Hỗ trợ điều tra? Đầu óc Kim Hạ ong cái: “Trần Chi Thành cậu ấy… xảy ra chuyện gì sao?”
“Người anh ta trúng hai đao, bây giờ đang ở bệnh viện chữa trị. Người đó sau
khi bị thương từng gọi điện thoại cho cô, hai người có quan hệ gì?”
Kim Hạ chỉ nghe thấy trên người trúng hai đao, còn lại một chữ cũng không
nghe thấy, cô nắm di động, cảm thấy trước mắt đất rung núi chuyển, Lục
Xuyên nhìn biểu tình của cô liền biết đã có chuyện, tâm trạng trầm
xuống.Đầu bên kia hỏi lại một lần nữa: “Xin hỏi hai người có quan hệ
gì?”
Thế này Kim Hạ mới phục hồi tinh thần, vội la lên: “Chúng tôi là bạn bè, cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Ở khoa cấp cứu, tình huống cụ thể chờ bác sĩ kết luận. Lúc sự việc phát sinh cô ở đâu?”
« Tôi ở nhà bạn trai. »
« Cô có biết bình thường có ai thù ghét anh ta không ? »
Người thù ghét ? Kim Hạ bất an đứng lên, chẳng lẽ là báo thù : « Tôi không
biết, cậu ấy tốt lắm, chắc chắn sẽ không đắc tội với ai. » Khi nói
chuyện cô lại đột nhiên nhớ đến : « Cậu ấy là phóng viên, không biết có
phải là vấn đề trong công việc hay không. Bây giờ cậu ấy ở bệnh viện nào vậy ? Tôi muốn qua thăm. »
« Ở bệnh viện nhân dân. Cô có biết danh sách đồng nghiệp của anh ta không ? »
« Thầy của anh ta, gọi là Lý Thiết Sinh, trong di động của cậy ấy có cách liên hệ. »
« Được, mong cô tiếp tục mở di động, nếu cần gì, chúng tôi sẽ tìm cô hỗ trợ. »
« Được. »
Đầu kia dừng một chú : « Trong di động này có ba cuộc gọi nhỡ liên tiếp của cô, người báo nguy nói, là nghe thấy tiếng chuông di động mới phát hiện người bị thương. »
Ngụ ý, là nếu cô không gọi lại, rất có
khả năng Trần Chi Thành bởi vì không có người phát hiện, mà đổ máu chết, cả người Kim Hạ phát run : « Cảm ơn anh. »
Đầu kia ừ, liền cắt đứt điện thoại, Kim Hạ đứng lên đi đến cửa đang đóng, vừa mang giày vừa nói với Lục Xuyên : « Dẫn em đến bệnh viện Nhân Dân. »
Hai người đáp thang máy đến gara dưới lòng đất, vô cùng lo lắng vội vã đi
đến Land Rover, vừa đi ra, một chiếc POLO màu đỏ cũng lặng yên khởi
động, vụng trộm theo đuôi sau xe hai người.
Chạy nhanh đến
bệnh viện, cấp cứu còn chưa kết thúc, cảnh sát bên ngoài phòng giải
phẫu, trong lúc chờ đợi Kim Hạ nói chuyện với anh ta một chút, hiểu sơ
về vụ án. Nơi xảy ra án mạng ở một ngõ nhỏ hẻo lánh, vẫn chưa có camera
trên đường, kết luận ban đầu của vụ án là mưu sát, di động của người bị
thương, chi phiếu, tiền mặt cũng không mất, không phải giật tiền, nhưng
bởi vì không có nhân chứng nhìn thấy, việc điều tra phá án nhất định rất khó khăn, trước mắt đã thông báo cho người nhà nạn nhân, chạy suốt đên
từ Sơn Tây đến đây.
Kim Hạ nhìn đèn đỏ trên cửa phòng giải
phẫu, có chút miệng khô lưỡi khô, người bị thương, hy vọng chỉ là người
bị thương, trăm ngàn lần không biến thành người chết. Cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến, một người sờ sờ trước mắt, người mình quen biết,
lại gặp phải chuyện như vậy, căn bản cô không dám tưởng tượng bộ dáng
Trần Chi Thành ngã trong vũng máu.
Lục Xuyên trầm mặc giữ
bả vai run run của cô, an ủi gì, cho người ta hy vọng, lúc này đều có vẻ dối trá không chịu nổi, cái gì nhất định sẽ không có việc gì, cái gì
người tốt có mệnh lớn, đều là chó má.
Sống và chết, cho dù
là người tốt hay người xấu, hoàn toàn không có quan hệ gì. Người hai tay dính đầy máu cũng có thể bình yêu, người tim như đứa bé sơ sinh cũng có thể đang ở tù. Nói mơ hồ một chút, tất cả đều là mệnh.
Lý
Thiết Sinh ở cục cảnh sát lấy lời khai, ông là thầy của Trần Chi Thành,
đối với sự việc mới xảy ra ông cũng biết chút, sau khi lấy lời khai
xong, ông cũng chạy đến bệnh viện, đụng phải Kim hạ chờ ở trước cửa
phòng phẫu thuật, hai người từng gặp nhau ở vùng quê Sơn Tây, khi đó ông và Trần Chi Thành đến địa phương phỏng vấn, mà cha cô kéo xe ba gác va
chạm với xe Audi, chủ xe mượn cớ sinh sự, đánh hai cha con bọn họ một
chút.
« Tiểu Hạ. »
Kim Hạ nghe tiếng quay đầu : « Thầy Lý ? » Tiếp theo bước nhanh đến chào : « Cảnh sát liên hệ với thầy ? »
Lý Thiết Sinh mày rậm nhíu chặt : « Đúng, chú vừa mới lấy lời khai ở cục
cảnh sát, chạy đến chờ kết quả : « Nói xong thấy bên người cô có Lục
Xuyên, liền cúi đều với anh, bày tỏ xin chào.
Kim hạ vội hỏi : « Bây giờ vụ án có manh mối gì chưa ? »
Lý Thiết Sinh lắc đầu thở dài : « Còn chưa có, công việc này của chúng
tôi, vốn dễ dàng đắc tội với người khác, hơn nữa Tiểu Trần người trách
nhiệm kiên cường, lại gây thù hằn khồn ít, chú đã đưa tin tức trên tay
nó cho cảnh sát, bây giờ cũng chỉ có thể chờ tin tức. »
Kim Hạ cũng không biết trừ việc chờ đợi, còn có thể làm chút gì cho Trần
Chi Thành, tự dưng cô cảm thấy nhỏ bé, nặng nề bất lực, trong lòng còn
có đoàn nôn nóng sắp nổ tung, bởi vì cô chỉ có thể chờ, cái gì khác cũng không làm được, lúc này cô gần như thống hận mình.
« Thầy
Lý, thầy thấy Trần Chi Thành đắc tội với người bên trong nào, ai là
người có khả năng làm chuyện này nhất ? » Cô biết rõ đáp án không nhất
định là thật, nhưng vẫn cứ muốn hỏi, cô cần một người có thể hận lấp đầy đầu óc cô, như vậy mới có thể không thèm nghĩ đến chuyện Trần Chi Thành có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Lý Thiết Sinh từ trong người rút ra một điếu thuốc, muốn đốt, đột nhiên nhận ra đang ở bệnh viện,
lại đút vào : « Chú khó nói ai có khả năng nhất, đối với cảnh sát chú
cũng nói như vậy, chỉ sợ quấy nhiều hướng điều tra của họ, chú chỉ thuật là sự thật. Sự thật là sau khi Tiểu Trần theo chú lấy tin tức, đã từng
bị đánh vài lần, lần bị đánh gần nhất, là vì một công ty bất động sản
xảy ra án, trong quá trình thi công xây dựng tòa nhà kia, giàn giáo sập, khiến một người chết ba người bị thương, Tiểu Trần đi lấy tin tức này,
bởi vì xâm nhập quá mức, bị đối phương dùng vũ lực cảnh cáo một lần. »
Giữa đầu lông mày Lục Xuyên không thể không nhíu sát lại, trong mắt hiện lên một tia lo lắng âm thầm, Kim Hạ tự nhiên hỏi : «Vụ án xảy ra ở công ty
bất động sản nào ? »
« Dự án khu dân cư, mục tiêu là xanh hóa khu dân cư, sập giàn giáo ở công ty hạng hai, người phụ trách là Vương Minh Lãng. »
Kim Hạ sửng sốt, Vương Minh Lãng, tổng giám đốc Vương?
Lúc trước khi cô còn làm việc dưới trướng hắn, cũng nghe nói hắn có một ít
bạn bè trong hắc đạo, nhưng cái chuyện giết người này… nghĩ lại, kỳ thật cô chẳng biết Vương Minh Lãng, biết mặt biết người không biết lòng, ai
biết được chạm vào trung tâm lợi ích của hắn, hắn sẽ làm ra chuyện gì
chứ ?
« Chuyện giàn giáo sập xảy ra khi nào ? »
« Khoảng một tháng trước. »
Kim Hạ nhớ lại : « Cháu không có ấn tượng. » Theo bản năng hỏi Lục Xuyên : « Anh có biết chuyện này không ? »
Bỗng nhiên lúc này Lục Xuyên hy vọng Kim Hạ là một đứa bé ngốc nghếch ngờ
nghệch, như vậy anh có thể nói dối dễ dàng, mà không sợ bị vạch trần,
nhưng dự án khu dân cư qua chính tay anh phê chuẩn xanh hóa, lúc ấy
Vương Minh Lãng đang tranh dự án này, nhưng cuối cùng không có thành
công, chuyện này cô đều rõ ràng, nếu lúc này anh lại nói không biết
chuyện lớn như vậy, tất nhiên là không hợp tình hợp lý : « Anh biết. »
« Anh cảm thấy là Vương Minh Lãng làm sao ? »Lục Xuyên khẽ lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Lý Thiết Sinh nói : « Ít nhất lần trước Tiểu Trần bị đánh, thật sự là
Vương Minh Lãng làm. Bây giờ thành lập hồ sơ vụ án, còn chưa có chứng
cớ. »
Vừa dứt lời, di động Lục Xuyên vang lên, lúc anh lấy
ra thì Kim Hạ vô tình thoáng nhìn qua màn hình, trên mặt rõ ràng hiện ba chữ Vương Minh Lãng.
Lục Xuyên hơi úp lại di động, hình như không muốn người ta nhìn thấy, nói với Kim Hạ : « Anh đi nhận điện thoại. »
Kim Hạ có chút thẩn thờ gật đầu, Vương Minh Lãng, vì sao lại gọi điện cho
anh vào lúc này ? Nếu Vương Minh Lãng thụ án, anh có dính líu gì trong
đó hay không ?
Nhìn bóng dáng Lục Xuyên bước nhanh rời đi,
bỗng nhiên Kim hạ cảm thấy, nhất định anh có chuyện gạt cô, mà việc này, có liên quan đến Trần Chi Thành.
Lý Thiết Sinh nôn nóng
lấy điếu thuốc ra, không thể châm ông liền kẹp giữa hai ngón tay, đưa
đến bên miệng hít sâu một ngụm, nhờ vào vị hắc của cocain khiến ông bình tĩnh một chút, Kim Hạ đứng lặng im, ngẩng đầu nhìn cái hộp kia thấy ghê người, không biết khi nào đèn đỏ sẽ tắt, trong lòng tê dại rối loạn,
nếu anh thật sự dính líu đến chuyện này, nếu Trần Chi Thành xảy ra
chuyện, cô không dám tưởng tượng nữa.
Đợi Lục Xuyên nói
chuyện điện thoại xong trở về, Kim hạ kéo anh đến bên cạnh, cách xa chỗ
Lý Thiết Sinh, biểu tình có chút gượng gạo : « Vừa rồi là ai gọi điện
cho anh ?»
Lục Xuyên hơi giật mình, tiếp theo giống như không có việc gì nhún vai : « Em không cần biết. »
Kim Hạ quan sát ánh mắt anh nháy mắt trở nên phức tạp : « Anh từng đáp ứng với em, sẽ không gạt em. »
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát : « Có một số việc, em không biết thì tốt hơn. »
Kim Hạ im lặng nhìn anh lúc lâu, tiếp theo hít sâu : « Em biết tính chất
công việc của anh, không thể mọi chuyện đều nói với em, cho nên em mới
yêu cầu anh không gạt em. Anh có thể gạt em, nhưng lúc em hỏi, anh không thể gạt em ! »
Giọng cô vốn kiềm chế, nhưng một câu cuối
cùng hiển nhiên bởi vì kích động mà không thể khống chế lớn giọng, Lục
Xuyên biết cô đang tức giận, rất tức giận, từ trước đến nay cô không lộ
rõ cảm xúc ra ngoài, gào khóc, giận tím mặt, hay vui vẻ ra mặt, không có cơ hội nhìn thấy trên người cô, giống như bậy giờ đôi môi nhếch lên,
mày nhíu chặt, cũng đã giải thích rõ cảm xúc cô hết sức giao động.Anh
biết không lừa được nữa, đành phải nhún nhường : « Em muốn biết cái gì ? »
« Vương Minh Lãng nói với anh chuyện gì ? »
Lục Xuyên nhẹ thở dài : « Cảnh sát muốn hắn hỗ trợ điều tra, trước mặt hắn
là nghi can lớn nhất trong vụ án giết người. Hắn gọi điện cho anh, muốn
anh giúp đỡ hắn. »
“Là hắn làm sao?”
“Hắn nói không phải.”
« Tất nhiên hắn sẽ nói không phải. » Kim Hạ nhìn anh, bỗng nhiên khôi
phục tinh thần : « Chuyện giàn giáo sập làm người chết, tin tức không có lan rộng ra ngoài, có phải anh áp chế hay không ? »
« Anh chỉ giúp chút việc. »
“Cho nên Trần Chi Thành điều tra tin tức này, anh cũng biết?”
“Đúng.”
« Cậu ấy không chịu nghe lời, cho nên Vương Minh Lãng mới đối phó với câu ấy, này cũng là do anh chỉ ? »
« Đúng. »
Kim Hạ hít sâu, lại chậm rãi thở ra : « Cho nên anh biết Trần Chi Thành là
bạn em, biết Vương Minh lãng trả thù cậu ấy, nhưng cho đến bây giờ anh
cũng không định nói cho em ? »
Lục Xuyên trầm mặc.
« Vậy bây giờ thì sao ? Có phải anh cũng ngồi xem Vương Minh Lãng giết cậu ấy hay không ? »