm trong một giây, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh thẫm, giống cảnh sát vũ trang trong bộ đồng phục màu xanh ô liu, thể hiện sức mạnh của Khu bảo tồn thiên nhiên Môn Hạc Lĩnh.
Liễu Chi Nhàn chụp màn hình đăng lên Wechat.
Bỏ đi chế độ danh sách hạn chế, mọi người ai cũng đều thấy.
Vị trí: Khu bảo tồn thiên nhiên Môn Hạc Lĩnh.
Caption: Đẹp quá!
Trong thời gian trước khi ngủ, bạn bè rối rít bình luận xôm tụ.
Tây Sơn Sơn: Ý là người đẹp chứ gì, viết đằng nghĩ nẻo [trách móc]
Sau đó là em trai thối, Ni Ni, Viện Viện và Đại Chí ăn ý chép và dán câu bình luận trên spam.
Ngay cả Khổng Mân và Hứa Kiến Hoài cũng bấm [thích].
Liễu Chi Nhàn đang định trả lời thì một bình luận mới xuất hiện.
Anh Tiểu Chiêu: Nhớ anh không?
Sau đó là hai bình luận mới.
Ni Ni và Viện Viện: Nam chính bên trên ẩn hiện thất thường quá.
Liễu Chi Nhàn bấm vào cuộc trò chuyện riêng với Khang Chiêu.
Cheese Không Ngọt: Người đứng giữa đẹp trai quá
Khang Chiêu gửi voice chat: “Nhớ anh không?”
Giọng nói gợi cảm ba chiều ấy còn mê hoặc hơn cả những con chữ, Liễu Chi Nhàn cười thầm.
Cheese Không Ngọt: Khỏe không anh?
Khang Chiêu gửi yêu cầu video, Liễu Chi Nhàn chải lại tóc rồi bấm kết nối.
Bên phía Khang Chiêu đen như mực, không thấy một bóng người.
Khang Chiêu: “Nói đi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Anh ở đâu vậy?”
Khang Chiêu: “Chân núi.”
Liễu Chi Nhàn cầm ly nước, một lúc sau mới lắng nghe tiếng bước chân vội vã của anh.
“Em không nhớ anh đâu nhé…”
Khang Chiêu: “Nhưng anh nhớ em, nhất là ban đêm…”
Liễu Chi Nhàn không biết có phải anh đang ở chung với ai không mà nửa câu sau rất bé.
Âm thanh trầm trầm càng tăng thêm sự quyến rũ khó tả.
Lỗ tai áp sát ly thủy tinh lành lạnh, Liễu Chi Nhàn nói: “Em mua một ‘cốc’ gửi đến cho anh.”
Khang Chiêu: “Gửi người lại đây.”
Tiếng bước chân biến mất, có thể Khang Chiêu không đi nữa mà đang nghỉ ngơi ở đâu đó.
Liễu Chi Nhàn xỏ lá: “Em mua còng tay rồi, bao giờ anh về sẽ khóa anh mấy ngày rồi mới cho đi.”
Khang Chiêu: “Hồng kim?”
Liễu Chi Nhàn: “Màu đen, bằng da, còng lại là không mở được, rất chắc, muốn trốn cũng khó.”
Khang Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Vừa hay còng em trước gương.”
Liễu Chi Nhàn hừ một tiếng, “Ai còng ai còn chưa biết.”
Khang Chiêu: “Lại đây.”
Liễu Chi Nhàn nhớ đến vết cắn trên tay anh, không biết lần sau sẽ cắn ở đâu.
Liễu Chi Nhàn nói: “Mua còng tay còn được tặng một đuôi cáo, sờ còn mềm hơn lông mèo.”
Tiếng thở ở đầu dây có vẻ đã thay đổi, trở nên nặng nề như chờ phát động.
Nhưng anh vẫn giữ giọng bình tĩnh, “Tra tay vào còng, vẫy đuôi chờ anh về.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui