Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn không phát hiện ra lửa giận anh đang cố đè nén, đem chuyện cô và Hàn Cẩn Hi đánh cược, cùng với anh ta đưa cô đi khỏi đó thế nào đều nói hết cho anh.

Sau khi nghe xong, Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt càng thâm trầm, trầm giọng hỏi: “Hôm qua cả hai ở cùng một khách sạn, cùng một phòng?”

Cuối cùng Lê Hiểu Mạn cũng phát hiện ra sắc mặt bất thường của Long Tư Hạo, dùng đôi tay mảnh khảnh ôm chặt cổ anh lấy lòng, dựa sát vào ngực anh: “Tư Hạo, xin lỗi! Em đã không chờ anh đến, thế nhưng không phải anh đã nói rồi sao, bảo em bất luận lúc nào cũng phải bảo vệ tốt tính mạng của mình? Bất đắc dĩ em mới để cho người tên Hàn Cẩn Hi kia đưa đi.”

Long Tư Hạo đưa tay nâng cằm cô, khiến cho cô ngẩng đầu.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm: “Lá gan em thật lớn, em chắc chắc có thể thuyết phục anh ta đưa mình rời khỏi như vậy sao? Tin tưởng anh ta không phải người xấu đến như thế à?”

Lê Hiểu Mạn khẽ lắc đầu, chủ động hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh với ánh mắt trong trẻo: “Tư Hạo, chỉ cần có chút hi vọng sống, em cũng nên thử một lần không phải sao? Em không thể xác định anh ta có đưa mình rời khỏi hay không, cũng không thể xác định anh ta có phải người tốt không, em chỉ đánh cược thôi, đánh cược vận may của mình, cược sự hiểu biết của anh đối với em, em không biết bao giờ anh mới đến tìm em, cũng không thể ngồi chờ chết, cho nên mới mạo hiểm.”

Tuy cách làm của cô mạo hiểm, khiến cho Long Tư Hạo vô cùng lo lắng, nhưng trong lòng anh cũng không thật sự tức giận với cô, ngược lại rất tán thưởng việc cô biết nắm bắt cơ hội sống, tán thưởng dũng khí, sự quả quyết, tự tin cùng việc cô gặp nguy hiểm không hỗn loạn.

Quả nhiên, Long Tư Hạo anh không có yêu lầm người.

Hiểu Hiểu của anh không hề nhu nhược giống như vẻ bề ngoài, cô có sự cứng cỏi cùng kiên cường của mình, có khí phách cùng cơ trí của riêng bản thân.

Cô dịu dàng nước, nhu hòa động lòng người, có lúc cứng rắn sắt, một người phụ nữ cương nhu hòa hợp như thế, hỏi sao anh không yêu?

Cô sở hữu sự thanh thuần giống như hoa bách hợp, lại có sự thánh khiết của hoa sen, lãnh ngạo, cứng cỏi, kiên trì giống như cây Chi Dương.

Hàng chân mày anh tuấn khẽ nhíu, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh kèm theo sự hứng thú trói chặt cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Hiểu Hiểu, em còn thông minh hơn so với sự tưởng tượng của anh.”

Lê Hiểu Mạn nghe Long Tư Hạo khen mình, cười tươi như hoa nhìn anh: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, anh thông minh như vậy, đương nhiên em cũng có thể học được chút ít, hơn nữa, anh thông minh như vậy, nếu như em quá đần, làm sao xứng với anh?”

Dứt lời, cô dừng lại, ngước mắt nhìn anh: “Tư Hạo, vậy anh không giận em đúng không!? Bởi vì em phó thác mạng sống cho một người lạ, em mạo hiểm như thế, có phải khiến anh lo lắng lắm đúng không?”

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo nhìn cô hồi lâu, ôm chặt cô vào lòng, giọng nói trầm thấp dịu dàng tràn đầy cưng chìu: “Hiểu Hiểu, em để trong lòng lời nói của anh, không dễ dàng từ bỏ tính mạng mình, khiến anh rất vui, cách làm của em vô cùng mạo hiểm, nhưng như thế không đủ để khiến anh tức giận với em, em có thể trân trọng tính mạng quan trọng hơn tất cả, chỉ là, em đã thật sự khiến anh lo lắng.”

Mặc dù lo lắng, nhưng cô có thể tự cứu mình làm cho anh rất vui và tán thưởng.

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Long Tư Hạo coi trọng tính mạng cô như thế, tuy rất lo lắng cho cô, nhưng lại không tức giận với cô, tim cực kỳ rung động, giống như có một cơn sóng đang trào lên trong lòng, khiến hốc mắt cô nháy mắt trở nên ươn ướt.

Long Tư Hạo đau lòng nhìn cô: “Nha đầu ngốc, em sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng lắc đầu, hôn khẽ lên môi anh, cắn môi dưới: “Tư Hạo, anh nhất định là thiên sứ ông trời phái đến, sao anh có thể tốt như vậy? Khiến em... Vô cùng yêu thích.”

Cô vừa dứt lời, bụng cô liền không thức thời kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu không lớn, thế nhưng Long Tư Hạo nghe thấy rất rõ ràng.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đói bụng à?”

Lê Hiểu Mạn lúng túng, ngượng ngùng nói: “Sáng nay vẫn chưa ăn.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo đưa tay véo nhẹ chiếc mũi của cô, giọng nói cưng chìu: “Vẫn chưa ăn sao không nói sớm? Anh đi làm cho em, nghỉ ngơi lát đi, làm xong anh sẽ gọi.”

Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó xuống giường thay bộ quần áo ở nhà, đi đến phòng bếp.

Lê Hiểu Mạn cứ nằm như thế, mặc dù hơi mệt, nhưng cô lại không buồn ngủ.

Hiện tại cô ước mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy anh.

Cô thích nhìn dáng vẻ anh bận rộn làm đồ ăn ở nhà bếp.

Cô liền xuống giường, mở tủ quần áo trong phòng ngủ, chuẩn bị tìm quần áo thay, lại phát hiện trong tủ quần áo có thêm mấy bộ quần áo không phải của cô.

Đồ ngủ gợi cảm trong suốt, nịt ngực, quần lót chữ T vô cùng khêu gợi, còn có một cái váy.

Cô nhìn kỹ, nịt ngực không kích cỡ của cô, váy thuộc thương hiệu Beyonce, mà tất cả quần áo của cô đều là của thương hiệu Chanel, chứng tỏ những thứ này đều không phải của cô, hơn nữa bộ đồ ngủ gợi cảm lại càng không phải.

Đồ ngủ của cô khá kín đáo, loại chuyện để dụ dỗ đàn ông thế này, có thể khiến cho đàn ông chảy máu mũi, căn bản cô chưa từng mua.

Cô và Long Tư Hạo vốn không cần những thứ gợi tình này.

Mà Long Tư Hạo rất hiểu cô, cũng đã nhiều lần mua quần áo cho cô, biết kích cỡ, hơn nữa mỗi lần đều mua hiệu Chanel cho cô, lần nữa chứng tỏ, những thứ thừa ra trong tủ quần áo của cô đều không phải do Long Tư Hạo mua.

Những thứ này trông không giống vừa mới mua, dường như đã mặc qua rồi.

Hàng chân mày thanh tú của cô nhíu chặt, vì sao trong tủ quần áo của cô lại xuất hiện đồ không phải của cô?

Cái này rõ ràng là của người phụ nữ khác.

Đôi mắt trong veo như nước của cô nheo lại, chẳng lẽ có người phụ nữ khác đến đây?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, cô lập tức phủ định, sao lại có người phụ nữ khác đến đây chứ? Sao Long Tư Hạo lại để cho người phụ nữ khác vào đây? Còn để cho cô ta đặt quần áo vào tủ của cô?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào.

Mang theo nghi hoặc, cô mặc quần áo vào, nhìn chằm chằm những thứ đồ kia hồi lâu, mới đóng cửa tủ lại, ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến phòng bếp.

Mới vừa đi đến cửa phòng bếp, mùi thơm của thức ăn đã xông vào mũi, khiến cô càng đói hơn.

Nhìn thấy Long Tư Hạo vẫn đang xào thức ăn, cô khẽ cau mày, đi vào phòng bếp.

Long Tư Hạo đang xào rau, thấy cô nhíu mày tiến đến, cho rằng cô đã rất đói bụng, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Xong ngay đây, chờ thêm lát nữa nhé!”

Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, đem đồ ăn anh đã làm xong ra bàn, giúp anh xới cơm, sau đó ngồi chờ.

Long Tư Hạo bưng món cuối cùng đến ngồi ở đối diện, thấy cô nhìn chằm chằm thức ăn đờ ra, anh khẽ nheo mắt, thâm tình nhìn cô: “Không phải đói à? Sao không ăn? Cảm thấy không hợp khẩu vị?”

“Không phải!” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, cầm đũa gắp một miếng sườn om nước tương.

Chỉ là đũa cô còn chưa chạm được vào miếng sườn, chợt cảm thấy có chút buồn nôn, lại đưa đũa qua dĩa dưa chuột đối diện.

Long Tư Hạo thấy cô dời đũa, hàng chân mày anh tuấn khẽ cau lại, giọng nói trầm thấp: “Không thích ăn sườn à?”

“Không phải!” Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh, cười nhạt: “Hôm nay muốn ăn thanh đạm chút.”

Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo vẫn nhìn cô chằm chằm, phát hiện vừa rồi cô có hơi kỳ lạ.

Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lê Hiểu Mạn, tiện tay bế cô ngồi lên đùi anh, đôi mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, có phải em khó chịu ở đâu không?”

Thấy đôi mắt anh hiện ra sự lo lắng, Lê Hiểu Mạn nở nụ cười nhìn anh: “Em không có khó chịu, em rất khỏe! Em đói bụng rồi, em muốn ăn cơm, thả em xuống!!”

Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm: “Cứ để như thế mà ăn.”

“Không muốn! Như vậy em ăn không ngon, Tư Hạo, em thật sự rất đói, anh để em ăn cơm trước đi.”

Nhìn Long Tư Hạo nói xong, cô liền mạnh mẽ rời khỏi đùi anh, sau đó ngồi lại vị trí vừa rồi.

Sự thay đổi rất nhỏ của cô, Long Tư Hạo vẫn nắm bắt được, anh nhíu chặt mày, đứng dậy ngồi lại vị trí của mình, không nói lời nào.

Trong phòng ăn lại yên tĩnh, bầu không khí trở nên có chút quỷ dị.

Lê Hiểu Mạn chuyên chú ăn thanh đạm, không chạm vào miếng sườn nào, lúc cô ăn được một nửa, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, cười yếu ớt hỏi: “Tư Hạo, gần đây anh có mua đồ cho em không?”

Long Tư Hạo khẽ dao động, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh hơi nghi hoặc liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy: “Không có, tại sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

Nghe anh nói không có, tim Lê Hiểu Mạn đánh bộp một cái, lòng trầm xuống.

Cô khẽ rũ tầm mắt, hàng mi như cánh bướm che giấu tất cả tâm trạng hiện tại của cô, giọng nói trong trẻo: “Lúc em rời khỏi, có phải đã có người đến đây? Có phải Lăng Dinah kia đã đến đây?”

Người duy nhất cô nghĩ đến, có thể đến nơi này, đồng thời đặt quần áo vào tủ cô, trừ Lăng Dinah ra cô không nghĩ ra được người thứ hai.

Đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo nheo lại vì câu nói của cô, nhìn coo bằng ánh mắt thâm trầm: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì? Sao đột nhiên lại hỏi Lăng Dinah có đến đây không?”

Lê Hiểu Mạn tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Anh trả lời em trước đi.”

Long Tư Hạo nhìn cô hồi lâu, sau đó kiên định trả lời: “Không có.”

Nghe anh nói không có, hàng chân mày thanh tú của Lê Hiểu Mạn nhíu chặt, không phải Lăng Dinah, vậy thì là ai? Những thứ kia là ai đặt vào?

Cô rất muốn hỏi thẳng Long Tư Hạo, nhưng lại sợ sau khi hỏi không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho đến nay, Long Tư Hạo đã cho cô rất nhiều hạnh phúc cùng sự cảm động.

Cô thích được anh cưng chìu, được anh yêu thương, được anh trân trọng, được anh nâng niu trên tay.

Sự cưng chìu cùng yêu thương của anh, khiến cho cô trầm mê và quyến luyến.

Trước mặt anh, cô tìm được cảm giác tồn tại, trước mặt anh, cô có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Anh khiến cô cảm động hết lần này đến lần khác, cô càng ngày càng không thể rời bỏ anh, càng ngày càng thích anh.

Cô thật sự sợ khi hỏi ra, chọc đến chuyện cô không muốn biết, hoặc là chuyện cô không thể nào đối mặt.

Cả hai đang tốt đẹp, cô sợ khi vừa hỏi, sẽ phá vỡ sự yên bình lúc này, càng sợ sau khi chuyện này được làm rõ, cả hai không thể duy trì mối quan hệ hiện tại.

Hiện tại cô đã hiểu, vì sao có một vài người phụ nữ sau khi phát hiện chồng mình lăng nhăng, lại vì bảo vệ gia đình, mà không làm rõ mọi chuyện, bởi vì họ sợ mất đi, sợ phá vỡ hạnh phúc cùng sự cân bằng hiện có.

Có người nói phụ nữ thông minh sẽ hạnh phúc.

Phụ nữ thông minh chính là sau khi phát hiện chồng mình lăng nhăng, trước tiên không chất vấn, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại.

Tuy cô và Long Tư Hạo vẫn chưa kết hôn, nhưng trong lòng cô đã dần nhận định anh là chồng mình rồi.

Hẳn là cô nên tin tưởng anh mới đúng, anh sẽ không phản bội cô, hoặc là làm ra chuyện có lỗi với cô.

Chuyện này, cô còn cần xác định lại, điều tra thêm nữa.

Đối mặt với Long Tư Hạo, cô không thể quá quyết tuyệt giống như khi đối mặt với Hoắc Vân Hy.

Cô bắt đầu hoài nghi, có lẽ tình cảm cô đối với Hoắc Vân Hy không phải yêu, chỉ là đơn thuần thích mà thôi, đối với Long Tư Hạo mới thật sự là tình yêu nam nữ.

Bởi vì yêu nên mới do dự, mới bận tâm, mới sợ hãi, còn có đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui