Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô hơi yếu ớt tựa vào trong ngực Long Tư Hạo, sắc mặt tái nhợt, trạng thái tinh thần nhìn không tốt lắm.

Long Tư Hạo nhìn cô, anh vô cùng đau lòng, nói muốn đưa cô trở về, nhưng cô lại không chịu, phải chờ Hoắc Vân Hy vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cô mới có thể trở về.

Ngoài Lý Tuyết Hà đang tiêm ở trong phòng bệnh, những người khác đều chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, đều không trở về.

Lại qua một ngày, đến khoảng 6 giờ chiều, đèn phòng cấp cứu Hoắc Vân Hy đang nằm mới tắt, sau đó bác sỹ đeo khẩu trang mặc áo blouse dài màu trắng mới mở cửa đi ra.

Thấy bác sĩ đi ra, mọi người lập tức vây quanh trước mặt bác sỹ, biểu tình trên mặt mọi người đều rất ngưng trọng, rất sợ bác sỹ nói ra những lời bọn họ không muốn nghe đến.

Lê Hiểu Mạn đang được Long Tư Hạo ôm siết chặt bàn tay lại, khẩn trương nhìn bác sỹ hỏi: “Bác... bác sỹ, anh... anh ta thế nào rồi?”

Bác sỹ nhìn về phía biểu tình ngưng trọng của mọi người, sau đó nói: “Bệnh nhân đã sáng tạo nên một kỳ tích trong y học.”

Lạc Thụy nghe nói như vậy, anh ta trợn to hai mắt, lắp bắp nói: “Ông… ông… ông... ông nói vậy là có ý gì? Ý ông nói là Hoắc Vân Hy anh… anh… anh ta còn sống? Vượt qua giai đoạn nguy… nguy hiểm?”

Bác sỹ nhìn Lạc Thụy đang lắp ba lắp bắp, mỉm cười với anh ta, rồi gật đầu.

“Thật!”

Trong lòng Lạc Thụy cảm thấy rất vui mừng, anh ta đột nhiên xông lên trước, ôm lấy bác sỹ: “Thật sự là rất cảm ơn ông, ông chính là Hoa Đà tái thế, chúa Jesus tái thế… chờ đã, chúa Jesus là sao? Ông ấy cũng không phải là truyền kỳ trong giới y học.”

Dừng lại, Lạc Thụy lại tiếp tục nói: “Ông chính là Biển Thước tái sinh, cám ơn ông đã cứu sống anh ta, nếu anh ta chết, Tổng tài phu nhân của chúng tôi sẽ cảm thấy áy náy suốt đời, rất cảm ơn, tên ông là gì? Nhà ở chỗ nào? Nhà có mấy người? Có con gái không? Bao lớn? Có đối tượng không? Đã kết hôn chưa? Thích mẫu đàn ông gì?”

Bác sỹ bị sự nhiệt tình quá mức của anh ta hù dọa: “Tiên... tiên sinh, anh đừng... đừng quá kích động, tôi chỉ có một đứa con trai, năn nay mới năm tuổi, còn rất bé vẫn chưa có đối tượng, tương lai lớn lên thích phụ nữ.”

Bởi vì đoạn nói chuyện giữa Lạc Thụy và bác sỹ mà đám người Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn, Lăng Hàn Dạ đều co rút khóe miệng.

Lê Chấn Hoa nhìn Lạc Thụy, kéo anh ta lại: “Lạc Thụy, cậu đừng hù dọa bác sỹ.”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía bác sỹ hỏi lần nữa: “Anh ta thật sự đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm?”

Bác sỹ nhìn biểu tình nghiêm túc của Lê Hiểu Mạn, ông cũng nghiêm túc nói: “Bệnh nhân bị bắn vào mi tâm, đạn ghim trúng phần hộp sọ cứng rồi bị vỡ thành ba mảnh, sau đó phần mảnh đạn bị vỡ bật ra khỏi hộp sọ, sượt qua lớp da dưới trán, rồi xuyên qua da gò má gần phần mang tai ra ngoài, vì vậy anh ta mới không lập tức chết ngay, anh ta đã sáng lập ra kỳ tích của y học. Anh ta rất may mắn, nếu viên đạn bắn vào mi tâm của anh ta nhưng không đụng vào phần cứng của hộp sọ rồi vỡ thành mấy mảnh, anh ta chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.”

Nghe bác sỹ cẩn thận giải thích như vậy; mấy người Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa, Tương Y Y đã hoàn toàn hiểu ra.

Thì ra là bởi vì sau khi viên đạn bắn vào mi tâm của Hoắc Vân Hy thì đụng phải phần cứng của hộp sọ rồi vỡ thành ba mảnh, rồi lại xuyên qua phần da tai phải ra ngoài.

Anh ta đúng là quá may mắn, may mắn trong bất hạnh.

Nghe bác sỹ nói xong, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều cùng nhớ lại bên phần da tai phải của Hoắc Vân Hy có vết thương giống như là bị đạn xuyên qua.

Lúc ấy hai người đều rất lo lắng, đều không có ngẫm nghĩ sao đạn bắn trúng mi tâm, mà bên cạnh tai phải lại có lỗ đạn, thì ra là viên đạn sượt dưới lớp da gò má của của anh ta qua tai phải rồi bắn ra ngoài.

Nói như vậy là đạn đã không còn ở trong đầu của anh ta nữa.

Lạc Thụy nhìn bác sỹ hỏi: “ Ý của ông là viên đạn đã bắn ra ngoài, không còn ở trong đầu của Hoắc Vân Hy nữa, nên không cần phẫu thuật mổ não lấy đạn ra?”

Bác sỹ nhìn Lạc Thụy rồi gật đầu: “Không cần phải phẫu thuật mổ não.”

Mấy người nghe vậy, cuối cùng thì tảng đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống.

Sau khi Lạc Thụy yên tâm, anh ta lại nhìn thầy thuốc hỏi: “Vậy anh ta đã tỉnh lại rồi sao?”

Bác sỹ cau mày lại, ngưng trọng nói: “Mặc dù bệnh nhân đã sáng tạo ra kỳ tích, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bệnh nhân có thể tỉnh lại lúc nào còn phải xem tình huống chữa trị, không loại trừ trường hợp bệnh nhân sẽ tử vong ở trong quá trình chữa trị.”

“Cái gì?”

Tảng đá vừa rơi xuống trong lòng mọi người lại một lần nữa đè nặng, ý của bác sỹ là Hoắc Vân Hy vẫn có thể chết bất cứ lúc nào.

Bác sỹ thấy vẻ mặt của mọi người đều ngưng trọng lại, ông nói: “Mọi người cũng đừng quá lo lắng, bệnh nhân có thể sáng tạo ra kỳ tích, có lẽ sẽ còn có thể tiếp tục sáng tạo nên kỳ tích khách.”

“Bác sỹ nói đúng, nói không chừng Vân Hy sẽ còn sáng tạo thêm kỳ tích khác, các cháu đừngquá lo lắng.” Lê Chấn Hoa nói với mấy người xong, rồi lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, thấy sắc mặt của cô rất kém, ông đau lòng nói: “Mạn Mạn, bây giờ Vân Hy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cháu vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.”

Tương Y Y cũng lo lắng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Đúng vậy, chị Hiểu Mạn, chị nhìn lại chị đi, ngày hôm qua đã mất máu, đến bây giờ cũng chưa ăn gì, lại ngủ không ngon giấc, chị nhanh đi về nghỉ ngơi cho thật khỏe đi.”

Lạc Thụy cũng nhìn Lê Hiểu Mạn khuyên nhủ: “Tổng tài phu nhân, cậu cậu cô và tiểu thư Y Y nói đúng đấy, cô và tổng tài mau trở về đi, nơi này có tôi là được.”

Lê Hiểu Mạn biết mọi người đều rất lo lắng cho mình, bây giờ Hoắc Vân Hy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cô cũng không muốn làm trái ý của mọi người nữa, vì vậy cô gật đầu nói: “ Được.”

Long Tư Hạo thấy cuối cùng cô cũng đã đáp ứng đi về, anh khom người ôm ngang cô lên, rảo bước rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Lạc Thụy lại nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, anh cũng trở về đi, khoảng thời gian này vì chuyện của tổng tài, hết bận rộn trước lại bận rộn sau, ngay cả chuyện chung thân đại sự của chính mình anh cũng đều không có thời gian chú ý.”

Nghe anh ta nhắc tới “Chung thân đại sự”, Lăng Hàn Dạ lại nghĩ tới Lâm Mạch Mạch, anh nhìn anh ta cong môi cười nói: “Vậy thì nhờ cậu ở chỗ này canh chừng vậy.”

Sau khi Lăng Hàn Dạ rời khỏi bệnh viện, Lạc Thụy bảo ba người Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tương Y Y cũng trở về.

Một mình anh ta trông chừng ở trong bệnh viện.

Anh ta cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tốt bụng, nếu không, sau khi Tô Dịch chết trong vụ nổ, anh ta cũng sẽ không khóc lóc như vậy.

Mất đi người anh em Tô Dịch này là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh ta.

Không chỉ mình anh ta, Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ đều cũng rất đau lòng.

Lúc anh ta trông nom Hoắc Vân Hy, sẽ hồi tưởng lại quá khứ bốn người anh ta, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch bọn họ cùng nhau trải qua mưa bom bão đạn, cùng ngồi chung một chỗ cười cười nói nói.

Một người an tĩnh như vậy, nhưng cái chết của anh ta lại khiến cho mọi người đều shock.

Tô Dịch, nếu anh ta không cực đoan quá mức, có lẽ kết cục của anh ta sẽ không thảm như vậy.

Qua mười ngày sau.

Trạng thái tinh thần của Lê Hiểu Mạn đã khôi phục hoàn toàn, Long Quân Triệt đã sớm tỉnh lại, Lý Tuyết Hà đang trông chừng và chăm sóc cho ông ta.

Hoắc Vân Hy còn chưa tỉnh lại, bị chuyển vào phòng ICU.

Mười ngày trước, Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đều đã bắt đầu đến trường học.

Bởi vì đã có bằng chứng xác thực chuyện Hoắc Nghiệp Hoằng bán ma túy, vụ án của ông ta bị hình sự câu lưu, rồi bị chuyển cho viện Kiểm sát điều tra tiếp.

Đồng thời, chuyện Hoắc thị trốn thuế đã bị chi cục thuế điều tra ra, vụ án liên quan tới chuyện ông ta trốn thuế lậu thuế cũng bị chuyển đến cơ quan tư pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui