Nhẫn đính hôn đã mang vào, Lục Xuyên sẽ không cho
phép cô tháo ra, thứ hai Kim Hạ đi làm, phụ nữ trong công ty rất nhanh
liền chú ý tảng đá trong tay trái của cô, tốc độ không thua gì cá mập
ngửi được mùi máu trong đại dương.
Rất nhanh vị trí làm
việc của cô liền bị vây quanh bởi một vòng người, có người hỏi nhẫn kim
cương bao nhiêu carat, có người hỏi nhãn hiệu của nhẫn kim cương, có
người hỏi người đàn ông của cô đang làm nghề gì, có người hỏi khi nào
thì kết hôn, giống như thắng thua giữa phụ nữ, ngay trên đốt thứ ba của
ngón áp út tay trái. Kim Hạ tất cả đều mập mờ cho qua, cố hết sức giữ
giọng điệu thấp, cô không muốn nói tỉ mỉ gì đó ở công ty, dẫn đến phiền
toái không cần thiết cho chính mình cùng Lục Xuyên.
Tin tức lại truyền nhanh chóng, ngay cả thư ký tổng tài Rebecca không cùng làm
việc ở tầng trệt cũng biết chuyện này, cố ý hẹn cô đến phòng giải trí
trên lầu nói chuyện phiếm, Kim Hạ đồng ý hẹn, Rebecca cũng biết chuyện
của cô cùng Lục Xuyên, cho nên không có gì hay để che lấp.
Sau khi hai người gặp nhau, Rebecca ngay lập tức nâng tay trái của cô, cẩn
thận đánh giá nhẫn kim cương kia: “Tính khi nào kết hôn?”
“Có thể là hai tháng sau, anh nói đi công chứng trước, rồi mới làm đám cưới.”
Rebecca cười ái muội: “Chậc châc, chờ không kịp muốn giam cầm em lại.”
Kim Hạ nhẹ xoa xoa nhẫn, không nói chuyện, chỉ ngượng ngùng cười.
Rebecca nhấp chén cà phê, bưng lên trên tay, chậm rãi ngửi: “Lại nói, chuyện Lâm Trạch Bình em có biết không?”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Xem tin tức.”
“Đối với các em có ảnh hưởng gì không? Lúc trước hai nhà Lâm Trạch không phải định đám hỏi sao?”
“Em cũng không rõ lắm, nhưng chắc không có chuyện gì, em thấy anh ấy rất bình thường, không giống bộ dáng có tâm sự.”
“Vậy thì tốt rồi.” Rebecca uống một ngụm cà phê, thở dài: “Ngược lại Hướng
Nam, không biết vì sao, công việc đều giao cho cấp dưới, nhiều ngày
không có đi làm.”
Kim Hạ sửng sốt: “Không phải đi nước ngoài công tác sao?”
“Đó là ngụy trang. Nếu thật nói chủ tịch vô cớ bỏ bê công việc, phía dưới
còn không biết loạn thành cái gì nữa. Em trở về giúp chị hỏi thăm đại
gia nhà em, xem có phải Hướng Nam vì chuyện Lâm Trạch Bình, gặp phải
phiền toái hay không.”
Kim Hạ dường như có chút đăm chiêu
gật đầu: “Không thành vấn đề.” Hướng Nam là ông chủ Nhân Hằng, nếu thật
xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ liên lụy đến Nhân Hằng, cũng khó
trách Rebecca lo lắng.
Buổi tối trở về liền lập tức hỏi
chuyện này, Lục Xuyên búng cái mũi cô, sủng nịnh: “Em suy nghĩ nhiều
quá, chuyện này nếu liên lụy đến anh ta, anh ta làm sao còn thời gian
giao công việc cho cấp dưới.”
“Vậy khi nào anh ấy đi làm?”
Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Hẳn là đang ở bên cạnh Lâm Tịch đi.”
“Lâm Tịch?” Kim Hạ giật mình: “Thì ra anh ấy đối với Lâm Tịch… Chả trách lúc ấy anh ấy cố ý để cho em nhìn thấy thiệp mời kết hôn của anh.”
Lục Xuyên hôn cô một cái: “Bảo bối, nếu không phải gặp em, anh đã cưới Lâm
Tịch, bây giờ thì thảm, em thật sự là ngôi sao may mắn của anh.”
Kim Hạ nhớ lại quá khứ, càng cảm khái ngàn vạn: “Này có lẽ là định mệnh,
chúng ta cũng không biết trong cuộc sống khi nào sẽ có một người xông
vào, sau đó hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời.”
Lục Xuyên cụng vào trán cô: “Cho nên anh phải thần tốc cưới em vào tay, chờ hỏi cưới
ba cùng bà nội em, chúng ta sẽ đi công chứng.”
Kim Hạ nở nụ cười: “Vâng.”
Theo như lời nói của Lục Xuyên, muốn thần tốc cưới cô đến tay, ngày hôm sau
anh đã đi đến nhà cô hỏi cưới, cuối tuần hai nhà gặp mặt, thương lượng
chọn ngày, chọn tốt nhà hàng, liền bắt đầu in phát thiệp mời.
Hết thảy dường như đều tiến hành đâu vào đấy, mãi cho đến khi hết giờ tan
tầm, Kim Hạ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, nhận được một chiếc điaạn thoại, là dãy số lạ, cô bắt máy: “Vâng?”
“Tôi ở Starbucks bên cạnh công ty cô, gặp mặt một lát đi.”
Kim Hạ sửng sốt một lát, mới nhớ đến chủ nhân của giọng nói này, nhất thời
cứng đờ, mơ hồ có loại dự cảm điềm xấu đập vào trong lòng, thứ nhất làm
sao cô ta có thể biết số di động của cô, thứ hai cô ta hẹn gặp mặt, rốt
cuộc là có mục đích gì: “Tôi nghĩ chúng ta không có lý do gì để gặp
mặt.”
Đầu kia cười khẽ: “Có lý do gặp mặt hay không, cô đến đã rồi sẽ biết.” Nói xong liền tắt điện thoại.
Kim Hạ cân nhắc một lát, vẫn đi qua, muốn dò xét tìm tòi thật hư của đối phương.
Kỳ Thư ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, còn chưa vào tiệm, Kim Hạ đã thấy cô
ta, mang kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt. Cô đẩy cửa vào, ở trước
mặt Kỳ Thư ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào chủ đề: “Cô hẹn tôi đến
đây có việc gì?”
Kỳ Thư cũng không nói lời nào, mỉm cười
nhặt lên tai nghe màu trắng trên bàn đưa cho cô, Kim Hạ chần chờ một
lát, nhận lấy, nhét vào tai phải: “Kim Hạ? Hừ, cô ta cùng lắm là phụ nữ
tôi đưa cho Lục Xuyên mà thôi, nói trắng ra chỉ là quan hệ xã hội, côi
cũng không hiểu vì sao Lục Xuyên lại coi trọng cô ta…
Gỡ
tai nghe xuống, dừng không cần nghe nhiều nữa, thanh âm Vương Minh Lãng, hẳn là say rượu. Một cỗ sợ hãi dọc theo xương sống chậm rãi tràn ra,
yếu hầu cô phát ra tiếng, thanh âm có chút run run: “Cô muốn gì?”
Tầm mắt Kỳ Thư đảo qua ngón áp út ở tay trái cô, mày hơi hơi nhăn lại, tiếp theo rất nhanh giãn ra, cười khẽ: “Nghe nói các người muốn kết hôn, tôi cảm thấy thập phần không thoải mái, cho nên muốn cô chia tay với anh
ấy.”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Kỳ Thư nhíu mày: “Tôi đây liền gửi đoạn ghi âm này đến chỗ tư lệnh Lục, xem ông già anh ta sẽ có phản ứng gì.”
Trong lòng Kim Hạ trầm xuống, nắm chặt cạnh bàn miễn cưỡng chống đỡ thân thể
mình, thái độ ba Lục vừa mới bắt đầu mềm hóa, nếu đoạn ghi âm này bị ông biết được, cô liền xong đời.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô cười lạnh: “Nếu mục đích của cô là muốn chia rẽ chúng ta, vậy sao cô
không trực tiếp gửi cho ba anh ấy?”
Ngón tay thon dài của
Kỳ Thư vẽ vòng tròn lên mặt bàn: “Tôi là muốn chính mồm cô nói cho Lục
Xuyên cô muốn chia tay với anh ta, giống như tôi năm đó, hơn nữa thời cơ của cô rất tốt, các ngươi đều sắp kết hôn, lại nói chia tay, nói vậy
anh ta sẽ đặc biệt hận cô.”
Hàm răng Kim Hạ cắn chặt, lạnh
lùng nhìn chằm chằm cô ta, Kỳ Thư chận rãi vuốt ve tách cà phê trong
tay, nhắc nhở: “Cô không có lựa chọn, nếu cô không đồng ý, tôi liền
truyền đi đoạn ghi âm này, đến lúc đó mất mặt không chỉ có một mình cô,
còn có nhà họ Lục, còn có người nhà cô.”
Cả người Kim Hạ
bắt đầu rét run, cô không thể tưởng tượng, nếu ba ba cùng bà nội biết
được chân tướng sự việc, sẽ bị đả kích thành bộ dáng gì, cô mơ hồ theo
bản năng, định đồng ý yêu cầu của Kỳ Thư.
Nhưng vừa nghĩ
đến cô nói chia tay, Lục Xuyên cũng sẽ bị đả kích thật lớn như vậy, cô
liền trở nên do dự, chia tay không phải là biện pháp, nhất định phải có
phương án giải quyết khác, phải có.
“Cô hủy hoại tôi, có
thể nhận được lợi ích gì?” Kim Hạ thở sâu, ngồi thẳng lưng, từ trong bối rối ban đâu chậm rãi tỉnh táo lại: “Tôi chia tay với anh ấy, anh ấy có
thể tiếp nhận cô?”
Kỳ Thư không dự đoán được cô lại phản
ứng như vậy, không khỏi ngẩn ra, cô vốn tưởng rằng, cô gái nhỏ tuổi còn
trẻ như vậy, hơi hù dọa một chút, sẽ không biết nói lại. Môi đỏ mọng
cong lên, cô cười nói: “Anh ta có thể tiếp nhận tôi hay không, là bản
lĩnh của tôi, không cần cô quan tâm. Nhưng chỉ cần còn có cô, tôi vốn
không có cơ hội.”
Ngụ ý, cô ta vẫn vì phía Lục Xuyên mà
đến, sở dĩ không trực tiếp đưa đoạn ghi âm cho ba Lục, hoặc truyền tin
ra ngoài, đơn giản những nguyên nhân bên ngoài này, không thể tạo thành
vết rách thật sự giữa cô vào Lục Xuyên. Nhưng nếu cô ta công bố ra
ngoài, ngược lại Lục Xuyên sẽ tra ra được hết thảy cô ta sẽ ở sau lưng
giở trò quỷ, vậy hoàn toàn không hay cho cô ta. Cô ta tìm tới mình, nói
trắng ra chính là xem cô dễ bắt nạt.
Trầm ngâm một lát, Kim Hạ chậm rãi hỏi: “Cô còn yêu anh ấy?”
Kỳ Thư sứng sốt: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Kim Hạ mỉm cười, nếu cô ta không thương anh, chẳng qua có mưu tính, vậy sự
tình không đến mức không thể cứu vãn: “Đoạn ghi âm kia, nếu cô định công bố, thì đi công bô đi, tôi sẽ không chia tay với Lục Xuyên, trước khi
anh ấy buông tha tôi, tôi sẽ không buông tay anh ấy.”
Kỳ
Thư hừ lạnh: “Cô đừng tỏ ra anh hùng mạnh miệng như vậy, để sau này phải hối hận. Nên biết rằng, đoạn ghi âm này công bố ra ngoài, cô sẽ bị hủy
hoại.”
“Nếu lúc trước hạt là tôi gieo, thì bây giờ quả tôi
cũng nên hái. Nhưng…” Tam ngừng chút, Kim Hạ nói tiếp: “Nếu cô không yêu anh ấy, không phải anh ấy thì không thể, tôi khuyên cô đừng làm như
vậy, đắc tội với nhà họ Lục, cô cho bọn họ sẽ bỏ qua cho cô? Cô cần gì
phải làm loại chuyện thua thiệt này. Tôi mất đi danh dự không sao, tôi
vốn chỉ là người bình thường không có ai biết đến, nhưng cô không giống
tôi, cô là MC nổi tiếng, cần gì tự hủy tương lai.”
Kỳ Thư
biến sắc, không nghĩ đến chính mình thế mà không hù được cô, ngược lại
bị cô lên mặt uy hiếp, nếu đoạn ghi âm này thật sự được công bố, nhà họ
Lục nhất định có thể thông qua Vương Minh Lãng tra được mình, đến lúc đó đừng nói nối lại tình xưa với Lục Xuyên, không chừng không thể sống yên trong thủ đô. (AN: bà này mơ hảo quá *lắc đầu, lắc đầu*)
Cô ngược lại không dự đoán được, cô gái nhỏ này lại quá thông suốt mọi
chuyện như vậy, có phần có dũng khí không chịu cưỡng éo không chịu khuất phục, cùng lắm thì thành ngọc nát đá tan thôi, làm cho cô ta trong
khoảng thời gian ngắn không biết nói gì phản kích, sau một lúc lâu mới
thốt ra một câu phô trương thanh thế: “Tôi sợ cái gì, cùng lắm thì trở
lại nước Mĩ một lần nữa, cô ngược lại cả đời ở lại trong nước, cô không
suy nghĩ cho chính mình, cũng nên suy nghĩ cho người nhà cô một chút, cớ gì khiến cho bọn họ vô duyên vô cớ chịu loại tội này?”
Tay Kim Hạ để dưới bàn có chút run run, nhưng giờ phút này khí thế không
thể thua: “Chuyện tôi làm sai, tôi sẽ xin lỗi thật tốt với người trong
nhà, cầu xin bọn họ tha thứ. Cô hủy hoại tôi, chạy trốn đến nước Mĩ,
chúng ta ai cũng không thắng, đúng không? Vậy có ý nghĩa gì?”
Kỳ Thư bị hỏi á khẩu không trả lời được, đánh giá Kim Hạ lại một lần nữa,
cười lạnh đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi: “Cô đã không sợ mất mặt, vậy
chúng ta cùng chờ xem!” Nói xong liền sải bước rời đi. Kế hoạch cô vốn
đi hù dọa Kim Hạ, lại thừa dịp đổ vỡ mà vào, nhưng bây giờ kế này không
được, sự việc chỉ có mình biết ngược lại đã bại lộ, vậy chỉ có thể tìm
kế khác.
Kim Hạ nghiệm mặc ngồi ở tiệm cà phê, qua thật lâu mới đứng lên, cô cược chính mình một phen, cược Kỳ Thư thần kinh bình
thường, sẽ không ngốc thật đi làm chuyện hại người không cớ lợi, nhưng
vạn nhất thì sao, vạn nhất cô điên rồi thì sao?