Kim Hạ nhìn anh, vẫn trầm mặc, ánh mắt của Lục
Xuyên và cô giằng co sau một lúc lâu, bại trận. Anh buông cánh tay nâng
cằm cô, cái trán nhẹ nhàng chạm vào của cô, khẽ thở dài một cái: “Vì sao không chịu nói cho tôi biết? Chẳng lẽ em không tức giận, không muốn tôi giúp em mở miệng mắng họ sao?”
Kim Hạ chậm rãi lắc đầu,
tay phủ lên trước ngực anh, thắt lưng vẫn bị anh giữ chặt: “Tôi không
phải không tức giận, chỉ là càng lo lắng báo thù sau này, bọn họ trả đũa người thân của tôi, vậy nên làm cái gì bây giờ.” Huống chi, người xưa
có câu: rồng mạnh khó áp chế rắn đầu xỏ, Lục Xuyên mặc dù ở thủ đô có
trọng lượng, nhưng đây là một thị trấn ở Sơn Tây, anh chưa chắc có biện
pháp.
Lục Xuyên để ý cô nói bọn họ, xem ra bắt nạt cô là
người ngoài, lại không chỉ một người. Nếu cô băn khoăn như vậy, chính
mình nếu muốn khuyên cô nói ra tình hình thực tế, nhất định phải gia
tăng lợi thế. Nhẹ nhàng cọ cọ cái trán cô, anh ôn nhu nói: “Tôi đã vì em xuất đầu, sẽ không lưu lại hậu hoạn cho em. Bất quá nếu em thật sự lo
lắng, có thể mang theo người nhà đến Bắc Kinh sống, tôi có phòng trống.”
Kim Hạ ngoài ý muốn giương mắt, đầu hơi lui ra sau chút, chăm chăm nhìn
thẳng Lục Xuyên, sau một lúc lâu nói không ra lời. Anh, nguyện ý cho cô
nhà ở? Nếu thật có thể mang theo bà nội cùng ba ba rời khỏi địa phương
quỷ quái này, cho dù phải dựa vào người đàn ông trước mặt này, cô cũng
chỉ có thể đồng ý.
Sau khi trầm mặc thật lâu, cô do dự mở
miệng, dùng một loại thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn hỏi: “Anh thật sự,
cho mượn phòng để người nhà tôi ở?”
Lục Xuyên thấy giọng
nói của cô có chút thả lỏng, mỉm cười, quả nhiên như anh dự đoán, nhà ở
là uy hiếp của cô. Tối hôm qua ở thư phòng, tìm được vé xe lửa đi về cô
mua lễ quốc khánh, khi anh nhìn đến nơi đến, anh liền biết được vì sao
cô toàn nói tiền mua nhà ở.
Trước đây anh chỉ biết cô ở Sơn Tây, nhưng không nghĩ đến lại là một nơi thâm sơn cùng cốc, mà chuyện
đáng sợ hơn, là địa phương của một hạng mục hóa chất, đó là do tỉnh khác chưa được phê chuẩn qua, bởi vì ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, làm cho
chất độc thấm vào lòng đất, nguồn nước bị ô nhiễm, hủy diệt không chỉ
một thế hệ con người, mà là nhiều thế hệ, nhưng trăn trở bởi lợi ích
hạng mục mang lại, cuối cùng rời xuống đất Sơn tây, lúc ấy quần chúng
thị uy biểu tình quá, bất đắc dĩ đều bị trấn áp, hạng mục cưỡng chế khởi công.
Cô cần tiền như vậy, làm muốn thoát khỏi vận mệnh
của chính mình đi. Tự tay vuốt nhẹ hai má của cô, anh hơi gật đầu:
“Đương nhiên, em nguyện ý ở bao lâu thì ở, miễn phí.”
Tầm
mắt Kim Hạ từ hai mắt anh, chậm rãi lướt xuống đến lồng ngực anh, do dự
có nên tin tưởng anh hay không, có muốn đánh cược một phen. Cho đến bây
giờ, mỗi phân tiền cô kiếm được từ trong tay anh, đều xứng đáng công sức bỏ ra, nhưng chuyện mượn căn hộ này, vượt quá quan hệ bọn họ, là một
loại quan tâm của anh, trong lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, cái gọi là
miệng mềm cắn người, tay ngắn bắt người.
Chỉ là, có thể
mang người nhà đi khỏi nơi này, đối với cô mà nói, cám dỗ thật sự quá
lớn, đó là chuyện cô năm mơ cũng muốn, nghĩ đến đời này không có cơ hội
thực hiện được, Hơn nữa, Lục Xuyên ở thủ đô có thể lực, nếu ba ba đến
đó, nói không chừng phiền toái anh giật dây một cái, có thể vào bệnh
viện rất tốt, khám bác sĩ rất tốt. Nghĩ như vậy, cô chậm rãi mở miệng,
phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Lục Xuyên nghe vậy, khóe miệng
cong lên, nở nụ cười, cô chắc chắn nhận giúp đỡ của anh, tỏ vẻ cô không
hề kháng cự anh. Tầm mắt chạm đến vết thương trên mặt cô, biểu tình lại
lập tức trở nên nghiêm túc: “Bây giờ em không có buồn phiền về sau, có
thể nói cho tôi biết vết thương này là chuyện gì đã xảy ra.”
Kim Hạ khẽ gật đầu, đem đầu đuôi gốc ngọn sự việc nói cho anh, khi nói đến
Trần Chi Thành, liền thay một từ người có lòng tốt. Lục Xuyên nghe được
cô bị đánh ngã xuống đât, trong giọng nói có khẩn trương chính mình cũng chưa từng biết đến: “Bọn họ đá lên chồ nào của em rồi?”
Kim Hạ lắc đầu: “Cũng không có gì, em đã bảo vệ bụng, tránh để nội tạng bị đá lên, bọn họ chỉ đá lên tay chân.”
Lục Xuyên liền kéo tay áo của cô lên, lộ ra cánh tay trắng noãn, chỗ ngày
hôm qua sưng đỏ, cho đến hôm nay đã đổi sang màu xanh nhạt, tầm mắt anh
dừng trên vết thương loang lổ, trong đôi mắt sâu thẳm nhấp nhoáng ánh
sáng lạnh xanh biếc, giống như sói trong đêm tối: “Chuyện tiếp theo em
không cần phải xem vào, giao cho tôi.”
Kim Hạ khẽ ừ một
tiếng, lập tức nghĩ đến cái gì, có chút khó xử, nhưng nhút nhát rụt rè
như trước mở miệng: “Tôi còn một việc, không biết, cũng có thể làm phiền đến anh?”
Cô biết, một khi nói ra những lời này, thì có
nghĩa ở trong mắt cô, quan hệ của bọn họ trong lúc đó, từ giao dịch tiền nào của ấy, biến thành cô đơn phương lợi dụng anh. Anh trước giờ đối
tốt với cô, có thể lý giải để gia tăng tình thú trên giường, nhưng bây
giờ giúp của anh đối với cô, cô tổng cảm thấy hướng đến chính người cô,
là tình cảm so với trước kia càng thêm thâm thúy.
Lợi dụng cảm tình như vậy, để đạt được lợi ích của chính mình cô có chút không đành lòng, nhưng lại có thể làm sao bây giờ đây?
Lục Xuyên đã có chút đắc ý cười thầm, cô nguyện ý chủ động mở miệng nhờ anh giúp đỡ, chứng minh cô đang dần dần ỷ lại anh. Làm cho cô thiếu nợ ân
tình, chuyện này với anh mà nói, là chuyện tốt: “Nói đi.”
Kim Hạ cân nhắc từ ngữ một chút, mới chậm rãi mở miệng: “Ba tôi bị nhiễm
trùng đường tiểu, mỗi ngày phải lọc thận, nếu chúng tôi chuyển đến Bắc
Kinh, trước đo phải tìm một bệnh viện tốt mới được. Anh có thể giúp tôi
an bài một chút hay không, tiền khám bệnh tôi tự mình trả.”
Lục Xuyên sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, trực giác tự tay kéo cô vào
vòng ôm, cô thân mình nho nhỏ, mềm, anh lại cảm thấy giống như bế một
mặt trời nhỏ trong ngực: “Ừ, trở về tôi sẽ giúp em an bài tốt, đến lúc
đo em mang theo ba ba em trực tiếp đến bệnh viện là được.
Kim Hạ ở trong lòng anh rầu rĩ dạ, không nói nữa.
Được một lúc lâu, Lục Xuyên mới buông cô ra, cúi đầu cắn khóe một cô chút, ôn nhu nói: “Tốt lắm, về đi.”
Kim Hạ ngước mặt nhìn anh: “Vậy còn anh?”
Lục Xuyên cười khẽ: “Em là, đang lo lắng cho tôi sao?”
Kim Hạ hơi ngừng mắt: “Tôi sợ anh không tìm thấy đường.”
Lục Xuyên nâng tay xoa xoa đầu cô: “Tôi lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chút năng lực tự lo liệu cũng không có? Được rồi, đừng ngơ ngác nữ, ba em còn ở
bệnh viện chờ em.”
Kim Hạ nghe lời gật đầu: “Vậy tôi đi trước, nếu có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi.”
Lục Xuyên ừ, lưu luyến nhìn cô rời đi. Nhớ đến buổi sáng không khống chế
được, lúc này anh cảm thấy may mắn, nếu không phải lúc đó đầu óc nóng
lên, ngồi lên xe lửa đến nơi này, anh có lẽ căn bản không có cơ hội hiểu được cuộc sống của cô. Mà bây giờ, anh thầm nghĩ nhanh chóng mang cô về Bắc Kinh, thu vào dưới cáng chim của mình, bảo vệ thật tốt, không bị
bất kỳ kẻ nào bắt nạt nữa.
*
Ông Kim Đầu sau
hai ngày ở bệnh viện, bình an xuất viện. Lục Xuyên đưa địa chỉ nhà mới
đến, Kim Hạ lừa bà nội và ba ba nói là nhà mình thuê, thuyết phục bọn họ chuyển đến Bắc Kinh. Người một nhà ở trong phòng đóng gói thu thập đồ
đạt, làm đến khí thế ngất trời, bông nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Kim Hạ một bụng hồ nghi chạy đến, lúc đâu cô nghĩ là Lục Xuyên, nhưng cẩn
thận nghĩ cái, anh cũng không biết nhà cô, cùng không thể nguyện ý xuất
hiện ở trước cửa nhà cô. Sau khi mở cửa ra, cô cứng người, đứng ở cửa là ba người đàn ông khôi ngô, người đứng đầu kia, không ngờ chính là kẻ ác kia, Triệu công tử sao?!
Tim Kim Hạ thoáng cái nhảy đến cổ họng , trực giác lui ra sau từng bước, chẳng lẽ Lục Xuyên tìm bọn họ
gây phiền phức, bây giờ người ta tìm đến cửa trả thù? Cổ họng run run,
hai tay cô tạo thành nắm đấm: “Các ngươi đến đây làm gì?!”
Công tử nhỏ họ Triệu xôn xao bày ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười: “Tôi, tôi
đây thất lễ cố ý đến nhà cô tạ lỗi thôi.” Nói xong từ phía sau xách ra
cái này cái nọ, giống như vật quý giơ lên trước mặt Kim Hạ: “Là tôi có
măt như mù, lần trước đã đắc tội nhiều, mong ngài đại nhân đại lượng,
tha thứ cho chúng tôi.” Hai người đàn ông khác cũng mang đồ trên tay
mình đưa đến trước mặt Kim Hạ, trên mặt đầy sáp, cười lấy lòng.
Đầu óc Kim Hạ bị tình thế trước mắt làm cho mơ hồ, nhưng xem tư thế của bọn họ, cũng không giống như muốn đến đánh nhau, làm cô thả lỏng chút. Tập
trung nhìn vào đồ vật này, nhân sâm, tổ yến, lộc nhung,… Cô há miệng,
nói không nên lời, này rốt cuộc sao lại thế này?
Ông Kim
Đầu nghe thấy động tĩnh trước cửa, đi ra vừa thấy, cừ thật, lại là ba
người ngày đó, không nói hai lời liền cầm ghế dài vọt qua, công tử nhỏ
họ Triệu thấy thế, chớp mắt liền quỳ xuống: “Ông lớn con sai rồi, lần
trước con uống rượu lái xe, đụng phải xe ngài, còn đả thương ngài, bây
giờ con đến nhận lỗi với ngài.”
Ông Kim Đầu tư thế cứng
người đứng lại, không hiểu gì cả nhìn chằm chằm ba người kia, công tử
nhỏ họ Triệu vẫy tay với người ở phía sau: “Còn không nhanh mang lễ vật
tặng ông đây xách vào?!!”
Hai người kia nhanh chóng mang lễ vật xách vào trong phòng, lại có quy củ lui ra cửa, công tử nhỏ họ
Triệu đứng lên, từ trong lòng lấy ra bao giấy, vù cái nhét vào tay ông
Kim Đầu, động tác nhanh đến khác thường: “Ông lớn, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi, ngài đừng ngại ít, tôi thực xin lỗi ngài, mong ngài
đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lúc này tha thứ cho chúng tôi.”
Ông Kim Đầu ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Này, này sao lại thế này?” Rõ ràng lần trước còn người năm người sáu, bây giờ sao lại thấp kém như vậy, giống
như cháu trai.
Công tử nhỏ họ Triệu liếc Kim Hạ một cái,
cúi người trước ông Kim Đầu: “Ông lớn, sau khi tôi tỉnh rượu, nghĩ kỹ
lại chuyện đã trải qua, nhận thức được tính nghiêm trọng trong sai lầm
của mình, cho nên đặc biệt đến xin lỗi, ngai tha thứ cho tôi được
không?”
Ông Kim Đầu thấy lời nói hắn khẩn thiết, cũng làm
được đến mức này, gật gật đầu. Công tử nhỏ họ Triệu lại nhìn về phía Kim Hạ, một bộ dáng tội nghiệp: “Chị, ngài cùng tha thứ cho tôi đi? Xin
ngài trăm ngàn lần tha thứ cho tôi a.”
Hắn vóc dáng 1m8
mấy, tuổi lớn hơn Kim Hạ không ít, một tiếng “chị” gọi Kim Hạ làm lông
tơ dựng đứng lên, cả người nổi da gà, nhanh chóng gật đầu: “Được rồi,
các anh trở về đi.”
Công tử nhỏ họ Triệu cùng hai người hầu thấy thế mới cảm động rơi nước mắt vãy tay tạm biệt, đóng cửa lại, ông
Kim Đâu trăm mối không thể giải: “Ba người bọn họ, có bị trúng tà hay
không a? Không có lý a”
Trong lòng Kim Hạ đã hiểu được có
chuyện gì xảy ra, ngoài miệng nói cho qua: “Ba, ngài còn không biết sao, thấy Lý lần trước cứu chúng ta, là một phóng viên rất nổi tiếng ở kinh
thành, con đều xem qua các bài viết của ông. Phỏng chừng ba người bọn họ sợ tai tiếng của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng đó.”
Ông
Kim Đầu giật mình: “Thảo nào, ba nói thái độ sao lại thay đổi sớm như
vậy được. Lần sau gặp thầy Lý, chúng ta mời họ ăn bữa cơm.”