Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh có ý gì? Cố ý để cô thấy dấu son môi của người khác trên người anh sao?

“Long — Tư — Hạo!” Lê Hiểu Mạn bị tức mà hô to một tiếng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, sắc bén nhìn anh: “Anh còn có thể khốn khiếp hơn không hả?”

“Dĩ nhiên!” Ánh mắt Long Tư Hạo thoáng ý cười, liếc nhìn cô nói rồi đứng lên, tư thế cực kỳ ưu nhã, cởi quần áo trước mặt Lê Hiểu Mạn.

Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ Lê Hiểu Mạn đỏ ửng, trợn mắt nhìn anh, cầm tài liệu được ký xong xoay người muốn rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Long Tư Hạo nhếch môi cười một tiếng kêu Lạc Thụy vào trong phòng rồi cúp máy.

Chưa đầy mười giây sau, Lạc Thụy đã đi ngoài vào.

“Tổng giám đốc, có gì dặn dò sao?” Lạc Thụy thấy vẻ mặt tức giận của Lê Hiểu Mạn thì nghi ngờ nhìn một cái, rồi thấy dáng vẻ không chỉnh tề của Long Tư Hạo.

Cậu ta hơi nhíu mày, tổng giám đốc định làm gì thế này?

Long Tư Hạo nhíu mày, thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, không hề kiêng dè mà nói: “Cởi đồ!”

“A...” Lạc Thụy nghe Long Tư Hạo nói vậy, khóe môi hơi run rẩy, hai mắt híp lại: “Tổng giám đốc, hôm nay tai tôi có vấn đề, vừa rồi anh nói gì ạ? Anh nói lại lần nữa đi!”

“Cởi đồ!” Long Tư Hạo thản nhiên nói lại.

Lê Hiểu Mạn vừa định rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc nhưng khi nghe thấy lời của Long Tư Hạo, bước chân hơi dừng lại, xoay người liếc nhìn anh ta, khóe môi run rẩy, giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Lạc Thụy thấy ánh mắt kiên định, giọng nói thành khẩn, chân mày nhíu chặt của Long Tư Hạo, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống, có chút tủi thân. Lạc Thụy mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh lại như vậy chứ? Có Lê tiểu thư ở đây mà! Khuynh hướng giới tính của tôi rất bình thường, tôi không phải là gay...”

Nói đến đây, cậu ta liếc nhìn khóe môi Lê Hiểu Mạn không ngừng giật giật, vẻ mặt như muốn khóc, tốt bụng khuyên nhủ: “Lê tiểu thư, cô còn trẻ tuổi, hình ảnh thảm thiết này tốt nhất đừng nhìn làm gì, cô đi ra ngoài trước đi!”

Long Tư Hạo đã cởi hẳn áo sơ mi, rảo bước đến trước mặt Lạc Thụy, giơ tay định cởi quần áo cậu ta. Lạc Thụy vội vàng lấy tay ôm ngực, gương mặt tuấn tú thẹn thùng như gái mới lớn: “Tổng giám đốc, đừng nói, Lê tiểu thư còn ở đây mà!”

Khóe môi Long Tư Hạo giật giật, lấy áo sơ mi sạch sẽ của anh ta mặc vào, thản nhiên liếc nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Giới tính của tôi còn bình thường hơn cậu!”

Dứt lời, anh đi thẳng tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, dắt tay cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng: “Đi mua quần áo với tôi!”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt lại: “Long Tư Hạo, đang trong giờ làm việc đó?”

Hơn nữa, dựa vào cái gì mà cô phải đi mua quần áo với anh chứ?

Long Tư Hạo hiểu cô đang nghĩ gì, hơi nheo mắt lại, đôi môi nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Quần áo của tôi là do em làm bẩn, em không nên chịu trách nhiệm sao?”

Không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, anh đã cầm văn kiện đã ký xong trong tay cô đưa cho Lạc Thụy, bảo cậu ta mang đến phòng Dương Chính Phong. Sau đó, anh mạnh mẽ kéo Lê Hiểu Mạn rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, đi vào thang máy riêng cho anh.

Trong thang máy, ánh mắt Lê Hiểu Mạn không vui liếc nhìn Long Tư Hạo: “Tôi phải về làm! Nếu anh muốn đi mua quần áo thì có thể đi tìm vị hôn thê của anh!”

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo áp cô lên vách thang máy, ánh mắt hẹp dài nhìn cô, đầy thâm tình, nóng bỏng: “Sao em lại không tin tưởng anh như vậy chứ? Anh chỉ biết vị hôn thê của tôi chính là em mà thôi!”

Hơi thở nóng bỏng của người anh như một tấm lưới phủ lên người cô. Đặc biệt là cơ ngực cường tráng, nóng bỏng ép chặt cơ thể cô khiến cô cảm thấy khẩn trương và có chút không được tự nhiên.

Cho dù hai người họ đã có tiếp xúc thân mật nhất nhưng khi dựa sát vào người anh thế này cô vẫn không thể kiềm chế được mà lo lắng, tim đập rộn lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Vậy vết son trên áo anh là chuyện gì?”

Nhắc tới dấu son trên áo, ánh mắt Long Tư Hạo hơi híp lại, thoáng chút lạnh lùng. Sau khi rời khỏi chỗ Sophie, anh mới phát hiện trên cổ áo sơ mi có một vết son môi. Anh cũng có lòng riêng, cố ý không lau vết son môi đi là muốn dò xét mức độ tin tưởng của Lê Hiểu Mạn với anh.

Chuyện như vậy, nếu như người có tật xấu thì sẽ không phát hiện được. Và nếu Lê Hiểu Mạn không đủ tin tưởng anh thì cũng rất dễ trúng kế người khác!

Anh dám khẳng định Sophie cố ý. Mà anh hiểu rõ lý do anh làm vậy hơn những người khác.

Thang máy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Long Tư Hạo kéo Lê Hiểu Mạn ra ngoài.

Sau khi ngồi vào xe, Long Tư Hạo nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đang nhíu chặt chân mày, hốc mắt ửng đỏ. Trong ánh mắt anh có chút đau lòng, hôn lên mái tóc cô, trầm giọng ói: “Hiểu Hiểu, sao em lại nghĩ là Sophie là vị hôn thê của anh chứ?”

Lê Hiểu Mạn ngước ắt lên nhìn anh, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng hơn: “Long Tư Hạo, có phải anh đã biết cô ta từ trước đúng không? Hai người rất thân thiết đung không? Có phải anh cũng nhận ra em và cô ta giống nhau đúng không? Tại sao anh không cảm thấy kinh ngạc, cũng không nói cho em biết về sự tồn tại của cô ta chứ? Rốt cuộc anh tiếp cận em có mục đích gì?”

Nghe thấy cô nói vậy, Long Tư Hạo hơi nhíu mày lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Hiểu Hiểu, xem ra em hiểu lầm em rất nhiều!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui