Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi buông cô ra, anh lấy hành lý cô đã thu xếp xong ra, sắp xếp lại.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh làm, mắt nổi lên một tầng hơi nước: “Long Tư Hạo, anh dây dưa với tôi như vậy có ý nghĩa sao? Tôi xin anh thả tôi ra.”

Long Tư Hạo xoay người nhìn cô, ánh mắt chìm lãnh mà kiên định: “Không thể nào, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể buông tay nữa.”

Ngay sau đó anh tiến lên, kéo cô vào ngực, cằm để trước trán cô, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Dứt lời, anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Lê Hiểu Mạn sợ run, sau đó lập tức đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh: “Đừng đụng vào tôi.”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, tựa như muốn nhìn thấu linh hồn cô, quanh thân anh mơ hồ tản ra khí lạnh, khí thế khiếp người.

Hồi lâu, anh thu hồi tầm mắt, không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn cho là anh rời đi, không nghĩ tới anh đi ra ngoài một hồi lại quay về, hơn nữa trong tay còn có một văn kiện và bút.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhớ tới hôm nay anh nói chuyện hợp đồng.

Long Tư Hạo ngưng mắt nhìn cô, đưa văn kiện và bút cho cô, nói: “Ký nó, ba ngày sau, em có thể gặp cậu em, còn chuyện em và Hoắc Vân Hy ly dị, anh sẽ xử lý giúp em, em chỉ cần yên tâm ở lại bên cạnh anh là được rồi.”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt, lạnh lùng nhìn Long Tư Hạo, qua hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy văn kiện anh đưa tới, sau khi lật ra lại làm cô bất ngờ, đây là một hợp đồng không có nội dung.

Cô không hiểu nhìn Long Tư Hạo: “Anh có ý gì?”

Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em chỉ cần ký tên là được.”

Lê Hiểu Mạn cầm văn kiện trong tay, nhìn chằm chằm Long Tư Hạo: “Hợp đồng không có nội dung, tôi làm sao ký?”

Long Tư Hạo thâm ý nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Em hy vọng nội dung hợp đồng là gì? Anh có thể ghi vào thêm. Hiểu Hiểu, cậu em có thể ra ngục hay không, nằm trong tay em, một bản hợp đồng không có nội dung, cho dù em ký cũng sẽ không có tổn hại gì, anh chỉ cho em thời gian cân nhắc là tối nay, qua tối nay, cho dù em ký, cậu em cũng không ra được.”

Đối mặt với Long Tư Hạo uy hiếp trắng trợn, trong lòng Lê Hiểu Mạn chứa một ngọn lửa, truyền lên đầu cô, mắt cô lạnh thấu xương: “Long TƯ Hạo, anh đúng là tên khốn kiếp chính cống.”

Long Tư Hạo nhướng mày, từ chối cho ý kiến, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Anh đích thực là tên khốn kiếp, hơn nữa tên khốn kiếp nhất, tôi nay còn phải làm chuyện khốn kiếp…”

Nói tới đây, anh duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào ngực, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Đói bụng không? Anh đi nấu cơm tối, ăn no mới dễ làm chuyện khốn kiếp, hửm?”

Lê Hiểu Mạn đẩy anh ra, tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh đã có vị hôn thê, anh còn tới trêu chọc tôi làm gì?”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm: “Đây chính là nguyên nhân em giận anh muốn rời khỏi nơi này? Ai nói cho em anh có vị hôn thê? Cho dù có, đó cũng là em, Hiểu Hiểu, xế chiều hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, vì còn đang giận, không nói chuyện Sophie tới đây cho anh.

Long Tư Hạo thấy cô không nói, cũng không ép hỏi, chẳng qua ôm cô vào ngực lần nữa, bàn tay khẽ vuốt sau lưng cô: “Hiểu Hiểu, anh không biết em nghe ai nói anh có vị hôn thê, nhưng anh có thể nói rõ cho em, vị hôn thê của anh chỉ có thể là em, người phụ nữ cả đời này anh muốn cũng chỉ có em, anh chỉ thích em.”

“Thật không?” Lê Hiểu Mạn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Chẳng lẽ tôi không phải thế thân người phụ nữ nào đó của anh sao?”

Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, xem ra anh còn chưa đủ yêu em, đối với em còn chưa đủ tốt, cho nên em không tín nhiệm anh như vậy, có phải bất kỳ người nào nói anh không thương em, em liền tin hay không? Bất kỳ một người phụ nữ nào nói cô ta là vị hôn thê của anh em cũng tin hay không? Trong lòng anh thật sự cất giấu một người phụ nữ nào đó, đó chính là em, nếu như em thật sự cảm thấy em là thế thân của ai, vậy em là thế thân của chính em.”

Dứt lời, Long Tư Hạo trầm mặt, môi mỏng mím chặt, dường như rất không vui đi ra ngoài.

Thấy anh trầm mặt rời đi, Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ há miệng không biết nói gì?

Chẳng lẽ là cô hiểu lầm, người phụ nữ kia không phải vị hôn thê của anh?

Nhưng tại sao người phụ nữ kia lại biết rõ thói quen cuộc sống của anh như vậy?

Long Tư Hạo có thể không để ý sống chết vì cô, cô hẳn phải tin tưởng anh phải không?

Cô cầm văn kiện trong tay, đi ra ngoài, nghe phòng bếp truyền tới tiếng động, cuối cùng vui mừng, lập tức đi vào phòng bếp, thấy anh đang xắt thức ăn, cô tiến lên, há miệng: “Cái đó…”

Long Tư Hạo không để ý tới cô, đặt dao xuống, đi tới trước tủ lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui