Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Người vừa không quen thuộc cũng không xa lạ?” Hoắc Vân Hy hơi bi thương liếc nhìn cô: “Mạn Mạn, bây giờ em định nghĩa anh như vậy sao? Nếu em chịu tha thứ cho anh, tại sao không chịu cho anh thêm một cơ hội? Anh không tin là em thật sự không còn chút tình cảm nào với anh.”

Lê Hiểu Mạn hơi nâng mí mắt lên, cô bình thản liếc nhìn anh ta, trong mắt không có chút gợn sóng nào: “Tha thứ không có nghĩa là vẫn thích, cũng không có nghĩa là sẽ bắt đầu lại từ đầu, Hoắc Vân Hy, nếu anh cho rằng là ông trời để cho anh sống thêm lần nữa, chẳng khác nào cho anh tái sinh, thì anh hãy quên chuyện trước kia giữa hai chúng ta đi! Anh vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng nói quá nhiều, tôi đã nói tin tức anh tỉnh lại cho ông nội, ông ấy sẽ nhanh chóng tới đây, trong thời gian anh hôn mê bất tỉnh này, ông nội vẫn luôn rất lo lắng cho anh, tôi nhìn ra, ông nội rất thương anh, sau này anh nên hiếu thuận với ông ấy nhiều vào.”

“Mạn Mạn...”

Hoắc Vân Hy còn muốn nói thêm nữa, nhưng thấy vẻ mặt của Lê Hiểu Mạn đã dần lạnh đi, anh ta sợ nhất thời nói quá nhiều, sẽ chọc cho cô chán ghét, nên không nói thêm gì nữa.

Sau đó Lê Hiểu Mạn gọi bác sỹ tới làm một loạt kiểm tra giúp Hoắc Vân Hy.

Cô thì vẫn luôn phụng chăm ở trong phòng bệnh, đến khi Hoắc Nghiệp Hoằng và chị Lâm chạy tới.

Hoắc Nghiệp Hoằng vừa thấy Hoắc Vân Hy tỉnh lại, đôi mắt già nua lập tức ẩm ướt.

Ông được chị Lâm nâng đỡ đi tới trước giường bệnh, vui mừng nói: “Cám ơn trời đất, Vân Hy, cuối cùng cháu cũng đã tỉnh lại rồi.”

“Ông nội...” Hoắc Vân Hy thấy Hoắc Nghiệp Hoành ẩm ướt hốc mắt, đôi mắt của anh ta cũng ẩm ướt theo: “Ông nội, cháu xin lỗi! Là cháu khiến ông phải lo lắng.”

Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi xuống ở trước giường bệnh của anh ta, đôi mắt ướt át mừng rỡ nhìn anh ta: “Cháu không được nói xin lỗi, ông nội không muốn nghe, cháu phải cố gắng điều dưỡng thân thể, nhanh chóng khỏe lên.”

Hoắc Vân Hy liếc nhìn thân hình gầy gò đã già đi rất nhiều của Hoắc Nghiệp Hoằng, nghĩ đến cho tới nay anh ta vẫn luôn bất hiếu và không vâng lời ông, trong lòng anh ta không ngừng khó chịu, nước mắt hối hận nhanh chóng trào dâng.

“Ông nội... cháu thật sự rất xin lỗi ông, trước kia là cháu quá bất hiếu, cháu không nên không nghe lời ông, không nên luôn không nghe lời ông...”

Lê Hiểu Mạn thấy hai ông cháu Hoắc Vân Hy và Hoắc Nghiệp Hoành như có rất nhiều lời muốn nói, thì tỏ ý nói chị Lâm và cô cùng ra khỏi phòng ngủ của phòng bệnh.

Từ sau khi Lê Hiểu Mạn dọn ra khỏi Thúy Viên thì chị Lâm vẫn chưa từng gặp cô, lúc này thấy cô ở đâu, cô ấy mừng rỡ và kích động đến nỗi không nói ra được: “Thiếu... Thiếu phu nhân, cô có khỏe không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía chị Lâm, trong lòng cũng mừng rỡ không nói ra khỏi lời, trong một năm cô gả cho Hoắc Vân Hy kia, vẫn là chị Lâm chăm sóc cho cô.

Hoắc Vân Hy rất ít khi trở lại biệt thự Thúy Viên, chị Lâm vẫn luôn an ủi cô, khuyên giải cô, cô mới không quá cô đơn.

Đối với cô mà nói, chị Lâm không phải một người giúp việc thông thường, mà giống như người thân của cô, người thân sống cùng cô dưới một mái hiên trong suốt một năm.

Có nhiều lúc, cô cùng chị Lâm xuống bếp, cùng ngồi ăn cơm chung trên một cái bàn.

Cô kéo chị Lâm ngồi xuống ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đôi mắt dần phủ một tầng hơi nước: “Chị Lâm, tôi sống rất tốt, tôi và Hoắc Vân Hy đã ly dị rồi, chị gọi tôi là Mạn Mạn đi!”

Chị Lâm nghe thấy Lê Hiểu Mạn nói là đã ly dị với Hoắc Vân Hy, cô ấy thở dài rồi nói: “Mạn Mạn, không nghĩ tới cô và thiếu gia vẫn là đi đến bước này, mất đi cô là tổn thất lớn của thiếu gia!”

Sau đó cô ấy kéo tay của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt ướt át cười nhìn cô: “Mạn Mạn, chỉ cần cô sống tốt, là tôi an tâm rồi.”

Cùng chị Lâm trò chuyện một lúc, Lê Hiểu Mạn đứng dậy thấy Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy vẫn còn trò chuyện, cô không quấy rầy bọn họ nữa, cô nhờ chị Lâm chuyển cáo cho Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy, cô trở về làm chút thức ăn dinh dưỡng rồi mang tới, sau khi rời khỏi bệnh viện cô đón xe trở về Hồng Hoa Uyển.

Đợi cô trở lại biệt thự Hồng Hoa Uyển, vừa vào cửa, cô đã gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, chuẩn bị nói cho anh biết chuyện Hoắc Vân Hy đã tỉnh lại, chẳng qua là gọi hai lần, đều không người nhận.

Cô cho rằng Long Tư Hạo quá bận rộn, nên không nhận điện thoại, cô cũng không gọi lại, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Bệnh viện vốn sẽ cung cấp bữa ăn dinh dưỡng cho khách quý trong phòng bệnh VIP, nhưng cô cảm thấy đồ ăn trong bệnh viện luôn kém hơn so với đồ tự làm.

Cũng chính là nhìn vào tình cảm khi còn bé, cô mới sẽ tự mình làm mấy món ăn cho Hoắc Vân Hy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui