Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy Hổ nhìn chằm chằm vào mình, cô che giấu tất cả cảm xúc trong lòng xuống, cười yếu ớt nhìn nh ta, cố ý nói mập mờ: “Không phải đàn ông thích nhất là quyền lực, tiền tài và đàn bà hay sao? Lợi ích khi anh Hổ tiến cử tôi gặp Hàn tổng, là anh có thể thu được cả người và tiền bạc.”

Hổ nghe thấy vậy thì mắt sáng lên, anh ta lại đánh giá Lê Hiểu Mạn từ trên xuống dưới, giống như là chưa từng thấy người phụ nữ có thể hiểu được tâm tư của anh ta mà lại nhanh nhạy giống như cô vậy.

Cả người và tiền bạc, lời nói này chui thẳng vào trong tâm khảm của anh ta.

Anh ta rất cao hứng, liền đáp ứng mang Lê Hiểu Mạn đi gặp Hàn tổng mà anh ta nói.

Lão bà bà và cô bé vốn đang lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, nhưng Lê Hiểu Mạn bảo bọn họ yên tâm, rồi đi theo Hổ vào trấn trên, đến chỗ ở của anh ta.

Nếu so với thôn chài lưới vừa nhỏ lại vừa lạc hậu này thì trấn trên tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể thấy được tòa nhà nhỏ kiểu Tây.

Hôm nay vừa đúng là ngày họp chợ, trấn trên tương đối nháo nhiệt, hai bên đường không rộng lắm có rất nhiều tiểu thương đang bày bán hàng, các tiếng rao hàng vang lên bên tai không dứt, hết sức náo nhiệt.

Lê Hiểu Mạn có một loại cảm giác không thể giải thích được khi ngồi xe của Hổ tới trấn trên, tuy cô không lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng ít ra thì cô cũng lớn lên ở trong thành phố, thường thấy các thiết bị công nghệ cao, mấy tòa nhà chọc trời…, nhưng cảnh họp chợ ở trong trấn này lại khiến cô cảm thấy hơi mới mẻ độc đáo.

Có lúc, cuộc sống như vậy lại khiến người ta dễ chịu.

Người ở đây đều dựa vào hai bàn tay của mình để tự nuôi sống bản thân, cô cảm thấy rất thật.

Chỗ ở của Hổ là căn nhà nổi bật nhất thị trấn này.

Đây là một căn nhà nhỏ có năm tầng, sân sau là chỗ ở của Hổ, phòng khách trước mặt là sòng bạc, có trên trăm người nam nam nữ nữ đang tụ tập đánh bạc, trong đó có một chiếc bàn vuông nào đó, có không ít người đang vây quanh.

Sau khi Lê Hiểu Mạn xuống xe thì cô đi theo Hổ vào phòng khách lượn lờ khói mù, quản lý sòng bạc đi lên trước, nhìn Hổ nói: “Anh Hổ, Hàn tổng tới rồi, còn thắng không ít, nếu anh ta thắng tiếp nữa, thì sòng bạc của chúng ta sẽ lỗ rất lớn, không biết có phải là Hàn tổng tới đây để phá quán hay không?”

Hổ nghe vậy, sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó anh ta mỉm cười đi theo quản lý sòng bạc đi về phía bàn đánh bạc đang tụ tập nhiều người nhất kia.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn cũng đi theo sau lưng Hổ.

Cô nghe thấy những lời quản lý sòng bạc vừa nói, Hàn tổng kia vững chắc như vậy, thì tuyệt đối không phải là loại người hiền lành gì đi!

Cô nghĩ đến mấy bộ phim trong ti vi có liên quan đến đánh bài đều nói về mấy băng đảng, đừng nói là Hàn tổng kia là người của băng đảng nào đấy nhé?

Vậy có phải là cô muốn thuyết phục đối phương mang cô rời khỏi nơi này lại càng khó khăn hơn hay không?

Có lẽ Hàn tổng đó còn là người xấu xa hơn so với Hổ.

Đám người đang tụ tập đánh bạc trước bàn thấy Hổ tới, lập tức chủ động mở đường cho Hổ.

Sau khi đám người này chủ động tránh ra, Lê Hiểu Mạn mới thấy rõ người đàn ông ngồi ở bàn đánh bài đối diện kia, đối phương lại là một người đàn ông đẹp trai đến nỗi cả người lẫn thần đều phẫn nộ.

Chỉ số đẹp trai ngang hàng với Long Tư Hạo.

Nhưng nếu dùng từ tuấn mỹ để nói về vẻ bề ngoài của Long Tư Hạo, thì phải dùng từ phong hoa tuyệt đại để hình dung người đàn ông trước mắt này mới thích hợp.

Hình như gần đây vận khí của cô rất tốt, gặp hết người đẹp trai này đến người đẹp trai khác.

Người đàn ông họ Hàn kia ngồi ở chỗ đó giống như một vị thần vậy, khí chất cao quý ưu nhã, khuôn mặt còn tinh xảo hơn so với phụ nữ, da đẹp đến nỗi phụ nữ cũng phải ghen tỵ, ngũ quan thâm thúy, đôi môi đỏ dụ hoặc, cánh mũi lộ ra vẻ kiêu ngạo, đôi mắt lam mị hoặc hơi nheo lại, tóc mái hơi dài, như muốn che đi đôi mắt quyến rũ, có mấy phần xốc xếch, lười biếng mười phần.

Nếu như không phải là thấy trên cổ anh ta có hầu kết tượng trưng cho đàn ông ở cổ họng, thì Lê Hiểu Mạn sẽ cho rằng anh ta là một người đẹp mang dòng máu lai.

Cho dù Sophie có xinh đẹp như thiên tiên thì cũng không thể so sánh với vẻ phong hoa tuyệt đại của anh ta.

Liếc nhìn anh ta, Lê Hiểu Mạn hơi cảm thấy mặc cảm tự ti, một người đàn ông đẹp đến như vậy, thực sự là rất đẹp, thì người là phụ nữ như cô phải làm thế nào mới không biết xấu hổ mà sống tiếp?

Càng nhìn kỹ hơn, điểm chết người là cả người anh ta mặc âu phục màu đỏ mận, càng tăng thêm vẻ quyến rũ của anh ta, nhưng lại không mất đi khí chất của riêng anh ta.

Áo sơ mi màu tím nhạt, cà vạt đỏ, đem khí chất ưu nhã và sự lười biếng trên người anh ta kết hợp với nhau, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ sang trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui