Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô quay mặt sang nhìn Hoắc Vân Hy đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt bình thản, cô khẽ nở nụ cười động lòng người: “Hoắc tổng, chúc mừng anh và Hạ tiểu thư cuối cùng thì người hữu tình cũng thành thân thuộc, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”

Mấy chữ “ Người hữu tình cũng thành thân thuộc “ trong lời nói của cô, giống như là một cái lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trong lòng Hoắc Vân Hy, đau đến nỗi trái tim của anh ta như đang rỉ máu.

Anh ta siết chặt tay trái, đau đớn liếc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, em biết rõ người tôi yêu là...”

“Hiểu Hiểu, chúng ta nên vào rồi.” Long Tư Hạo không đợi Hoắc Vân Hy nói xong, đã ôm lấy Lê Hiểu Mạn đi theo nhân viên nghi thức tiến vào hội trường hôn lễ.

Hoắc Vân Hy thấy vậy, đau đớn trong mắt càng sâu hơn, anh ta đang muốn xoay người đi theo vào, đã bị Lý Tuyết Hà kéo trở lại.

“Vân Hy, con làm gì vậy? Con còn phải đón khách...”

Vừa rồi, bởi vì có Long Tư Hạo ở đây, hơn nữa là hôn nay là ngày Hoắc Vân Hy kết hôn, nên mặt dù trong lòng Lý Tuyết Hà có bất mãn gì với Lê Hiểu Mạn, bà ta cũng không dám công khai nói gì.

Mà chuyện Hạ Lâm trúng đạn là do Long Tư Hạo gây nên, ngoài Hoắc Vân Hy biết, thì đám người Lý Tuyết Hà, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh đều không biết.

Mà người tận lực giấu giếm chuyện này dĩ nhiên là Hạ Lâm, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao khi Lý Tuyết hà thấy Long Tư Hạo thì không có biểu hiện quá kích động.

Nếu như bà ta biết chuyện Hạ Lâm bị trúng đạn là do Long Tư Hạo gây ra: “Cháu trai vàng” của bà ta mất là do Long Tư Hạo làm hại, thì hôm nay lúc bà ta thấy Long Tư Hạo, sẽ không có biểu hiện bình tĩnh như vậy đâu.

Hoắc Vân Hy lạnh lùng nheo mắt lại, anh ta rút cánh tay đang bị Lý Tuyết Hà nắm chặt ra, lạnh giọn nói: “Muốn nghênh đón thì mẹ đi mà nghênh, con không muốn đứng ở chỗ này giống như một thằng ngốc nữa.”

Dứt lời, anh ta đi thằng vào hội trường hôn lễ.

Bởi vì cảm kích Hạ Lâm ngăn cản súng giúp anh ta, thẹn với cô ta, nên anh ta mới đáp ứng kết hôn với anh ta. Anh ta bất lực biết bao nhiêu, thống khổ như thế nào, thì nào có ai biết.

Trong hội trường hôn lễ sang trọng, tân khách đến tham dự đông, mọi người lần lượt thay nhau mời rượu, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười, tất cả đều hài hòa.

Hôn lễ còn chưa bắt đầu, nhưng trên đài hôn lễ linh thiêng được bố trí lãng mạn, người chủ trì hôn lễ đang dùng lời nói hài hước để tạo bầu không khí.

Những lời đùa giỡn của anh ta luôn chọc cho đám tân khách cười ầm lên.

Chính giữa hội trường hôn lễ là thảm đỏ thật dài, hai bên là bàn yến tiệc.

Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo vừa đi vào hội trường hôn lễ đã giành được sự chú ý của không ít tân khách, dĩ nhiên là không ít nam tân khách chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, mà không thiếu nữ tân khách tỏa sáng hai mắt nhìn Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo luôn làm người khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt ở trước mặt công chúng, những người khác không biết anh là ai, nhưng người trong nghề tự nhiên sẽ biết.

Mà mọi người đều biết năng lực trên thương trường của anh, anh gần như là người lũng đoạn tất cả mạch sống kinh tế của thành phố K, bây giờ lại tiếp quản Hoắc thị, tự nhiên sẽ khiến cho không ít doanh nhân muốn tiếp cận bám vào anh, muốn hợp tác với anh.

Đặc biệt là, tiệc cưới lần này mời tới không ít nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh hoặc là quản lý cao tầng của các công ty, vừa thấy được anh, bọn họ đã nhiệt liệt nghênh đón.

“Long tổng...”

“Long tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”

...

Lê Hiểu Mạn đứng ở bên cạnh Long Tư Hạo thấy không ít tân khách tiến lên đón đầu chào hỏi Long Tư Hạo, mà cô lại không nhận ra ai trong số những người này, cô nhìn anh rồi thấp giọng nói: “Em đi rửa tay.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Anh đi cùng em.”

Lê Hiểu Mạn hơi ngượng ngùng đỏ mặt lên, cô rút tay đang khoác ở trên cánh tay của anh ta, nhìn anh nói: “Không cần, em cũng không phải là con nít, lại nói, anh có thể vào phòng vệ sinh nữ sao?”

Dứt lời, cô liền đi về phía phòng vệ sinh.

Nhưng cô còn chưa đi đến phòng vệ sinh, thì đột nhiên có người đi tới trước mặt cô chặn con đường phía trước lại.

“Mạn Mạn, đã lâu không gặp.”

Giọng nói trầm thấp thuần hậu, làm Lê Hiểu Mạn cảm thấy hơi quen thuộc.

Cô giật mình, rồi ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông ngăn ở trước mặt cô lại là “Chú trẻ tuổi “ họ Long đã kịp thời xuất hiện cứu cô lúc cô bị cướp gặp phải nguy hiểm ở bệnh viện.

Mà “Chú trẻ tuổi “ họ Long chính là Long Quân Triệt.

“Chú...” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, cô kinh ngạc nói: “Là chú...”

Long Quân Triệt híp đôi mắt hoa đào lại, ánh mắt lộ ý cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Đúng, là tôi, cô còn nhớ tôi chứ.”

Lê Hiểu Mạn hơi lúng túng, cô lịch sự nhìn ông ta cười nói: “Tôi nhớ chú gọi là Long...”

Không đợi cô nói ra, Long Quân Triệt ưu nhã mỉm cười, môi mỏng nói ra ba chữ: “Long Quân Triệt.”

Huyên Huyên có lời ——

Baby: Món quà lớn sẽ có vào ngày mai, ngày mai là có thể biết Long thiếu chuẩn bị món quà lớn gì cho Hoắc tra nam, Huyên Huyên cười nham hiểm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui