Sách Đạn Tinh Anh

"Được rồi. Có điều là bác Mercy thân mến, hiện tại con sắp chết đói, con muốn ăn bữa tối!" Sean liếc nhìn nhanh qua vẻ mặt của Hawkins, may quá, không có vẻ gì là tức giận.

Kỳ thật Sean cũng không hiểu vì sao mình phải lo Hawkins sẽ tức giận, dù sao Andrew cũng là bạn của anh, đến thăm anh vốn là chuyện hợp tình hợp lý.

Lúc họ ở trên bàn ăn, bác Mercy dường như nghĩ ra chuyện gì: "A, trong nhà cũng chỉ còn một gian khách phòng, hay là Hawkins, cậu.........."

Sean vừa định nói Hawkins ngủ cùng anh là được, nhưng Andrew lại giành lên tiếng trước: "Hawkins tất nhiên là ngủ cùng con, giường trong khách phòng có vẻ lớn. Không thành vấn đề đi, Hawkins?"

"Phải." Hawkins gật đầu.

Sean lại cảm thấy hai bên huyệt thái dương trướng đau, để Andrew ngủ cùng Hawkins, nghĩ như thế nào đều thấy kỳ quái, mong rằng sẽ không gây ra tai nạn gì mới tốt.

Buổi tối, ba người đều tự thu thập hành lý để ngày hôm sau đi vùng ngoại ô săn thú.

"Sean, cậu bạn Hawkins của con dường như không mấy thích nói chuyện a." Bác Mercy vừa giúp anh gói ghém quần áo vừa nói.

"Bác, anh ta.......... Đôi khi khiến người ta cảm thấy rất áp lực, đó là vì anh ta là người có chút cố chấp, lại vô cùng nghiêm túc khi làm bất cứ việc gì." Sean đi sang, ôm lấy bà Mercy.

"Con yên tâm, bác không có gì phản cảm với cậu ta. Người bạn mà con đã đưa về nhà nhất định là người bạn rất quan trọng của con, chỉ là Sean của bác vẫn thích kết bạn với những người có tính cách hoạt bát sáng sủa như Andrew. Khi con học trung học, còn thường giận dỗi nói với ta người bạn ngồi sau lưng con không thích nói chuyện, con cũng không biết nên giao tiếp với cậu ta như thế nào."

"Bác, đôi khi chúng ta hiểu một người, không phải nhờ nghe thấy anh ta nói gì đó, vì lời nói ra có thể là lời khách sáo cũng có thể là lời nói dối mà thôi, nhưng xem anh ta hành động như thế nào chẳng phải so với chỉ nghe anh ta nói càng dễ phán đoán con người anh ta hay sao?"

"Không sai, Sean của bác đã thật sự trưởng thành." Bác Mercy đặt lên mặt Sean một nụ hôn chúc ngủ ngon, "Hy vọng ngày mai các con được thư giãn thoải mái."

Trong khi đó, ở phòng bên, hai người đang tự thu dọn đồ đạc, một câu cũng không nói.

Khi hai người tắt đèn nằm trên giường, Andrew cười ha hả, "Hey, Hawkins, anh nằm mơ đều không nghĩ tới có một ngày sẽ ngủ cùng tôi đi?"

Đáp lại anh ta là sự trầm mặc của Hawkins.

Andrew xoay người sang chỗ khác, đối phương không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục tự tìm mất mặt.

Mà bên kia vách tường, Sean còn đang dựng thẳng lỗ tai nghe thanh âm vọng lại từ phòng bên cạnh, anh chỉ sợ hai người kia hơi chút không hợp ý nhau liền lao vào đánh. Nhưng vì bên kia vẫn thực im lặng, Sean cũng dần dần buồn ngủ...

Sáng hôm sau, bọn họ ăn xong bữa sáng liền chào tạm biệt bà Mercy.

Andrew lái xe, Sean ngồi ở vị trí phó lái, Hawkins ngồi ở ghế sau.

Vừa lái xe, Andrew vừa cùng Sean nói chuyện phiếm.

"Sean, đồ gia vị làm món nướng cậu có mang theo không?"

"Mang theo, bia cũng mang theo, yên tâm đi!"

"Lần trước cho cậu để ý món thỏ hoang nướng, kết quả cậu để mắt đến nó được một lúc liền lôi PSP ra chơi, thỏ đều bị nướng khét!" Andrew cười sảng khoái.

"Yên tâm, lần này tôi không mang PSP!" Sean dùng nắm tay đấm nhẹ vào vai Andrew.

Dường như nhớ ra chuyện gì, Sean quay đầu lại nhìn về phía Hawkins: "Này! Anh thích ăn món gì? Thỏ nướng? Chim trĩ nướng?"

Dù rằng vẫn ném Hawkins một mình ở phía sau cũng không tốt, nhưng người này cũng không phải là người thích tham gia nói chuyện phiếm. Tình cảnh lúc này thật giống với khi họ còn ở Baghdad làm nhiệm vụ, Rick lái xe, Sean ngồi ở phía trước, Hawkins vĩnh viễn ngồi ở ghế sau giữ trầm mặc.

"Cậu." Câu trả lời của Hawkins làm cho Andrew chợt chao đảo, xe thiếu chút nữa chàng lên vòng bào hộ bên đường.

Sean cũng là khẩn cấp nắm chặt lấy tay vịn.

"Đáng tiếc, Sean không thể trát đồ gia vị rồi đem nướng, bằng không tôi cũng muốn ăn." Andrew đưa xe trở về lộ tuyến, sau đó ha hả cười.

Sean đương nhiên hiểu được Hawkins nói “ăn” anh là ý gì, mà Sean cũng đồng thời tin Andrew cũng hiểu được ý của Hawkins.

Xe tiếp tục tiến về phía trước trong loại không khí quái dị ấy, Sean tiếp tục nói chuyện phiếm với Andrew, nhưng anh không còn dám quay đầu lại nói gì với Hawkins nữa!

Ngôi nhà gỗ nhỏ của nhà Elvis được kiến tạo ở trong rừng.

Nghe nói nó được dựng lên nhân dịp kỷ niệm mười mấy năm ngày cưới của cha mẹ “Sean”.

Ba người xuống xe, Sean khá kinh ngạc khi nhìn thấy ngôi nhà, mở cửa đi vào, bên trong tuy bài trí đơn giản nhưng lại có hơi thở ấm áp thanh tĩnh.

Lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng ngủ.

Nghe bác Mercy nói, cha mẹ “Sean” vốn định sinh thêm cho anh thêm một em trai hoặc em gái, nhưng vì mẹ của anh mắc bệnh tim, kế hoạch này không thể thực hiện. Tuy vậy, ngôi nhà gỗ có ba gian phòng ngủ, một gian cho vợ chồng Elvis, một gian để dành cho Sean và gian còn lại là dành cho em trai hoặc em gái chưa bao giờ tồn tại của anh.

"Thực may mắn, hai chúng ta không cần đến đi săn thú còn phải chen chúc trong cùng một gian phòng." Andrew cười nói với Hawkins đang vào cửa.

Sean cũng nhếch miệng cười, nếu lại để cho hai người bọn họ ở chung, không chừng kỳ đi săn thú sẽ biến thành dã ngoại lôi đài.

Buông hành lý, Sean kiểm tra lại súng săn và đạn, sau đó phân chia cho Andrew và Hawkins. Lúc bọn họ nhận lấy, Sean chợt nhớ ra một chuyện, "Hey, nghe cho rõ.......... Súng săn này chỉ có thể bắn thú rừng, không thể bắn người!"

"Yên tâm." Andrew buồn cười nghe Sean nói, anh ta vác súng đi về phía khu rừng, "Này Hawkins, có muốn thi xem trong buổi sáng nay ai sẽ mang về nhiều con mồi hơn không?"

"Sẵn lòng." Hawkins cũng vác súng đi vào rừng.

Sean thở dài, chỉ hy vọng bọn họ đừng làm chuyện gì ngây thơ.

Trong rừng, Andrew nhắm ngay một con gà lôi đang mổ thức ăn trên mặt đất, còn chưa kịp khấu cò thì đã nghe một tiếng súng vang lên, Hawkins từ phía sau anh ta đi tới, nhặt con gà lôi buộc lại bên hông, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Andrew bất đắc dĩ cười: "Hawkins, xem ra anh thực sự chán ghét tôi?"

"Anh cũng biết?" Hawkins trả lời.

Khi Hawkins nín thở ngắm bắn một con thỏ dưới tàng cây, Andrew cũng cướp lấy nổ súng trước, sau đó buộc thỏ hoang bên hông, lúc đi qua bên cạnh Hawkins anh ta còn cố ý để con thỏ đụng vào con gà, sau đó đi được một đoạn lại dừng lại dùng ánh mắt buồn cười nhìn Hawkins: "Anh tức giận vì tôi đã đến tìm Sean hay tức giận vì tôi và cậu ta rất thân thiết?"

"Anh thích Sean." Hawkins nhìn Andrew, ánh mắt không quá sắc bén, nhưng cũng rất khiến người ta cảm thấy áp lực.

Andrew lơ đễnh đặt súng lên vai, có chút dáng vẻ lưu manh: "Tôi thích cậu ta. Vậy thì đã sao? Tôi biết quan hệ giữa hai người, nhưng chẳng có gì chắc chắn rằng cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh."

"Anh có thể thử xem." Khóe môi Hawkins nhích lên.

Andrew cười nhạo một tiếng: "Trách không được Sean nói anh tự phụ không thể nào nói nổi."

Anh ta vừa dứt lời, Hawkins bỗng nhiên giơ súng, sau một tiếng nổ vang vọng, viên đạn xẹt qua mặt Andrew hướng về phía thân cây phía sau, một con chim ngói rơi xuống. Hawkins đi đến, nhặt con chim ngói lên, "Tôi lại có thêm một con."

......

Còn hơn săn thú, Sean kỳ thật càng thích cảm giác được đắm mình trong bầu không khí thiên nhiên hoang sơ trong lành, dù sao rừng cây rợp mát và tiếng chim hót so với Baghdad gay gắt khốc liệt phải tuyệt vời hơn gấp trăm lần.

Anh ngồi xổm dưới bóng cây, xem đàn kiến khuân vác thức ăn.

Từ xa, Hawkins đã thấy dáng vẻ chăm chú của Sean, tựa như một đứa trẻ. Y nhẹ nhàng đi đến gần, ngồi xuống trên rễ cây bên cạnh anh.

"Chúng rất thú vị?" Vài phút sau, thấy Sean vẫn không nhúc nhích, Hawkins bèn lên tiếng hỏi.

Sean quay đầu lại, thiếu chút nữa ngã quỵ, Hawkins vội đỡ lấy anh.

"Lâu rồi không xem, trước đây tôi có thể nhìn chằm chằm đàn kiến hoặc một con bọ ngựa gì gì đó mấy chục phút!" Sean chậm rãi đứng lên, lúc này mới cảm giác đùi đã tê rần.

"Giống như khi tôi nhìn cậu." Hawkins thản nhiên nói. (Lại nữa nè, ^^ công phu tán tỉnh!)

"Cái gì?" Sean còn chưa phản ứng kịp, Hawkins đã giơ tay xoay mặt anh về phía mình, khẽ hôn.

Nụ hôn này không kéo dài, chỉ là chạm nẹ mà thôi, nhưng cũng đủ để Sean hiểu được ý Hawkins. Đừng thấy y cả ngày vác khuôn mặt lạnh băng, khi cần nói những điều lãng mạn y vẫn có thể mặt không đỏ tim không run nói rất rõ ràng.

Sean hít một hơi, nhìn xuống bên hông y, "Anh kiếm được không ít!"

Cách đó không xa, một bóng người nhìn họ, sau đó yên lặng rời đi.

Andrew có chút muốn cười mà không được, cho dù gặp phải những hoàn cảnh thực khó khăn, anh ta vẫn có thể tự tin nở nụ cười, nhưng giờ phút này anh ta lại không thể.

Anh ta không biết mình cùng Sean rốt cuộc đã dần xa cách như thế nào.

Là vào cái ngày Sean xin điều đi EOD nhưng anh ta không hề ngăn cản? Không, không ai có thể ngăn cản Sean. Nhưng nếu anh ta cũng xin được điều đến cùng ngành, có lẽ mối quan hệ của họ sẽ không trở nên giống như bây giờ.

Khi anh ta đợi ở trước ga ra, nhìn thấy Sean bước xuống từ chiếc Hummer, thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh Sean nhìn về phía cậu ta, Andrew âm thầm nhận ra có gì đó đã thay đổi chỉ trong ít ngày anh ta và Sean tách khỏi nhau.

Trong lòng anh ta dậy lên cảm giác sợ hãi, muốn thay đổi loại biến hóa này, khiến mọi thứ trở về như cũ.

Lúc trước, khi còn ở quân tiếp viện, cho dù anh ta và Sean ở hai liên đội khác nhau, Andrew vẫn cảm thấy họ là thật gần gũi, rốt cuộc là từ lúc nào mọi thứ đã thoát khỏi quỹ đạo?

Khi ba người mang theo tâm tình khác nhau trở lại căn nhà gỗ, Sean bắt đầu xem xét vỉ nướng, Hawkins và Andrew bắt đầu làm sạch sẽ con mồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui