Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đầu tiên ông ta lễ phép nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, giọng điệu tôn kính: ‘Hoắc lão gia, Lâm Lâm nó không hiểu chuyện, nếu làm sai điều gì chọc ngài tức giận thì mong ngài tha lỗi, hôm nay là ngày vui của chúng nó, hy vọng Hoắc lão gia có thể cho tôi chút mặt mũi để cho bọn trẻ tự quyết định, nếu hôm nay Vân Hy còn nguyện lý lấy Lâm Lâm thì người lớn chúng ta chúc phúc, nếu Vân Hy không muốn chúng tôi sẽ không cưỡng cầu.”

Lưu Như Hoa nghe Hạ Thanh Vinh nói thế cực kì không vui, vẻ mặt tức giận nhìn ông ta: “Hạ Thanh Vinh, ông nói cái gì đấy? Ông nói với cái người cổ lỗ sĩ đó làm gì? Hôm nay nếu không phải ông ta đột nhiên tới phá hư hôn lễ thì Vân Hy và Lâm Lâm đã sớm hoàn thành hôn lễ rồi, còn có cái gì mà nguyện hay không nguyện chứ? Vốn dĩ Vân Hy nguyện ý cười Lâm Lâm cái này còn cần phải hỏi sao? Theo tôi thấy không cần hỏi gì hết, hôn lễ tiếp tục cử hành.”

Dứt lời bà ta nhìn người chủ trì hôn lễ đang đứng ngây ngốc tức giận nói: “Hôn lễ cử hành bình thường, tiếp đến làm gì thì làm đi.”

Bà ta vừa nói xong, khách khứa ở đây tôi nhìn anh anh nhìn cô sau đó nhìn bà ta, đột nhiên như vậy rồi còn cần tiếp tục hôn lễ nữa sao?

Hoắc Vân Hy nghe Lưu Như Hoa hói tiếp tục cử hành hôn lễ thì tay trái càng xiết chặt nhưng vẫn như cũ mím môi không nói gì nhưng trong lòng càng giãy giụa hơn.

Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười, cô ta nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy ông ta không còn phản đối như lúc nãy nữa, tuy trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng không để ý nhiều, chỉ cần hôn lễ có thể tiếp tục cử hành là được.

Chờ cô ta thuận lợi gả vào Hoắc gia, cô sẽ từ từ thu thập cái lão già không chết này.

Người chủ trì hôn lễ nghe Lưu Như Hoa nói tiếp tục cử hành hôn lễ thì sửng sốt sau đó phản ứng lại liền cầm mic, giọng nói hài hước sinh động vang lên trong hội trường.

Nhân viên khách sạn được huấn luyện tốt đã nhanh chóng lau sạch hội trường.

Người chủ trì hôn lễ vừa cất tiếng, nhạc đệm vừa vặn vang lên.

Lê Hiểu Mạn thấy hôn lễ tiếp tục, nhướn mày nhìn Long Tư Hạo ở bên cạnh: “Tư Hạo, diễn xong rồi, em muốn đi về.”

Vốn dĩ cô không có hứng thú tham gia hôn lễ của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, nhưng mà nhiều người đang có tâm lý xem trò hay, cô cũng không ngoại lệ, cho nên mới ngồi ở đây xem diễn, nhưng hiện tại hôn lễ tiếp tục diễn ra, không có gì đẹp mà nhìn cô càng không có hứng thú chờ.

Long Tư Hạo nghe cô nói muốn về, anh nắm tay cô đưa lên môi hôn một cái, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, giọng nói đầy thâm ý: “Hiểu Hiểu, trò hay thực sự còn ở phía sau, vừa rồi chẳng qua chỉ là chút nhạc đệm mà thôi.”

Dứt lời anh cầm điện thoại gọi cho Lạc Thụy, đôi môi cong lên, giọng nói trầm lãnh: “Không khác là bao, trò hay có thể lên sân khấu rồi.”

Lê Hiểu Mạn thấy anh nói xong liền tắt máy, đôi mắt cô đầy nghi hoặc nhìn anh.

Cô đang muốn hỏi có trò hay gì thì đột nhiên đèn trên sân khấu tắt đi.

Đèn vừa tắt, đại sảnh tối lại, may mắn đang là ban ngày nên không quá tối, nếu không hội trường sẽ chìm vào bóng đêm.

“Sao lại thế này?”

“Đúng thế! Sao lại thế này?”

……

Không ít khách khứa nghị luận sôi nổi lên.

Hạ Lâm, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh đều nghi hoặc.

Ngay cả người chủ trì hôn lễ cũng chẳng hiểu gì.

Lúc này màn hình trong hội trường sáng lên, máy chiếu bắt đầu làm việc.

Màn hình xuất hiện bức ảnh, lại video vận động vô cùng kịch liệt.

Tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng rên rỉ cực lớn của người đàn bà, âm thanh truyền hết hội trường, truyền đến lỗ tai mỗi người ở đây.

Khách khứa ồ lên, sau đó nhìn lên màn hình.

Rõ rang là hình ảnh vận động làm cho đám khách khứa căng mắt nhìn chằm chằm thân hình nữ chính, không phải là nữ chính hôn lên hôm nay Hạ Lâm hay sao?

Sắc mặt Lưu Như Hoa, Lý Tuyết Hà, Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh khiếp sợ không thôi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hình ảnh hạn chế kia, đôi mắt không thèm chớp chỉ có hàng lông mi đang run rẩy.

Hạ Lâm càng không dám tin mở to mắt, đóa hoa cầm trong tay rơi xuống đất, sắc mặt như tờ giấy trắng hoảng sợ không thôi nhìn trên màn hình.

Hình ảnh trên đó cô ta cực kì quen thuộc, là cô ta và Lôi Dương lên giường với nhau.

Mà lúc này Lôi Dương cũng khiếp sợ không thôi nhìn màn hình, thân là đàn ông sắc mặt anh ta trắng bệch, trong mắt kinh hoảng và phẫn nộ.

Là ai, là ai tung đoạn clip này ra?

Chuyện anh ta và Hạ Lâm ở bên nhau vì sao lại bị người khác biết đến?

Là ai lén quay clip hai người bọn họ?

Không thể để clip này tiếp tục phát, nếu không anh ta xong đời rồi, Hạ Lâm cũng xong đời theo anh ta.

Bọn họ không còn mặt mũi mà tiếp tục sống ở thành phố K này nữa, thậm chí không còn mặt mũi mà sống tiếp,

Anh ta phẫn nộ không thôi, vọt tới bục hội trường giận dữ hét lên: “Video này là ai tung ra? Là ai tung ra? Mau tắt đi cho tôi.”

Anh ta như con ruồi không đầu mất khống chế đi tìm chỗ tắt clip.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui