Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Gần như giằng co một đêm, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, trời đã sớm sáng choang, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu cả phòng đều ngập tràn trong ánh sáng vàng, ấm áp mà tốt đẹp.

Toàn thân như bị vật nặng cán qua vậy, cô hơi nâng mi mắt lên, mở mắt liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh còn chưa tỉnh ngủ.

Khuôn mặt như được các vị thần chạm khắc, anh khí giữa hai lông mày, lộ ra bất phàm. Sống mũi cao, dốc như đỉnh núi, đôi môi dày mỏng vừa phải, nét môi ưu mỹ tràn đầy sức dụ dỗ, hơi thở đều đều, uyển chuyển như bản nhạc, hàng lông mi dày như rèm ngọc khẽ run run, tựa như một giây kế tiếp sẽ tỉnh lại vậy. Khuôn mặt đang ngủ hoàn mỹ mà mị hoặc, toàn bộ đường nét đều được phủ lớp ánh mặt trời vàng óng ả, khiến cho các đường nét càng thâm thúy hơn, tản ra ánh sáng vàng, đôi mắt sáng, càng như đang khắc họa khuôn mặt tuấn mỹ của anh thành một bức họa, khiến cho người ta không rời mắt ra được.

Chỉ nhìn anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đã lộ ra nụ cười dịu dàng và hoàn mỹ, cô không nhịn được đưa ngón tay nhỏ nhắn ra, phác họa đường nét mi mắt của anh, cuối cùng ngón tay dừng lại như cắm rễ ở trên môi anh.

Cô như kẻ trộm vậy, lưu luyến hấp thu hơi thở mát lại của anh, trộm hôn lên bờ môi của anh.

Sau đó, cô ngồi dậy muốn xuống giường, sau lưng liền truyền tới giọng nói trầm thấp mà khàn khàn mê người của Long Tư Hạo: “Hiểu Hiểu, em không có đạo đức, trộm hôn anh rồi muốn đi sao?”

Một giây kế tiếp, tay của Long Tư Hạo khẽ dùng sức, lưng cô liền đổ vào trong ngực anh.

“Hiểu Hiểu, anh đã hoàn toàn là người của em rồi, em phải phụ trách.”

Lỗ tai của cô dần nóng lên, tê tê dại dại, Lê Hiểu khẽ chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé muốn đẩy anh ra quạt gió cho bớt nóng, nhưng lại không có lực.

Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh: “Phụ trách cái gì? Em vẫn là người của anh mà! Cho nên, huề nhau.”

“Huề nhau?” Long Tư Hạo híp đôi mắt hẹp dài lại, khẽ cắn lên rái tai trắng như ngọc của cô, lúc cô thấy đau cau mày lại, anh lại hôn lên tóc mai gò má của cô, trầm khàn nói: “Hiểu Hiểu, anh lại là lần đầu tiên.”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhướn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, cô trợn mắt nhìn anh nói: “Không chỉ có anh là lần đầu tiên, em vẫn là...”

Nói đến đây, cô nghĩ đến biểu hiện tối hôm qua của anh, nheo mắt lại liếc nhìn anh: “Anh mà là lần đầu tiên á? Lần đầu tiên có thể biểu hiện tốt như vậy...”

Cô đột nhiên im lặng, lúc nói đến chữ “Tốt” này cô nói rất nhỏ tiếng, nhưng nhìn ánh mắt của Long Tư Hạo sáng lên, đáy mắt tràn đầy ý cười, cũng biết là chắc chắn anh đã nghe thấy.

“Hiểu Hiểu, xem ra em rất hài lòng với biểu hiện tối hôm qua của anh.” Long Tư Hạo tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như thiêu như đốt liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ‘ý nghĩ xấu’: “Hiểu Hiểu, nghe nói tập thể dục buổi sáng giúp rèn luyện thân thể, chúng ta thử đi?”

Lê Hiểu Mạn chống tay lên ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng ran lên, đỏ như sắp nhỏ ra máu vậy.

Thấy cô xấu hổ, Long Tư Hạo thu hồi nụ cười tinh nghịch lại, ánh mắt nóng bỏng liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Để trẫm tới phục vụ nàng, Hửm?”

Dứt lời, anh mổ mổ lên đôi môi căng mọng của cô.

Lê Hiểu Mạn thấy anh nói đến từ “Trẫm” mà cảm thấy buồn cười, đôi tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói: “Vậy làm phiền Hoàng thượng.”

“Ha ha...” Long Tư Hạo cũng bị trêu chọc mà cười ra tiếng, không ngờ Hiểu Hiểu nhà anh lại khả ái như vậy, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười, ánh mắt nhu hòa thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nàng thật sự là ái phi của trẫm.”

Anh cúi đầu xuống sâu hôn lên đôi môi của cô...

Phòng ngủ nhanh chóng tràn ngập không khí mập mờ, vận động buổi sáng mở màn...

Hai người “Ăn no thỏa mãn” ở trên giường, rồi lại vào phòng tắm tắm uyên ương, tiếp tục một phen dày vò, sau khi ăn mặc chỉnh tề đã khoảng mười một giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui